Yêu Chậm

Chương 7




Editor: Saki 

Cửa hàng đối diện trường trung học Trưởng Lập san sát nhau, các nhà hàng bình dân và quán ăn vặt san sát nhau, cũng có nhà hàng tư nhân và nhà hàng Tây chi phí cao.

Câu sau là nơi các công tử như Trần Tự Chu và Trình Lí thường xuyên lui tới.

Trong phòng riêng của nhà hàng có năm sáu người ngồi vây quanh, ngoại trừ Trần Tự Chu và Trình Lí, còn có mấy người lớp khác.

Ăn uống no nê, có người bắt đầu nghĩ đến giải trí: “Lát nữa đi đâu.”

“Trung tâm thành phố mới mở một quán bar, đi xem một chút không?”

“Được rồi, đi một chút đi.”

Bọn họ là đám thiếu gia nhà giàu tùy tiện đã quen, trốn giờ tự học buổi tối cũng là chuyện thường xảy ra, các giáo viên mắt nhắm mắt mở cũng lười quan tâm, huống chi bọn họ không ở phòng học, ngược lại cung cấp hoàn cảnh học tập tốt hơn cho các bạn học khác.

Trình Lí thấy Trần Tự Chu không có ý định động đậy, hỏi cậu: “Chu Chu, có đi không?”

“Mọi người đi đi, tôi không đi đâu.”

Cửa phòng khách vang lên, nhân viên phục vụ đi tới, đưa cho Trần Tự Chu một hộp: “Đồ ngọt mà cậu muốn đã đóng gói xong.”

Trần Tự Chu nhận lấy: “Cảm ơn.”

“Úi, cậu Trần lại mang đồ về nhà cho Tang Thanh Mai à.”

Tang Thanh Mai chính là Tang Ngâm.

Đám người bọn họ đều biết Trần Tự Chu  và Tang Ngâm có quan hệ tốt, là thanh mai trúc mã, lúc ồn ào đều thích gọi như vậy.

Thật ra nếu nói thật, Trình Lí cũng chơi với hai người họ, nhưng những người khác đều cảm thấy Tang Ngâm và Trần Tự Chu  thân thiết hơn một chút.

Trần Tự Chu: “Không phải cậu ấy.”

Những người khác nghe xong liền hăng hái: “Không phải Tang Thanh Mai thì là ai? Còn ai có thể sai cậu Trần của chúng ta mua đồ cho nhỉ?”

Trần Tự Chu  không nói nhiều, nói một câu rồi đi, cậu cầm đồ ngọt rời khỏi phòng riêng, làm cho người khác thèm ăn.

Trình Lí ở lại phòng bao trở thành đối tượng giải đáp thắc mắc của mọi người.

“Vậy anh Tự mua đồ ngọt cho ai thế? Cậu ta lại không thích ăn ngọt, cũng không thể là trở về tặng mẹ chứ?”

Vẻ mặt Trình Lí mỉm cười khó hiểu: “Cậu ta à, đi mua đồ ngọt mặt nóng dán mông lạnh (*).”

(*) Mặt nóng dán mông lạnh: câu thành ngữ này mô tả một người thì nhiệt tình tích cực nói chuyện tạo quan hệ nhưng mà người kia thì lạnh nhạt hờ hững không đáp lại.

Mọi người: “?”

Sao lại càng mơ hồ vậy.

Trình Lí liếc nhìn Trương Lập đang uống canh, cầm lấy hộp khăn giấy trên bàn ném qua: “Heo, chỉ biết ăn thôi, chờ gọi ba đi.”

Trương Lập bị đập đến ngẩn ngơ: “?”

Cái gì mà gọi ba thế?



Minh Phù từ tổ bộ môn lớp mười một đi ra, khẽ thở dài một hơi.

Cô đi tìm Ngô Bằng Húc nói chuyện đổi chỗ ngồi, nhưng đề nghị bị bác bỏ.

Minh Phù vốn không phải là người cứng rắn, đến tìm Ngô Bằng Húc nói chuyện này đều dùng thời gian rất lâu để xây dựng tâm lý, hiện tại ý tưởng bị từ chối, sau đó còn nghe Ngô Bằng Húc nói về lợi ích khi ngồi cùng bàn với Trần Tự Chu cả buổi, cô cảm thấy có chút bất đắc dĩ.

Nhưng cũng tốt, cho cô một lý do có thể an tâm ngồi bên cạnh Trần Tự Chu.

Đang đi về phía phòng học, một bóng người xuất hiện bên cạnh, ngay sau đó hai má dán lên thứ gì đó lạnh như băng.

Minh Phù nghiêng đầu, nhìn thấy một hộp bánh ngọt vuông vức.

