Editor: Saki
Minh Phù không ngờ rằng Trần Tự Chu vẫn tỉnh.
Cô càng không ngờ rằng lần đầu tiên làm điều sai trái đã bị bắt quả tang.
Tim cô đập thình thịch, như muốn ngừng lại.
Cơ thể cô cứng đờ, bàn tay nắm chặt chăn vì dùng lực quá mạnh mà trắng bệch, không dám quay đầu lại nhìn: “Anh, anh, sao anh lại, đột nhiên, tỉnh dậy vậy?”
Mỗi từ cô thốt ra đều đứt quãng, như quay trở lại khoảng thời gian nói lắp trước kia.
“Nếu không làm vậy thì làm sao bắt được kẻ có ý đồ xấu với mình?”
Trần Tự Chu không hề đột nhiên tỉnh dậy, mà là vốn dĩ anh chưa ngủ.
Anh có một người bạn học ở Luân Đôn gửi email cho anh. Sau khi trả lời xong email, đã gần 12 gửi rưỡi, anh bước ra khỏi bồn tắm và nhìn thấy tin nhắn Minh Phù gửi cho anh.
Chưa kịp trả lời, anh đã nghe thấy tiếng động nhỏ ở cửa, ngay sau đó, Lotus kêu lên một tiếng rồi im bặt.
Kết hợp với tin nhắn Minh Phù gửi, anh nhận ra rằng đó là cô đã đến.
Anh vội vàng kéo chăn qua người, nằm xuống và quan sát xem cô gái nhỏ định làm gì.
Nghe tiếng sột soạt bên tai, cảm nhận vị trí bên cạnh đang chìm dần xuống, hít hà hương thơm dịu nhẹ thoang thoảng, Trần Tự Chu không thể nào giả vờ ngủ thêm được nữa.
Anh lập tức ôm người vào lòng.
“Nhưng mà em thiếu gì đó nhỉ?” Trần Tự Chu trêu chọc, vạch trần lỗ hổng trong hành động của cô: “Sao không hôn trộm anh một cái? Em không chuyên nghiệp lắm đâu, đồng chí nhỏ.”
“Em không có ý đó.” Minh Phù co rúm người trong chăn, lúng túng giải thích: “Em chỉ là không ngủ được, mà mai lại phải đi làm. Để không ảnh hưởng đến công việc nên em mới qua tìm anh, chứ không hề có ý đồ gì khác.”
“Sao em lại không muốn?” Trần Tự Chu tỏ ra không hài lòng với lời giải thích đó: “Anh đã nói rồi, tư tưởng này của cô gái nhỏ có vấn đề. Em không có ý đồ gì với bạn trai thì em muốn có ý đồ với ai?”
Có lẽ vì bị bắt quả tang nên Minh Phù quá bối rối, đầu óc trở nên lơ mơ, khiến cô mãi không thể hiểu nổi ý nghĩa của câu nói Trần Tự Chu.
Minh Phù bỗng nhận ra, hất khuỷu tay ra sau: “Anh nói gì cũng đúng!”
Trần Tự Chu bật cười, kéo cô ra khỏi chăn: “Đừng chui vào trong, chùm kín thế này không ngạt thở à?”
Chăn bị Trần Tự Chu kéo xuống cằm, mùi hương tuyết tùng thoang thoảng, Minh Phù âm thầm kéo chăn lên cao một chút.
Cô thích hít hà mùi hương trên người Trần Tự Chu.
Trần Tự Chu ôm cô từ phía sau, bàn tay to lớn bao bọc lấy đôi tay Minh Phù đặt trên bụng: “Nghĩ gì thế, sao không ngủ được?”
“Không nghĩ gì, chỉ là không ngủ được thôi.”
Minh Phù dường như cũng thích thú với việc véo tay Trần Tự Chu, rúc trong chăn lần lượt véo từng ngón.
“Vậy là do cảm giác ngủ chung với anh hôm qua quá tuyệt, nên hôm nay ngủ một mình không quen à?”
Minh Phù khựng lại động tác véo tay Trần Tự Chu, rồi siết chặt hơn: “Đâu có đâu.”
Có lẽ cũng đúng một phần thôi.
Dù là mùa hè, ai cũng thích sự mát mẻ, nhưng cô trằn trọc trên chiếc giường của mình, cảm thấy thiếu thốn điều gì đó.
