Yêu Chàng Quân Nhân Đáng Ghét

Chương 109: Thua thì làm sao?




Mục Ảnh Sanh lúc này đã thay đồng phục huấn luyện của trường. Đứng ở trong sân, khởi động cơ thể. Cô biết Lệ Diễn rất mạnh nhưng cô không sợ. Những giọt mồ hôi đã nhỏ trong hai năm qua là minh chứng cho những nỗ lực của cô. Cô muốn chứng minh cho Lệ Diễn thấy, cô có năng lực, cô có thể làm được.

Lúc Lệ Diễn thay quần áo xong tiến vào trong sân đấu liền nhìn thấy cảnh Mục Anh Sanh đang đứng giữa sân khởi động tay chân. Dáng người duyên dáng của cô bé này cho dù là trang phục huấn luyện rộng thùng thình cũng khó có thể che giấu được. Tay chân thon dài, tỷ lệ hoàn mỹ.

Nắng chiều rội vào trong sân đấu, gương mặt của cô nhóc kia đang vô cùng chăm chú. Nhìn thấy anh đi tới, đôi mắt hạnh xinh đẹp của cô lại nhuốm tia hưng phấn và chờ mong. Lệ Diễn cong môi, tâm trạng không hiểu sao lại rất vui.
“Tới đi.” Mục Ảnh Sanh kéo đà lên, dáng vẻ đã chuẩn bị xong.

So với vẻ nghiêm túc của cô, Lệ Diễn có vài phần thong dong hơn. Anh đi mấy bước đến trước mặt cô, không bày ra thế gì, đến khởi động cũng không.

“Đấu chay thì có gì vui, đã có thắng thua thì tất phải có thưởng phạt. Cô đã nghĩ xong chưa, nếu cô thua…”

“Thủ trưởng Lệ.” Bị anh coi thường, tâm trạng Mục Ảnh Sanh vô cùng khó chịu. Cảm giác đó khiến cô âm thần nhớ lại kiếp trước, người đàn ông này luôn dùng ánh mắt cao cao tại thượng mà nhìn cô, khiến cô có cảm giác mình vô cùng nhỏ bé và vô dụng vậy.

“Thắng thua gì đó phải đánh mới biết được.”

Đúng, Lệ Diễn rất mạnh nhưng mà cô vẫn phải đấu một trận đúng không?

Lệ Diễn gật đầu, cô bé này vẫn chưa chịu từ bỏ ý định, vậy thì cứ cho cô một cơ hội vậy.
“Xuất chiêu đi.” Anh đưa tay làm tư thế mời.

Mục Ảnh Sanh siết chặt nấm đấm, âm thầm cắn răng: “Thủ trưởng Lệ không cần khởi động à?”

“Không cần.” Lệ Diễn nhìn Mục Ảnh Sanh, ý cười trên mặt thu lại vài phần: “Trên chiến trường có thể khai chiến bất cứ lúc nào, làm gì có ai chờ cô khởi động.”

Anh biết mục tiêu của Mục Ảnh Sanh, biết ước mơ của cô, cho nên có một số việc cô cần phải biết trước.

“Nếu cô thật sự muốn vào bộ đội đặc chủng, nguyên tắc thứ nhất, chính là vào bất cứ lúc nào ở bất cứ ở đâu cũng phải lập tức chuẩn bị cho chiến đấu. Lúc nào cũng phải ghi nhớ. Kẻ địch sẽ không cho cô thời gian để chuẩn bị.”

Đôi môi Mục Ảnh Sanh mím thành đường thẳng, cô biết tất cả những điều anh nói đều đúng. Cũng chỉ một câu đó thôi đã cho thấy chênh lệch giữa hai người. Chưa đấu đã thua nhưng cô không cam lòng.
Cắn răng một cái, cô bắt đầu tung đòn về phía Lệ Diễn. Hai người hai năm trước ở thành phố Khánh cũng từng đánh nhau một lần. Lần đó, Mục Ảnh Sanh thua. Lần này, cô không muốn thua, cô muốn thắng. Thắng Lệ Diễn một lần.

Đòn cô tung ra so với hai năm trước đã nhanh hơn, hơn nữa là cô đánh thẳng vào mệnh môn (Chỗ lõm đốt sống 14 (dưới đốt thắt lưng 2) tương đương với rốn ở phia trước) của Lệ Diễn. Nhưng động tác của Lệ Diễn vẫn nhanh hơn cô một bước. Anh di chuyển rất nhanh, chỉ trong nháy mắt cô tung đòn anh đã tránh ra được. Ra đòn thất bại nhưng cô vẫn không từ bỏ, nâng chân đá nganh, tiếp tục công kích.

Ánh mắt Lệ Diễn có chút khen ngợi. Hai năm không gặp, cô bé này đúng là đã rất cố gắng. Lần công kích này xét về lực, phương hướng so với hai năm trước đều tiến bộ không ít. Có điều…
Bắt lấy mắt cá chân đối phương, đẩy tay một cái, Mục Ảnh Sanh liền mất đà, lui ra sau. Cô xoay người, sau khi đứng vững lại bắt đầu một đợt tấn công khác.

Sau mấy lần ra đòn liên tiếp, luân phiên công kích, Mục Ảnh Sanh cuối cùng cũng phát hiện ra điểm bất ổn.