Yêu Chậm

Chương 38




Editor: Saki

Khi bước ra khỏi phòng bệnh, Chu Nhạc Nhạc vẫn còn trong trạng thái chưa hết bàng hoàng.

Trần Tự Chu xuất hiện quá đột ngột, nhìn cách anh và Minh Phù tương tác với nhau, rõ ràng mối quan hệ của họ không hề đơn giản.

Cửa đóng lại phát ra tiếng “cạch” nhẹ nhàng, suy nghĩ của Chu Nhạc Nhạc dần trở lại, cô ấy lén lút nhìn qua cửa sổ trên cửa để quan sát bên trong.

Người đàn ông ngồi bên mép giường, quay lưng về phía cửa, đầu hơi nghiêng, lộ rõ khuôn mặt góc cạnh, tấm lưng mảnh khảnh nhưng đầy sức mạnh, khí chất không thể che giấu.

Anh chống tay lên cạnh Minh Phù, như muốn ôm trọn cô vào lòng.

Minh Phù trông nhỏ bé hơn rất nhiều.

Dù nghĩ thế có hơi không công bằng với luật sư Phùng, nhưng cảm giác giữa luật sư Minh và anh chàng đẹp trai này thật sự đầy sức hấp dẫn.

Chu Nhạc Nhạc đấu tranh giữa đạo đức và vẻ đẹp, nhăn mặt đầy mâu thuẫn rồi xoay người rời đi.

Không khí giữa hai người trong phòng bệnh có chút căng thẳng và mơ hồ.

Trần Tự Chu nhìn cô chằm chằm bằng đôi mắt sắc bén, môi mím chặt, dù không nói lời nào nhưng vẫn toát ra khí thế hùng hổ dọa người.

Minh Phù cảm thấy cổ họng khô khốc một cách kỳ lạ, cô li3m môi: “Thật  ra cũng không có chuyện gì lớn…”

Cô vốn không thích phàn nàn, cũng không quen việc đó.

Trong phút chốc không biết phải mở lời thế nào.

“Cái tôi muốn nghe không phải là mấy lời nói nhảm qua loa của cô.”

Giọng anh không còn khàn nhưng lại thêm phần lạnh lùng.

“Lúc tôi tan làm về nhà, có một chiếc xe đột ngột lao về phía tôi, tôi tránh nhưng lại đâm vào cột điện bên đường.”

Những lời cuối cùng này sao nghe có vẻ lạ, hình như có chút ngốc. 

Minh Phù nhíu mày, cúi đầu.

“Có liên quan đến công việc của cô?”

Minh Phù gật đầu, cơn chóng mặt lại ập đến, cô vừa định giơ tay ra để tựa thì có một bàn tay ấm áp chạm vào má cô.

Bàn tay người đàn ông nâng mặt cô lên: “Đừng lắc lư.”

Minh Phù khẽ cứng người lại, nhỏ giọng đáp: “Biết rồi.”

Bình thường nhìn đã thấy khuôn mặt cô nhỏ, giờ chạm vào thì quả là khuôn mặt nhỏ nhắn thật, nhưng cũng có chút thịt.

Da dưới lòng bàn tay mịn màng, Trần Tự Chu khẽ xoa nhẹ hai cái mà không để cô nhận ra.

Anh hơi hất cằm: “Nằm xuống.”

“Ừm.”

Bây giờ cô không dám cãi lại Trần Tự Chu, anh nói gì thì cô làm theo.

Trần Tự Chu từ mép giường đứng dậy, đỡ cô nằm xuống giường, tay anh trượt xuống nắm lấy tay cô, ngón tay cái ấn vào huyệt hổ khẩu.

Có chút đau và nhức, Minh Phù không khỏi co tay lại.

“Đừng động.” Anh giữ chặt tay cô, cúi đầu, giọng không biểu lộ cảm xúc: “Ấn chỗ này sẽ giảm bớt chóng mặt.”

Trần Tự Chu nắm chặt cổ tay Minh Phù, ngón tay của tay kia anh đặt vào lòng bàn tay cô, nhẹ nhàng xoa huyệt hổ khẩu.