Cứ nhắm mắt lại, hình ảnh Trần Tự Chu ôm cô ngủ tối qua lại hiện lên trong tâm trí.
Cô rất lưu luyến vòng tay ấm áp đó.
Minh Phù vốn hay lạ giường, vậy mà nằm trên chiếc giường xa lạ này, cô lại bất ngờ cảm thấy an tâm.
Như thể trái tim bấp bênh nay đã tìm thấy bến đỗ bình yên.
Nhưng suy nghĩ này tuyệt đối không thể nói với Trần Tự Chu, anh vốn thích trêu chọc cô, biết đâu nếu anh biết, lại còn nói ra những lời khiến cô xấu hổ đến mức muốn chui xuống đất.
Trần Tự Chu nói thẳng thừng: “Nếu không phải vì ngủ không được, vậy sao em lại đến tìm anh?”
“…”
Minh Phù mở miệng rồi lại nhắm lại, khẽ nói: “Em muốn ngủ rồi.”
Tiếng cười vang lên bên tai cô, lồ ng ngực người phía sau rung lên hai lần.
Minh Phù nhắm chặt mắt, giả vờ như không cảm nhận được gì.
Trần Tự Chu khẽ nhéo lòng bàn tay cô: “Quay lại đây, ôm em từ trước.”
Minh Phù do dự một chút, không thể cưỡng lại sự cám dỗ, từ từ xoay người lại.
Tự nhiên vòng tay ôm lấy eo anh, tựa vào lòng anh.
Đôi chân co lại vô tình va vào anh, người đàn ông “Shhh” một tiếng: “Đụng đâu vậy?”
Minh Phù vội vàng duỗi thẳng chân: “Em không cố ý.”
Ánh trăng đêm nay như sáng hơn thường lệ, từng tia sáng trắng muốt len lỏi qua rèm cửa màu xám tro, phủ lên căn phòng tối tăm một lớp voan mỏng.
Trần Tự Chu cúi đầu nhìn người con gái đang say giấc trong vòng tay anh.
Dù trong bóng tối, đôi mắt sáng long lanh vẫn mở to, mang theo sự e dè và bối rối, như chú hươu nhỏ vô tình lạc vào chốn nhân gian.
Vì xoay người, lọn tóc ngoan cố lòa xòa trước môi.
Cổ họng không hiểu sao khô khốc, Trần Tự Chu giơ tay kéo sợi tóc của cô xuống, ấn người vào trong ngực: “Nhắm mắt, ngủ.”
Minh Phù vô thức tuân theo lời anh, nhắm mắt lại. Ngay lập tức, một luồng hơi ấm bao trùm lấy lưng cô, nhẹ nhàng vỗ về từng nhịp.
Như dỗ dành đứa trẻ ngủ vậy.
Minh Phù cong môi, áp má vào ngực trái Trần Tự Chu, lắng nghe nhịp tim mạnh mẽ của anh.
Có lẽ vì thỏa mãn mong ước thầm kín, Minh Phù bỗng cảm thấy phấn khích, nhắm mắt nhưng mãi vẫn không ngủ được.
Bàn tay vỗ về lưng cô bỗng ngừng lại, áp sát qua lớp áo ngủ mà không hề nhúc nhích.
Bên tai vang vọng tiếng thở đều đều của anh.
Minh Phù thử mở mắt ra, lặng lẽ ngẩng đầu từ trong lòng anh.
Tầm mắt lướt qua yết hầu của anh, từng chút di chuyển lên, dừng lại vài giây rồi chậm rãi di chuyển xuống.
Môi mỏng của anh khẽ chạm vào môi cô.
Sự khao khát mới lại bùng cháy mãnh liệt.
Minh Phù mím môi, ngước mặt lên, muốn trao anh một nụ hôn.
Tuy Trần Tự Chu ôm cô rất chặt, nhưng Minh Phù không thể nhúc nhích vì sợ làm phiền đến anh.
Không thể chạm được môi anh, Minh Phù đành phải lui lại.
Ánh mắt cô bị thu hút bởi yết hầu cuồn cuộn của người đàn ông, nó đang chuyển động nhịp nhàng chỉ cách cô vài cm.
