Editor: Saki
Xung quanh là tiếng nói chuyện ồn ào và tiếng va chạm của bàn ghế.
Ánh nắng buổi sáng gay gắt xiên qua hành lang, Minh Phù ôm một chồng sách, theo sau một người đàn ông mập mạp bước vào một phòng học.
Tiếp theo là một tiếng hét, một bóng đen lao nhanh về phía cô.
Theo phản xạ, cô nhắm mắt lại, nhưng cơn đau mà cô mong đợi không đến, chỉ nghe thấy một tiếng “bốp” nhẹ nhàng bên tai. Cô mở mắt ra, thấy một cậu thiếu niên đang cầm một quả bóng rổ lướt qua bên cạnh cô, không khí xung quanh vẫn còn lưu lại mùi hương lạnh lẽo quen thuộc.
Cô nhìn thấy bàn tay cậu buông xuống bên cạnh, cô như bị ma xui quỷ khiến đưa tay ra muốn nắm lấy.
Ngón tay cô sắp chạm vào mu bàn tay cậu thì cảnh tượng chuyển đổi, cô rơi vào một khu rừng đầy cây cao, lá cây chồng chất, che khuất cả bầu trời.
Cô không thấy một chút ánh sáng nào, mù quáng chạy về phía trước.
Không biết chạy bao lâu, phía trước cuối cùng cũng xuất hiện một tia sáng trắng, cô chạy về hướng đó, khi gần đến đích thì một âm thanh chói tai đột ngột vang lên.
Cô tỉnh giấc, ngơ ngác nhìn trần nhà.
Cô đã mơ thấy Trần Tự Chu.
Chỉ chút nữa thôi, cô đã có thể nắm tay anh rồi.
Nhịp tim dần dần ổn định lại, Minh Phù lau đi giọt nước mắt nơi khóe mắt, đứng dậy khỏi giường.
Sau khi rửa mặt và chuẩn bị xong, cô bước ra khỏi nhà, liếc nhìn căn hộ bên cạnh.
Kể từ lần cuối gặp trong thang máy, đã gần một tuần trôi qua mà cô chưa gặp lại Trần Tự Chu.
Đôi khi cô tăng ca về muộn, đứng dưới nhà nhìn lên, chỉ thấy căn hộ của anh tối om.
Có lẽ anh đã chuyển đi rồi.
“Ting” một tiếng, thang máy đến.
Minh Phù rời mắt lại và bước vào thang máy.
Sau vụ tai nạn xe lần trước, xe của cô được đưa đi sửa chữa, vì vậy trong khoảng thời gian này, cô đi làm bằng xe buýt.
Trạm xe buýt cách văn phòng luật khá xa, Minh Phù phải đi bộ thêm một đoạn nữa sau khi xuống xe.
Khi gần đến văn phòng luật, cô quay đầu nhìn lại.
Đúng giờ đi làm, trên đường có xe cộ qua lại, một chiếc Pagani màu đen đậu bên lề đường, ngoài ra không có gì đặc biệt.
Cô cau mày, quay lại và nhanh chóng đi về phía văn phòng luật.
“Luật sư Minh!”
Nghe có người gọi mình, Minh Phù quay đầu lại.
Hà Lai đang đeo balo chạy về phía cô, trên tay cầm một quả trứng luộc nước trà xoay tròn trên không trung.
Nhìn thấy người quen, Minh Phù mới thở phào nhẹ nhõm.
Hà Lai chạy đến bên cạnh cô, chỉnh lại quai balo bị trượt, hỏi: “Luật sư Minh, chị ăn sáng chưa?”
Minh Phù cùng Hà Lai đi vào văn phòng luật: “Chưa, chị chỉ uống một ly cà phê khi dậy, không thấy đói lắm.”
“Vậy chị lấy quả trứng luộc nước trà này đi, nếu đói còn có cái lót bụng.”
“Không cần, em giữ lại mà ăn.” Minh Phù thấy trên cổ tay Hà Lai có đeo một dây buộc tóc màu hồng, hỏi anh ấy: “Em có bạn gái rồi à?”
“Hả?” Hà Lai nhìn cổ tay mình, xấu hổ gãi đầu: “Có rồi, nhỏ hơn em hai tuổi, cứ nhất định bắt em đeo dây buộc tóc này để không có cô gái nào khác đến gần em, ngang ngược lắm.”
Lời tuy là phàn nàn, nhưng giọng nói lại lộ rõ vẻ tự hào.
Minh Phù mỉm cười: “Cô bé quan tâm em đấy, nhớ đối xử tốt với cô ấy.”
“Chắc chắn rồi!”
Tiếng động cơ xe thể thao vang lên từ phía sau, âm thanh mạnh mẽ không thể bị bỏ qua.