Mặt Trần Tự Chu cũng xuất hiện phía sau hộp bánh, cậu mang theo hộp bánh dán lên mặt Minh Phù, “Nghĩ cái gì mà mê mẩn như vậy, gọi cậu cũng không nghe thấy.”

Minh Phù tránh ra sau một chút: “Không…”

Trần Tự Chu nghiêng đầu: “Đi thôi, đến phòng học nào.”

Minh Phù đi bên cạnh cậu, hai người song song đi về phía trước.

Chiều cao của Minh Phù được xem là cao trong giới nữ, nhưng đứng chung với Trần Tự Chu  cũng chỉ đến cằm cậu, chiều cao hai người chênh lệch một khoảng, tốc độ đi cùng nhau lại nhất trí một cách thần kỳ, bước chân cũng không chênh lệch nhiều.

Minh Phù cảm thấy có chút mới lạ.

Cô cúi đầu nghiên cứu bước chân của hai người, không chú ý nhìn con đường phía trước.

Lại bước về phía trước một bước, trán đụng phải một mảng ấm áp, Minh Phù sửng sốt một chút, cô ngẩng đầu.

Trần Tự Chu  đặt tay lên khung cửa, cụp mắt nhìn cô: “Cậu đúng là không nhìn đường mà.”

Mặt Minh Phù bỗng dưng hơi đỏ, giọng cô như muỗi kêu: “Xin lỗi…”

Trần Tự Chu  bình tĩnh vuốt v e đầu ngón tay bị cô đụng vào, hất cằm về phía phòng học: “Vào đi.”

Cậu đưa bánh ngọt cho cô: “Mang vào.”

Minh Phù cho rằng cậu muốn mình giúp mang vào, ngoan ngoãn nhận rồi ôm lấy: “Cậu không vào, vào sao?”

Đôi mắt cô gái nhỏ đen láy, thanh âm vừa nhẹ vừa chậm, như là lông vũ trêu chọc ở trong lòng, mang theo một vết ngứa ngáy.

Trần Tự Chu  nghiến chặt răng: “Vào đi, tôi đi hút điếu thuốc.”

Minh Phù đi vào, đặt bánh ngọt lên bàn Trần Tự Chu, cô ngồi xuống bên cạnh, suy nghĩ một chút, vẫn kéo bàn sang bên kia một chút.

Một khe hở nhỏ xuất hiện giữa hai cái bàn.

Giày cao gót rơi xuống đất phát ra tiếng lộc cộc, bóng dáng giáo viên tiếng Anh xuất hiện trong lớp nhanh hơn một bước so với tiếng chuông.

Phòng học vốn ồn ào náo nhiệt trong nháy mắt trở nên yên tĩnh.

Minh Phù lấy bài thi ra, cô nhìn đồng hồ, bắt đầu tính giờ giải bài thi.

Viết hai câu hỏi lựa chọn, ánh mắt cô không tự chủ được rơi xuống khe hở kia.

Làm như vậy, có phải không tốt lắm hay không?

Kết hợp hai bàn lại, mùi thuốc lá tràn vào mũi.

Trần Tự Chu  đã trở lại.

Cậu vừa vào cửa liền thấy bánh ngọt được đặt ở trên bàn, không nói gì, cẩn thận đặt bánh ngọt vào bàn, nghiêng đầu nhìn về phía cô gái bên cạnh.

Cậu vốn chỉ muốn tới đưa bánh ngọt cho cô, không muốn ngồi trong lớp tự học buổi tối đàng hoàng.

Nhưng bây giờ, cảm giác cũng không tệ.

Minh Phù đang tính toán số liệu, một bóng đen lướt qua, Trần Tự Chu  chỉ vào chỗ nào đó trong bài thi của cô: “Câu này tính sai rồi.”

Tay chàng trai rất đẹp, xương ngón tay rõ ràng, móng tay cắt tỉa sạch sẽ gọn gàng, xương gân mu bàn tay theo động tác ngón tay hơi nhô ra.

Minh Phù nhìn lướt qua vội vàng rời mắt, tính toán lại một lần nữa trên giấy nháp.

Thật sự tính sai rồi.

Cô thay đổi đáp án, viết hai chữ lên giấy nháp, sau đó đẩy tờ giấy sang bên cạnh.

Trần Tự Chu  nhìn hai chữ “Cảm ơn” trên giấy, có chút bất ngờ.

Đều nói chữ cũng như người, nhưng nét chữ mạnh mẽ này lại hoàn toàn khác với dáng vẻ ngoan ngoãn khéo léo của cô gái bên cạnh.

Cậu cầm bút viết lên đó: Đánh cược không?

So ra, chữ viết của Trần Tự Chu  vô cùng phù hợp với tính cách của cậu, thân hình gầy gò, nét bút giống rồng, tạo thành một nét riêng.

Viết xong đẩy tờ giấy nháp về đường cũ.

Minh Phù nhíu mày, đánh cược cái gì?

