“Ừ.” Lệ Diễn cho cô một câu trả lời khẳng định, lúc nhìn thấy ánh mắt lấp lánh của đối phương anh lại thả thêm một câu: “Có điều cô đừng có vui mừng quá sớm. Nếu không qua được sát hạch thì nguyện vọng của cô e là phải thất bại rồi.”
“Tôi nhất định sẽ qua.”
Chỉ cần có 1% cơ hội, cô cũng sẽ cố gắng 100%. Đối với cô mà nói đó mới chính là mục tiêu cuối cùng của cô.
Mục Ảnh Sanh hơi ngẩng đầu, gương mặt sáng sủa có thần của cô lúc này nhìn vô cùng hấp dẫn. Con người của Lệ Diễn ngay lập tức tối sầm.
“Cứ chờ mà xem.”
Mục Ảnh Sanh nhìn anh bằng ánh mắt vô cùng tự tin và kiêu ngạo. Cô thực sự rất tự tin vào chính mình.
Lệ Diễn hơi kích động, kéo cô một cái thật nhanh và mạnh, thành công kéo cô vào trong lòng mình. Nụ cười trên gương mặt Mục Ảnh Sanh còn chưa kịp tắt thì đôi môi hai người đã áp vào nhau.
Hai năm.
Hơn bảy trăm ngày.
Trong những ngày trải qua sinh tử đó, bất cứ lúc nào rơi vào tình cảnh hiểm nguy, anh đều nhớ tới nụ hôn ấy. Rõ ràng chỉ là cảm giác như chuồn chuồn lướt nước, rõ ràng chỉ là mấy lần tiếp xúc ngắn ngủi nhưng ký ức về nó lại rõ ràng đến như vậy, rõ đến mức cho dù đã hai năm anh cũng chưa từng quên lấy một lần. Mỗi lần gặp nguy hiểm là anh lại không ngừng nói với bản thân, không được chết, tuyệt đối không được.
Anh siết chặt eo cô, kéo hai người vào gần nhau hơn. Đôi môi khép lại, ban đầu là thăm dò, nhẹ nhàng, sau đó dần chuyển sang vội vàng chiếm đoạt.
Mùi hương trên người đàn ông phảng phất nơi chóp mũi cô. Thơm tựa như mùi cỏ nồng sau mưa lại nóng ấm như ánh nắng ban trưa. Đôi môi anh lại nóng như muốn thiêu muốn đốt cháy tất cả.
Thình thịch, thình thịch.
Mục Ảnh Sanh nghe thấy tiếng tim mình đang đậm như sấm dậy. Cô thậm chí còn không biết là mình phải nhắm mắt, cứ như thế bình tĩnh nhìn Lệ Diễn.
Đôi mắt anh rất sâu, Mục Ảnh Sanh thực sự muốn nhìn thật rõ vẻ tiềm ẩn bên trong đôi mắt ấy thế nhưng một bàn tay lại che mắt cô lại. Bỗng nhiên chìm vào bóng tối, cô mới cảm giác được con rắn linh hoạt của đối phương đang mạnh mẽ xông vào…
Trái tim cô lại đập nhanh hơn nữa.
Trong phòng khách im lặng như tờ, căn nhà vẫn chưa được trang bị đồ dùng gia đình nên tiếng hô hấp cứ thế vang vọng. Mắt bị bịt càng khiến xúc giác và thính giác của Mục Ảnh Sanh càng nhạy cảm hơn. Cô không chỉ nghe thấy tiếng tim mình đập mà còn nghe thấy cả nhịp tim của Lệ Diễn.
Tay cô đang đặt trên ngực anh, từng tiếng từng tiếng tim đập trầm ổn mà mạnh mẽ. Hơi thở của anh và của cô trộn lẫn vào nhau.
Lệ Diễn cuối cùng cũng chịu buông cô ra, đồng thời thả bàn tay bịt mắt cô xuống. Cô nhóc kia vẫn đang nửa tựa vào lòng anh.
Ý thức được tư thế thân mật của mình và anh, cô lui ra sau một bước. Nuốt nuốt nước miếng, cô ngẩng đầu nhìn anh, trong ánh mắt trong veo ẩn chứa chút thắc mắc.
Nụ hôn hai năm trước, ban đầu là vô tình sau đó là do cô chủ động. Vậy còn bây giờ thì sao? Anh có biết mình đang làm gì không vậy?
“Anh…” vì sao lại hôn tôi?
“Đi thôi, đi ký hợp đồng đi.”
“Không phải, anh…” Mục Ảnh Sanh trừng mắt nhìn anh, đối với tình cảnh này cô thật sự có chút không hiểu cho nên…
Lệ Diễn dừng bước, đối diện với ánh mắt ngờ vực của cô bé nọ, trong mắt anh lại là xuất hiện ý cười rất khó phát hiện.
“Có vấn đề gì sao?”
Vẻ mặt anh quá bình tĩnh, bình tĩnh đến mức khiến Mục Ảnh Sanh không biết phải nói tiếp như thế nào?
Bởi vì lúc trước tôi hôn anh nên giờ anh phải hôn lại sao? Gì kỳ vậy?
Lệ Diễn bước chân rất lớn, chỉ cần hai bước là đã đi trước cô. Cô lại bị anh kéo tay, bị động đi ra khỏi nhà.
…..
Trở lại phòng kinh doanh, ngoài Tiểu Trương đã chuẩn bị xong hợp đồng đang chờ ở đó còn có Chu Trị Bình và Mục Thiên Thiên.
Trong chỗ nghỉ ở phòng kinh doanh, Mục Thiên Thiên đang ngồi cạnh Chu Trị Bình, hai tay nắm lấy tay anh ta. Không biết cô ta nói gì mà khuôn mặt Chu Trị Bình lại xuất hiện ý cười rất rõ.
Lúc Mục Ảnh Sanh đi tới, lại nhìn thấy Mục Thiên Thiên tươi cười tựa vào Chu Trị Bình, khuôn mặt nhu tình như nước.