Con trai thường nhạy cảm với xe cộ, Hà Lai quay đầu lại nhìn, liền hét lên kinh ngạc: “Trời ơi, Pagani Zonda! Đẹp quá, không chịu nổi, em phải ch ảy nước miếng rồi.”
Minh Phù nhìn anh ấy thật sự lau khóe miệng, không khỏi bật cười: “Em cố gắng lên, mua một chiếc về mà lái.”
“Chị, mặc dù lời khích lệ của chị rất tốt, nhưng giá xe khi vừa ra mắt là năm mươi triệu, chưa kể biển số độc đáo, em dù có cố gắng tám đời cũng không đủ.” Hà Lai hâm mộ lại liếc mặt một cái, rồi quệt nước mắt cay đắng, nghẹn ngào nói: “Có người lái xe thể thao đón người đẹp, có người chen chúc xe buýt ăn trứng luộc nước trà, khoảng cách giàu nghèo thực sự quá lớn.”
Minh Phù dừng lại một chút, an ủi anh ấy: “Không sao, ít nhất em cũng đã nhìn thấy nó rồi, có lẽ cả đời người khác còn không có cơ hội thấy tận mắt chiếc xe này.”
Hà Lai: “…”
Dường như hơi an ủi được đôi chút.
Nói chuyện xong, hai người cũng đến văn phòng luật, sau khi chấm công, Minh Phù lên văn phòng trên tầng hai.
Có lẽ do giấc mơ kia, Minh Phù cảm thấy lòng mình trống rỗng, cả ngày đều có chút lơ đễnh.
May mắn là hiện tại cô không có vụ án nào gấp gáp, cô đặt tài liệu sang một bên và lấy một tập hồ sơ ra xem.
Đây được xem là một trong những cách cô thư giãn.
Đọc xong một tập hồ sơ, đã qua giờ tan làm từ lâu, cô sắp xếp lại bàn làm việc, và khi đang tắt máy tính thì có tiếng gõ cửa văn phòng.
“Mời vào.”
Phùng Việt đẩy cửa bước vào, đi đến trước bàn cô: “Tối nay có rảnh không? Hôm nay là sinh nhật Trình An, cậu ấy muốn anh mời cả em nữa.”
Minh Phù sửng sốt: “Nhưng em không quen cậu ấy lắm mà.”
“Đàn chị nói vậy làm tôi đau lòng đấy.”
Một giọng nam bất ngờ khiến Minh Phù giật mình, cô nhìn vào điện thoại trong tay Phùng Việt, đang hiển thị giao diện cuộc gọi.
Xấu hổ từ trong lòng lan tỏa, Minh Phù ngượng ngùng nói: “Xin lỗi, tôi không nghĩ cậu lại mời tôi.”
“Không sao, nhưng chị nhất định phải đến, không thì em thật sự sẽ buồn đấy.”
Minh Phù vốn không giỏi từ chối người khác, huống chi người ta mời cô đi dự sinh nhật mà cô lại nói không quen, cô cũng cảm thấy áy náy: “Được, tôi sẽ đi.”
“Vậy thì quyết định vậy nhé, tôi sẽ gửi địa chỉ cho anh Phùng, chị đi cùng anh ấy là được.”
Sau khi cuộc gọi kết thúc, Minh Phù nhìn Phùng Việt: “Đàn anh, anh đi trước đi, gửi địa chỉ cho em, em sẽ mua quà rồi đến.”
Phùng Việt nhìn đồng hồ: “Bây giờ đã qua giờ tan làm rồi, có lẽ cũng không mua được quà gì tốt. Anh đã chuẩn bị hai phần, em cứ lấy một phần đi.”
Minh Phù bắt được hai chữ: “Hai phần?”
Phùng Việt cười giải thích: “Một phần là chuẩn bị trước cho sinh nhật một người bạn tuần sau, sợ quên nên chuẩn bị trước. Hôm nay em cứ lấy dùng tạm, anh sẽ bổ sung sau.”
Bây giờ thật sự cũng không mua được quà gì đàng hoàng, đã đồng ý tham gia sinh nhật mà mua quà qua loa thì không hay. Minh Phù suy nghĩ vài giây, rồi gật đầu đồng ý: “Vậy đàn anh, em sẽ trả tiền cho anh sau.”
“Đi thôi, chúng ta đi cùng nhau.”
–
Trình An tuy nhỏ hơn Trình Lí vài tuổi, nhưng tính cách của hai anh em lại giống nhau y như đúc, chỗ nào vui nhộn là chỗ đó có họ.
Anh ấy tổ chức sinh nhật ở quán bar lớn nhất thủ đô, đặt hai khu VIP liền kề và gọi hết bạn bè thân quen đến.
