Yêu Chàng Quân Nhân Đáng Ghét

Chương 102: Miệng anh lợi hại đến thế sao?




Mục Thiên Thiên trước đó vẫn còn đắm chìm trong sự cảm động vì được Chu Trị Bình “tin tưởng”. Đôi mắt ngấn lệ trong suốt nhìn Chu Trị Bình. Vậy mà nghe Lệ Diễn nói đi xem nhà, cô ta liền lập tức lấy lại tinh thần.

“Chị.” Mục Thiên Thiên đứng chắn trước mặt hai người, sợ hãi nhìn Mục Ảnh Sanh: “Chị, chị tin em đi, em thật sự không có ý đó, chị đừng hiểu lầm nhé.”

Mục Ảnh Sanh gật gật đầu, khuôn mặt bình thản lên tiếng: “Ừ, chị biết rồi.”

“Vậy chị có tin em không?”

“Tin. Chị tin em.” Mục Ảnh Sanh nói xong thì nhíu mày nhìn Mục Thiên Thiên vẫn đang đứng chắn trước mặt, dường như có chút khó hiểu.

Mục Thiên Thiên vẫn không động đây, cô ta cắn môi, vẻ mặt vẫn bất an như trước.

“Chị, chị tin em thật không? Thật sự không trách em chứ?”
“Chị cô đã nói tin rồi mà sao cô cứ hỏi vậy?” Lệ Diễn đứng bên cạnh, đuôi mắt lộ rõ vẻ cười nhạo: “Cô nói mấy lời này là mong chị cô không tin cô hay là muốn chị cô trách cô?”

Mục Thiên Thiên nhìn Lệ Diễn, sao trước kia cô ta lại không biết Lệ Diễn mồm miệng cũng lợi hại đến vậy? Nghe anh nói câu này xong, Mục Thiên Thiên lại giả vờ lảo đảo, nhìn thấy Chu Trị Bình đứng bên cạnh liền ngay lập tức dựa vào.

“Trị Bình, em…”

Sau đó cô ta nói cái gì, Mục Ảnh Sanh không có hứng muốn nghe. Mà lúc này Lệ Diễn cũng đã kéo tay cô đi thẳng vào khu nhà. Mục Ảnh Sanh bước vào khu nhà, lấy ánh mắt của mười mấy năm sau ra đánh giá, chỗ này trang trí lẫn phong cách đều xem như vượt chuẩn. Hèn gì kiếp trước Chu Trị Bình lại kinh doanh phát đạt như vậy. Ánh mắt cũng như số mệnh của người này quả thật không tệ. Nhưng mà sao người có con mắt nhìn đời như vậy mà lại thích Mục Thiên Thiên? Thật là khó hiểu.
“Người đẹp ơi…”

Nhiếp Trạch vốn tính cầm tay Mục Ảnh Sanh dẫn đi giới thiệu, ai ngờ bắt gặp ánh mắt âm trầm của Lệ Diễn thế nên đành phải thu tay lại. Anh ta húng hắng giọng: “Căn biệt thự này xét về vị trí hay kiểu dáng đều không tệ, thiết kế lại rất hiện đại. Trong đó còn hơi mười kiểu thiết kế nữa, rất thích hợp với em.”

“Cám ơn anh.”

Mục Ảnh Sanh thật lòng cảm ơn Nhiếp Trạch, sự thật là trong hai năm nay nếu không nhờ Nhiếp Trạch, cô cũng không thể kiếm được tiền dễ dàng như vậy được. Cho dù cô biết rất nhiều hướng phát triển trong tương lai nhưng với thân phận của cô sẽ có rất nhiều chuyện cô sẽ không thể làm được.

“Đi xem nhà đi rồi hẳn nói.” Nhiếp Trạch lúc nói lại đảo mắt nhìn về phía Lệ Diễn, trong lòng thấy có chút không đúng. Việc gì phải sợ anh ấy chứ? Dẫu sao anh ấy bình thường cũng hay phải ra ngoài làm nhiệm vụ, không thường xuyên ở thành phố Nam. Đợi đến khi anh ấy vắng nhà, mình sẽ đi tìm Mục Ảnh Sanh, thế nào cũng sẽ cưa được cô ấy. Uhm, tưởng tượng như vậy tự nhiên thế giới cũng đẹp hơn ha.
Mục Ảnh Sanh không biết Nhiếp Trạch ở đằng sau đang vẽ gì trong đầu, nhìn lễ tân đi đến đưa nón bảo hộ và sách giới thiệu rồi dẫn bọn họ đi một vòng quanh khu biệt thự. Nhiếp Trạch tay cầm nón bảo hộ, đưa mắt nhìn Lệ Diễn đang thản nhiên nhìn anh ta: “Cậu đã xem rồi thì ngồi đây nghỉ đi.”

Đúng là anh ta đã xem qua nhưng anh ta cũng không ngại đi xem cùng Mục Ảnh Sanh một lần nữa cơ mà? Nhưng đối mặt với ánh mắt của Lệ Diễn, anh ta chỉ có thể nín nhịn. Thôi bỏ đi, ngày còn rộng tháng còn dài.

Lệ Diễn cùng Mục Ảnh Sanh đi theo sau cô lễ tân, cô gái này họ Trương, có lẽ là đã nghe Chu Trị Bình dặn dò nên giới thiệu rất hấp dẫn. Về tổng thể thì khu này được xây dựng khá đẹp. Mục Ảnh Sanh biết hơn mười năm sau những khu vực như thế này sẽ không được cho phép xây biệt thự nữa. Điều quan trọng nhất là quang cảnh cũng rất đẹp. Cả khu vực được xanh hóa ở mức độ cao, các loại thiết bị cũng đã được lắp đặt hoàn chỉnh. Biệt thự nằm chính giữa một hồ nhân tạo.
Nhiếp Trạch nói biệt thự ở ngay mặt Bắc của hồ nhân tạo, tọa Bắc chiêu Nam, mở cửa phòng khách là có thể ngắm được cảnh hồ bên ngoài. Phòng ngủ chính trên tầng hai thì nhìn về phía công viên. Căn nhà này cách căn nhà ở phía bờ nam hồ nhân tạo khá xa, khoảng cách hai bên cũng khá rộng rãi, tính riêng tư cao.

Nhà cửa được trang trí rất đẹp, ở kiếp trước thì lúc này đang chuộng trang trí kiểu Âu. Nhưng thật ra đều có thay đổi cho nên nhìn cứ từa tựa như nhau. Nhưng chỗ của bọn họ lại trang trí rất tinh xảo, nhìn không thường chút nào.

Cô Tiểu Trương kia nói cả hồi lâu, từ phong cảnh bên ngoài đến các tiện ích xung quanh cuối cùng là tới bố cục căn nhà, không hề nghỉ đến một giây. Sau khi đã dẫn hai người xem qua các phòng chức năng chính của căn biệt thự, cuối cùng quay trở lại tầng một Tiểu Trương vẫn thấy Lệ Diễn nắm tay Mục Ảnh Sanh.
“Anh chị xem đi ạ. Biệt thự chỗ bọn em được bố trí rất hợp lý, ngoài phòng khách, phòng sinh hoạt chung, bên em còn đặc biệt bố trí cả phòng cho em bé, phòng của bảo mẫu. Sau này hai người còn có con nên bố trí như vậy sẽ rất hợp lý…”