Có gì để cá cược giữa hai người họ nhỉ?

Trần Tự Chu  tiếp tục viết trên giấy: Đánh cược vào một bài thi, xem ai đạt điểm cao nhất.

Minh Phù không hiểu, điều này có cần thiết không?

Cho nên một trong những lợi ích khi ngồi cùng bàn với cậu chính là có thể khích lệ ý chí chiến đấu của cô sao?

Có lẽ cảm thấy tốc độ viết chữ quá chậm, Trần Tự Chu ném bút, hạ giọng: “Nếu điểm số của tôi cao hơn cậu, cậu cứ ngoan ngoãn ngồi cùng bàn với tôi, đừng có nghĩ đến chuyện lén lút đi tìm thầy Ngô đổi chỗ.”

Minh Phù bỗng chốc quay đầu nhìn cậu, sao cậu biết cô đi tìm Ngô Bằng Húc vậy?

Nhìn thấy đáy mắt Minh Phù nghi hoặc, Trần Tự Chu hừ cười: “Biết ngay là cậu không ngoan ngoãn mà.”

Trên mặt Minh Phù hiện lên vẻ xấu hổ khi nói xấu người khác sau lưng bị người ta bắt được, cô cúi đầu, viết lên giấy: Nếu điểm số của tôi cao thì sao?

“Vậy cậu muốn làm gì cũng được.”

Ngòi bút Minh Phù dừng lại, cô gật đầu.

Trần Tự Chu lục lọi tất cả tài liệu giảng dạy trên bàn mới tìm được một quyển chung với Minh Phù, tùy tiện tìm một bộ bài thi, khi tính toán xong, Minh Phù bắt đầu viết.

Trần Tự Chu thì chậm rãi, tay cầm cây bút, đầu ngón tay khẽ động, bút cũng xoay theo hai vòng.

So với sự thản nhiên của cậu, Minh Phù nghiêm túc hơn nhiều, vai thẳng lưng, cô cúi đầu, tóc đuôi ngựa dán lên cổ, mái tóc mai bên má rơi xuống, nửa bên mặt bị che có chút mờ ảo.

Trần Tự Chu nhìn, đột nhiên đưa tay qua.

Lúc sắp đụng phải, Minh Phù bỗng chốc quay đầu, nhìn bàn tay có ý đồ bất chính của Trần Tự Chu, đôi mắt trong veo tràn đầy nghi hoặc —

“Cậu đang làm gì vậy?”

Trần Tự Chu dừng tay giữa không trung, ngừng một lát, rút lại như không có việc gì: “Không có gì, vừa có muỗi thôi.”

Minh Phù không biết đã tin chưa, cô không nói gì, cúi đầu tiếp tục làm bài.

Trần Tự Chu cuối cùng cũng nhìn về phía bài thi trước mặt.

Chẳng qua chữ in trên bài thi giống như mọc cánh bay loạn trước mắt cậu, một chữ cậu cũng không nhìn vào, trong đầu đều là đôi mắt vừa rồi Minh Phù nhìn về phía cậu.

Trong trẻo và lạnh lùng, lại mang theo chút bối rối bị quấy nhiễu.

Liếc mắt một cái, khiến cậu quên mất cậu muốn làm gì.

Trần Tự Chu nhéo ấn đường, làm cho mình tỉnh táo lại, ép buộc mình đi xem câu hỏi trên bài thi.

Sau một lúc lâu, cậu khẽ mắng một tiếng “Đm”.

Thật có tiền đồ.



Tiết tự học đầu tiên tan học, Minh Phù và Trần Tự Chu không nhúc nhích, vẫn thực hiện giao ước cá cược của họ.

Cách tiết tự học cuối cùng còn có mười lăm phút tan học, hai người dường như đồng thời ngừng bút.

Sau đó trao đổi bài thi.

Ngay từ đầu tâm trạng Minh Phù đã rất ổn định, mà nửa thời gian trước Trần Tự Chu hoàn toàn không tĩnh tâm, mặc dù như vậy, điểm số của cậu vẫn cao hơn Minh Phù.

Chỉ cách nhau hai điểm.

Trần Tự Chu tựa lưng vào ghế, cười đắc ý: “Đã đánh cược thì phải chịu thua, bạn cùng bàn nhỏ à, ngoan ngoãn ở bên cạnh tôi đi.”

Minh Phù không để ý đến cậu, nhìn bài thi bất mãn nhíu mày.

Trần Tự Chu thấy thế, hỏi cô: “Không muốn ngồi cùng bàn với tôi như vậy sao?”

Minh Phù nhìn chằm chằm bài thi, lắc đầu.

Tâm tình Trần Tự Chu thoáng thả lỏng: “Vậy vẻ mặt giống khổ qua của cậu là gì?”