Bây giờ vẫn chưa đến nửa đêm, quán bar chưa náo nhiệt lắm, nhạc nền êm dịu đang phát.
Trần Tự Chu ngồi thu mình trên một bên sô pha, hai chân dài duỗi thẳng, hai tay khoanh lại, mắt nhắm hờ.
Vài sợi tóc rơi xuống che trán, trông anh lười biếng và tự nhiên.
Mấy cô gái ở khu VIP thỉnh thoảng liếc nhìn anh, muốn gửi ánh mắt đưa tình, nhưng anh vẫn chưa mở mắt.
Trình An chào hỏi mọi người xong, ngồi xuống bên cạnh Trần Tự Chu: “Anh, bên kia có cô gái xin Wechat của anh, em có nên cho không?”
Trình Lí ngồi bên kia Trần Tự Chu đang cầm điện thoại chơi game., nghe vậy không ngẩng đầu lên, nói: “Nếu em có quan hệ tốt với cô ấy và muốn làm bạn sau này, thì đừng cho.”
Trình An suy nghĩ một lúc, dựa theo lời anh trai, kết hợp với dáng vẻ hiện tại của Trần Tự Chu không khác gì Diêm Vương sống, liền từ bỏ ý định làm mai.
Có lẽ kiếp trước Trình An là Nguyệt Lão, rất hứng thú với việc làm mai mối, không thể làm mai cho anh trai mình, anh ấy còn một cặp khác có thể giúp.
“Hai anh ơi, cho em bàn chút việc được không?” Anh ấy lại nhích về phía Trần Tự Chu: “Hôm nay sinh nhật em, ngày vui trọng đại, em muốn tạo thêm niềm vui, kết nối một đôi tình nhân, các anh giúp em một tay được không?”
Trần Tự Chu bị anh ấy làm phiền mà mở mắt ra, “chậc” một tiếng, đưa tay đẩy khuôn mặt đang tiến gần của anh ấy ra: “Không hứng thú, tự mà làm.”
“Vì sao chứ?” Trình An không hiểu: “Giúp một cặp đôi có được mối lương duyên tuyệt vời là một việc đầy thành tựu, sao có thể không hứng thú chứ.”
Trình Lí rất không nể mặt nở nụ cười một tiếng: “Nhân duyên của chính cậu ta đều nát bét, nào có tâm tình thúc đẩy người khác.”
Trần Tự Chu đá một phát, làm chân anh ta rớt khỏi cái ghế: “Muốn chết thì nói thẳng.”
Trình Lí bị đá lộp bộp một chút, nhưng lại thả một kỹ năng và nhận được một mạng.
Anh ta cười hì hì thò lại gần: “Cảm ơn Chu Chu đã tặng cú đá phụ thêm.”
Trần Tự Chu chửi một câu: “Đồ ngốc.”
Anh ngồi thẳng lên, với lấy hộp thuốc lá trên bàn, rút ra một điếu và ngậm vào miệng, Trình An lập tức đưa bật lửa lên trước mặt anh.
“Anh, để em châm thuốc cho anh.”
“…”
Anh nghiêng đầu lại gần để châm thuốc, hai má hơi hõm vào, đầu ngón tay lóe lên màu đỏ thẫm, khói trắng từ từ bay lên.
“Xét vì em châm thuốc cho anh, anh đã có hứng thú chưa?”
Trần Tự Chu nhướng mắt nhìn anh ấy: “Lại đây, tôi trả thuốc cho cậu.”
Trình An thấy ánh mắt lạnh lùng của anh, nửa người trên ngả ra sau: “Anh, thế thì khách sáo quá, không cần trả lại đâu.”
Trần Tự Chu xùy một tiếng, cầm điếu thuốc dập đầu vào gạt tàn.
Trình Lí nghe Trình An khăng khăng muốn làm mai, cũng nảy sinh chút hứng thú. Sau khi hoàn thành một ván game, anh ta cất điện thoại, vừa rót rượu vừa hỏi: “Bạn gì mà em lại sốt sắng làm mai thế?”
Thấy cuối cùng cũng có người lắng nghe, Trình An vội chia sẻ: “Là một đàn anh của em, hồi đi học anh ấy chăm sóc em rất tốt, anh ấy thích một cô gái nhưng chưa theo đuổi được, em đang muốn giúp anh ấy đây.”
Nói đến đây, anh ấy nhớ ra gì đó, móc điện thoại ra: “Em còn có ảnh của họ, trông rất xứng đôi, đây là bức chụp chung khi em đến Thượng Hải dự buổi giao lưu lần trước.”
Trình Lí vừa rót xong ly rượu và bỏ thêm đá vào, nghe lời Trình An nói, mắt anh ta giật một cái, tay lỡ buông làm đá rơi vào ly, rượu b ắn ra, lan trên bàn trà.