Minh Phù khẽ tiến lại gần và hôn anh một nụ hôn nhẹ nhàng. Khi cô định thỏ thẻ nói “chúc ngủ ngon”, eo cô bỗng siết chặt, cả người xoay một nửa vòng, lưng tựa vào chiếc giường êm ái.
Chàng trai phủ lên người cô, hai chân dang rộng hai bên, môi anh áp xuống: “Em hôn như vậy, anh không thể kiềm chế được nữa đâu.”
Vừa dứt lời, anh đã vội vàng hé mở môi cô.
Bàn tay anh di chuyển dễ dàng, không gặp bất kỳ trở ngại nào.
Anh khẽ hỏi: “Em không mặc gì sao?”
Giọng anh khàn khàn, mang theo cảm giác rõ ràng.
Mặt Minh Phù ửng đỏ trong nháy mắt, cô chống hai tay lên vai Trần Tự Chu, đẩy anh ra: “Anh lại giả vờ ngủ à?”
Sức lực nhỏ bé của cô hoàn toàn không là gì so với Trần Tự Chu, anh chỉ cần nhẹ nhàng dùng một tay đã dễ dàng khống chế hai cổ tay của cô, áp xuống đỉnh đầu.
“Anh không giả vờ, suýt nữa ngủ thiếp đi em mới đến.” Trần Tự Chu ân cần nhắc nhở cô: “Bé yêu, có những chỗ không được hôn lung tung đâu, em biết chứ.”
Minh Phù làm sao biết được những điều này, cô chỉ đơn giản muốn hôn người mình thích, nào ngờ mọi chuyện lại diễn biến đến mức này.
Dòng điện tê tê lan dần xuống dưới.
Trước đây, Trần Tự Chu chỉ dừng lại ở việc động tay động chân.
Minh Phù bối rối co quắp hai chân, rồi đột ngột căng cứng cơ thể.
Đôi mắt ướt át nhìn Trần Tự Chu một cách hoang mang: “Anh làm thế nào —”
Người đàn ông ngẩng đầu lên, mái tóc đen rối tung, hàm dưới siết chặt, những giọt mồ hôi lăn dài xuống thái dương.
Đôi mắt sắc sảo toát lên vẻ hung hãn.
Minh Phù không hề e dè những đụng chạm của anh, thậm chí còn rất thích, nhưng nếu tiến xa hơn, cô vẫn chưa sẵn sàng cho điều đó.
Cô lo lắng nhìn Trần Tự Chu, giọng nức nở: “Không, không được, Trần Tự Chu…”
“Không muốn làm.” Anh lại xoay người, đưa tay cô xuống và áp vào tai cô, nỉ non: “Bé yêu, giúp anh với, anh không khỏe.”
Ký ức về mùi thuốc sát trùng nồng nặc trong căn phòng bệnh chung lúc trước ùa về khi Minh Phù hít thở trên chiếc giường của Trần Tự Chu. Mùi hương nam tính của anh bao trùm lấy cô, khiến đầu óc Minh Phù choáng váng.
Dù đã bật điều hòa, Minh Phù vẫn toát mồ hôi đầm đìa trong căn phòng.
Bóng tối như khuếch đại mọi giác quan, Minh Phù nhắm mắt chặt nhưng vô ích, sức nóng từ trong chăn khiến cô khó chịu vô cùng.
Thời gian như bị nhấn nút tạm dừng, từng giây từng phút đều trở nên vô cùng dài đằng đẳng.
Không biết bao lâu sau, Trần Tự Chu mới buông cô ra, hôn lên mí mắt cô một cái và chỉnh lại trang phục cho cô.
Cảm giác nặng nề đè lên người bỗng chốc tan biến, Minh Phù mở to mắt đầy hoang mang, rồi bị ai đó bế ra khỏi giường.
Đôi chân quấn quanh eo người đàn ông, mềm nhũn như không có xương cốt, tựa vào người anh.
Trần Tự Chu bế Minh Phù vào phòng tắm, lo cô bị lạnh, lấy một chiếc khăn tắm trải lên bồn rửa mặt rồi đặt cô lên đó.
Che mắt cô lại và bật đèn.
Vài giây sau, lại buông tay.
Minh Phù cúi đầu xuống ngay lập tức, mái tóc dài xõa xuống hai bên che kín khuôn mặt cô.