Minh Phù đưa tay lấy bài thi của cậu ra so sánh với mình, một lát sau, chỉ vào một trong những bước của câu hỏi lớn cuối cùng trên bài thi của cậu, ý bảo cậu xem.

“Muốn tôi giảng cho cậu sao?”

Minh Phù gật đầu.

Thấy cô thế nào cũng không chịu nói, Trần Tự Chu trêu cô: “Sao cậu giống như người câm nhỏ vậy.”

Vốn tưởng rằng cô gái nhỏ sẽ tức giận, kết quả cô chỉ viết một hàng chữ trên giấy nháp —

Là cậu nói quá nhiều.

Trần Tự Chu: “…”

Được, cậu nói nhiều.

Cậu cầm bút vẽ một bản phân tích sức chịu lực bên cạnh câu hỏi đó, chuyển bài thi sang Minh Phù: “Hiểu chưa?”

Minh Phù nhìn bài thi, tiện tay viết lên giấy nháp hai chữ cảm ơn.

Trần Tự Chu đỡ mặt, cười một tiếng.

Thật đúng là cố chấp.

Sau giờ tự học buổi tối, học sinh nội trú phải về ký túc xá, còn học sinh ngoại trú thì về nhà.

Trần Tự Chu lấy bánh ngọt ra đưa cho Minh Phù, vẫn là lý do thoái thác buổi sáng: “Cho cậu, không ăn thì vứt đi.”

Minh Phù từ nhỏ đã được ba giáo dục một mét một nước đều không dễ có được, nên không thể lãng phí, cho dù không muốn nhận, cũng không có khả năng thật sự vứt đi.

Cô cầm bánh ngọt trở về ký túc xá với Trịnh Nhan Hương, trên đường Trịnh Nhan Hương hỏi bánh ngọt ở đâu ra.

“Trần Tự Chu, cho.”

Đây là lần đầu tiên Minh Phù nói tên Trần Tự Chu, lại bất ngờ thuận miệng, không nói lắp.

Thuận lợi, giống như trong lòng đã đọc qua vô số lần.

“A, sao cậu ấy lại tặng bánh ngọt cho cậu thế?”

Minh Phù sáng sớm đã nghĩ ra lý do thoái thác: “Những cô gái khác, khác.”

Cô vừa nói như vậy, Trịnh Nhan Hương lập tức hiểu ra, “Chưa kể Trần Tự Chu  rất được con gái yêu thích, bánh ngọt này chỉ có nhà hàng tư nhân đối diện trường chúng ta mới bán. Bánh ngọt sáu tấc này ít nhất tám chín trăm, cũng có cô gái bỏ tiền ra, nếu cô gái đó biết Trần Tự Chu qua tay liền đưa bánh ngọt cho cậu, sẽ tức chết.”

Trịnh Nhan Hương nói cả buổi, trọng điểm chú ý của Minh Phù chỉ đặt ở giá bánh ngọt.

Đắt vậy sao?

Điều kiện sinh hoạt của Minh Phù không kém, phải nói điều kiện gia đình học sinh ở Trưởng Lập cũng không tệ, nhưng Trần Tự Chu cứ tùy tiện tặng cô một chiếc bánh ngọt nhỏ, Minh Phù vẫn cảm thấy xa xỉ.

“Cậu có, có Wechat, của Trình Lí không?” Minh Phù hỏi Trịnh Nhan Hương.

“Có chứ, cậu tìm cậu ta có việc gì sao.”

“Có chút, việc nhỏ.”

“Được, vậy mình trở về đưa cho cậu.”



Trần Tự Chu về đến nhà không bao lâu, Trình Lí liền từ ban công bên cạnh đi tới.

“Thế nào rồi, cậu Trần, tiết tự học buổi tối hẹn hò có viên mãn không?”

Trần Tự Chu cầm chai coca trong tủ lạnh, “Liên quan gì đến cậu.”

“Còn trang bị —”

Trình Lí nói được một nửa, điện thoại vang lên tiếng, cậu ta mở mắt nhìn tin nhắn, rời khỏi khung chat, quả nhiên nhìn thấy chỗ người liên lạc có thêm một chấm đỏ.

Cậu ta ngẩng đầu nhìn Trần Tự Chu: “Em Phù thêm Wechat của tôi rồi.”

——————–

Trình Lí: Em Phù thêm Wechat của tôi rồi.

Trần Tự Chu (ra vẻ bình tĩnh): Thêm nữa, dù sao cuối cùng cô ấy cũng là vợ tôi.

(Mặt khác nói một chút, Tang Ngâm tuyệt đối không phải là nữ phụ ác độc gì, cô ấy và anh trai của Trần Tự Chu là một đôi, trong chuyên mục có, bạn cảm thấy hứng thú có thể đi xem một chút, sau đó chọn một bộ sưu tập, mở cuốn sách tiếp theo).