Trình Lí chậm rãi quay đầu nhìn Trần Tự Chu, thấy người kia nở nụ cười không rõ ý tứ, anh ta vội nắm chặt lấy chân anh: “Anh chàng bình tĩnh, đây cũng là em trai cậu mà.”
Trình An không nhận ra nguy hiểm đang đến gần, tìm thấy bức ảnh và định khoe cho hai người anh xem thì nghe có người gọi mình.
Anh ấy ngẩng đầu lên, lập tức cười: “Đàn anh đàn chị, cuối cùng hai người cũng đến, chỉ còn thiếu hai người thôi.”
Hai người đàn ông ngồi trên sô pha cũng đồng loạt nhìn về phía họ.
Một chùm ánh sáng từ đèn laser nhiều màu sắc chiếu tới, lướt qua Trần Tự Chu, chiếu sáng khuôn mặt lạnh lùng của anh.
Minh Phù đứng ở phía bên kia bàn trà của khu VIP, qua làn khói thuốc bay lên, ánh mắt cô chạm vào đôi mắt sâu thẳm của anh.
Gặp lại bất ngờ sau một tuần khiến tim cô đập nhanh hơn, âm thanh xung quanh cũng bị ngắt quãng trong giây lát. Khi lấy lại bình tĩnh, cô luống cuống tránh ánh mắt của anh, đưa món quà trong tay cho Trình An.
“Chúc mừng sinh nhật.”
“Cảm ơn đàn chị, đàn chị thật tốt.” Trình An nhận quà rồi quay sang Phùng Việt, giọng nói không còn khách khí: “Đàn anh, quà của em đâu? Đừng nói là anh đến tay không đấy nhé?”
Đương nhiên Phùng Việt cũng thấy Trần Tự Chu, anh ta không ngờ vòng quan hệ lại nhỏ đến thế, hóa ra Trần Tự Chu cũng quen biết Trình An.
Anh ta lẳng lặng lấy lại một món quà khác, cười nói: “Đây chẳng phải là quà sao.”
Trình An kịp phản ứng, mập mờ “A” một tiếng: “Em hiểu rồi.”
Minh Phù hoàn toàn không ngờ sẽ gặp Trần Tự Chu ở đây, tâm trí rối bời, hoàn toàn không nghe thấy Phùng Việt và Trình An nói gì, cô chỉ nghiêng đầu nhìn về phía DJ.
Hành động của cô trong mắt người khác tự nhiên là sự thừa nhận.
Trần Tự Chu nhếch môi giễu cợt, dập điếu thuốc trong gạt tàn.
Trình An nghĩ đến việc tối nay sẽ kết nối họ, liền mời Minh Phù và Phùng Việt ngồi vào bên trong để anh ấy thuận tiện phát huy.
Trình Lí nhìn đứa em ngốc nghếch của mình thở dài, không biết Trình An lớn lên kiểu gì mà không biết nhìn mặt người khác. Em trai mình “phạm tội”, anh ta lại phải đứng ra chuộc tội.
Khi Minh Phù đi tới, anh ta di chuyển sang ghế sô pha bên cạnh, để trống vị trí bên cạnh Trần Tự Chu.
Trình An mở to mắt nhìn anh ta: “Anh làm gì vậy, đang yên đang lành lại đổi chỗ!”
Cả khu vực chỉ có ghế sô pha Trần Tự Chu ngồi và ghế bên cạnh là ghế đôi, ghế bên cạnh không ai ngồi vì Trình An định để dành cho Phùng Việt và Minh Phù. Giờ Trình Lí đột ngột ngồi qua đó, nghĩa là Phùng Việt và Minh Phù phải ngồi tách ra.
“Làm gì là làm gì, chỗ này tốt, anh ngồi đây không được sao?”
Sức ép từ huyết thống vẫn còn, Trình An cũng không dám la lối bảo anh mình đứng lên. Anh ấy quay sang Trần Tự Chu, định nhờ anh nhường chỗ: “Anh, anh có thể —”
Nhưng khi bắt gặp ánh mắt lạnh lùng của anh, Trình An lập tức im bặt.
Không thể gây sự với người này.
Anh ấy uất ức nhìn Minh Phù và Phùng Việt: “Chị ngồi đi, anh cũng ngồi đi.”
Minh Phù đứng giữa hai chiếc ghế, do dự. Cô nhìn Trần Tự Chu, người đàn ông không biểu cảm dựa vào sô pha, khí thế lạnh lùng.
Cô đoán chắc Trần Tự Chu không muốn thấy cô, Minh Phù mím môi, rồi ngồi xuống ghế sô pha của Trình Lí.
——————–
Tác giả có lời muốn nói:
Trình An từ nhỏ đã rất nghịch ngợm.