Lỗ tai tinh nghịch ló ra một đầu nhọn, đỏ rực như chảy máu.
Hiểu rằng cô gái nhỏ đã vô cùng ngượng ngùng, Trần Tự Chu rất tinh tế không trêu chọc cô thêm nữa mà lặng lẽ rửa tay cho cô.
Xúc cảm nóng bỏng trên tay còn chưa hoàn toàn tiêu tán, khi chạm vào nước, Minh Phù bỗng rụt tay lại.
Trần Tự Chu ảo não nhíu mày, điều chỉnh nhiệt độ nước.
Trong phòng tắm chỉ vang vọng tiếng nước chảy rào rào, không còn âm thanh nào khác.
Suốt thời gian tắm, hai người không hề trao đổi lời nào với nhau.
Tắm xong, Trần Tự Chu lau khô người cho cô, rồi đưa môi đến hôn nhẹ.
Minh Phù vô thức cuộn ngón tay lại, lướt nhẹ trên má anh.
Minh Phù nhìn anh một thoáng, rồi vội vàng rời mắt đi.
Như thể chỉ cần nhìn thêm một giây, cô sẽ lại bị cuốn vào vòng xoáy không thể thoát ra.
Trần Tự Chu khẽ cười, ôm cô trở lại, tắt đèn và quay về phòng ngủ.
Vừa đặt cô gái nhỏ xuống giường, anh đã nhìn thấy cô cuộn tròn trong chăn và di chuyển đến sát mép giường.
Động tác nhanh nhẹn và dứt khoát như thể cô đã từng được huấn luyện vậy.
Trần Tự Chu: “…”
Cũng được.
May mà không chạy về.
Anh gãi gãi đầu, nằm xuống giường, bám lấy cô một cách dai dẳng, bất chấp mọi thứ, ôm cô qua lớp chăn.
“Đừng ngại, mới đến đây thôi mà, sau này còn nhiều chuyện hơn nữa —”
Anh chưa kịp nói hết lời, con nhộng trong lòng đã vùng vẫy.
Trần Tự Chu vội vàng vỗ về cô qua lớp chăn: “Anh không nói nữa, anh sai rồi.”
Con nhộng lúc này mới im lặng.
Minh Phù cuộn mình trong chăn, cố gắng xoa dịu cơn bực bội tột độ, tuy nhiên chăn gối đều là của Trần Tự Chu, mùi hương của anh phảng phất đầu mũi, khiến cô không thể nào thoát ra được.
Cô vội vàng kéo chăn ra để hít thở không khí trong lành.
Cơn nóng dần tan đi, luồng gió mát từ điều hòa bắt đầu phát huy tác dụng.
Minh Phù chợt nghĩ đến điều gì đó, liền khẽ quay đầu nhìn ra sau một cái.
Người đàn ông chỉ mặc áo ngủ mỏng manh nằm trên giường, toàn bộ chăn đều ở bên cạnh cô.
Dù có xấu hổ, Minh Phù cũng không thể để Trần Tự Chu chịu lạnh.
Nhích người, cô khẽ nhấc chăn đắp lên người anh, giọng nói nhỏ xíu như muỗi kêu: “Đừng để cảm lạnh nữa nhé.”
Trần Tự Chu đã chuẩn bị tinh thần bị Minh Phù cách ly cả đêm, nhưng không ngờ cô gái nhỏ lại chủ động ôm anh vào lòng.
Nhiệt độ phòng ngủ vừa vặn với Trần Tự Chu, anh không cần đắp chăn cũng không lo cảm lạnh, nhưng cơ hội được ôm Minh Phù ngủ ngon lành là điều anh không thể nào bỏ lỡ.
Sau khi đắp chăn cho anh, Minh Phù không có động thái nào khác, Trần Tự Chu nghiêng người thử ôm eo cô, thấy cô không phản ứng gì mới ôm cô vào lòng.
“Em yêu, anh —”
Minh Phù “bốp” một cái che miệng anh, úp mặt vào ngực anh: “Câm miệng! Ngủ đi!”
Nghe có vẻ hung dữ.
Trần Tự Chu khẽ cong môi, kéo tay cô vòng qua ôm lấy mình, hôn nhẹ lên trán cô: “Bé yêu ngủ ngon.”