Cơ thể con người luôn có một vài điểm nhạy cảm, ngoài cổ, tay Minh Phù là nơi nhạy cảm nhất. Hiện tại được Trần Tự Chu chạm vào, một cảm giác thỏa mãn kỳ lạ âm thầm lan tỏa trong lòng cô.

Có lẽ vì bị thương, Minh Phù không thể kiềm chế được mong muốn trong lòng, sau một lúc do dự, cô từ bỏ kháng cự.

Cô từ từ đặt những ngón tay của mình lên mu bàn tay anh.

Giờ cô là người bị thương, tùy tiện một chút chắc cũng không quá đáng.

Hai bàn tay họ gần như dính hoàn toàn với nhau.

Động tác của Trần Tự Chu khựng lại một chút, rồi nhanh chóng trở lại bình thường. “Người đâm vào cô, có ý tưởng gì không?”

Minh Phù đang nhìn chằm chằm vào bàn tay đan xen của họ, nghe vậy, cô “à” một tiếng rồi nói: “Tôi nhận một vụ án tai nạn giao thông, bị cáo là người gây tai nạn, tôi là luật sư bên nguyên cáo. Lần đầu tiên ra tòa, anh ta đưa ra một giấy chứng nhận tâm thần để trốn tránh trách nhiệm. Tôi đã kháng cáo, rồi có một đêm về nhà, có một chiếc xe đi theo tôi suốt vài dãy phố, không biết có liên quan không.”

Ngoài việc bị theo dõi vào tối hôm đó, mấy ngày sau cô tan làm đúng giờ và không thấy chiếc xe đó nữa, ai ngờ hôm nay tan làm lại xảy ra chuyện này.

Chiếc xe lao tới quá nhanh, Minh Phù không kịp chú ý đến biển số, chỉ có thể bẻ lái để tránh. Nếu không, chiếc xe đó đâm thẳng vào ghế lái, cô có thể đã mất mạng.

Góc rẽ ra khỏi sân vừa đúng là điểm mù của camera. Theo như Chu Nhạc Nhạc kể lại, khi cô đâm vào cột điện, có người trong văn phòng vừa tan làm, nghe thấy tiếng va chạm lớn liền chạy ra xem, chỉ kịp thấy bóng chiếc xe.

Có vẻ như thấy cô gặp nạn, mục tiêu đã đạt nên chạy đi.

Đó là may mắn trong bất hạnh, nếu đối phương điên cuồng hơn một chút, đâm thêm một cú nữa, cô không chỉ bị chấn động não và vết thương trên trán phải khâu mà thôi.

Minh Phù nghi ngờ ba sự việc này thực chất là một, dù luật sư dễ gây thù oán, nhưng cô không thể cùng lúc đắc tội với ba người, lại còn chọn đúng cùng một thời gian.

Tuy nhiên, không có bằng chứng cũng khó mà khẳng định, đây chỉ là suy đoán của cô.

Dừng một chút, cô nói thêm: “Tôi đã chụp lại biển số, lưu trong điện thoại, và cắt đuôi anh ta.”

Như để vớt vát cho câu “đâm vào cột điện” trước đó, giọng cô gái nhỏ lên cao, nghe có vẻ hơi đắc ý.

Trần Tự Chu ngẩng lên nhìn cô một cái.

Không biết có phải vì bị thương mà khuôn mặt cô trở nên trắng bệch hay không, đôi mắt cô rất sáng, như chứa đựng cả bầu trời sao, chỉ cần nhìn một lần là muốn đắm chìm.

Sự căng thẳng trong anh đột nhiên tan biến, anh cười, khen cô: “Tuyệt vời, em luật sư Minh làm rất tốt.”

“…”

Cô cũng không định để anh khen.

Minh Phù cảm thấy mặt mình hơi nóng, quay đầu chui vào gối.

Trần Tự Chu nhìn điện thoại để trên đầu giường, “Điện thoại có mật khẩu không?”

Di chứng của chấn động não chưa hết, hơn nữa lúc khâu vết thương trên đầu cô đã tiêm thuốc tê, cô tỉnh táo được một lúc thì bắt đầu buồn ngủ, mí mắt nặng trĩu.

Nghe Trần Tự Chu hỏi vậy, cô mơ hồ “ừm” một tiếng, đọc ra dãy số: “130507.”

Có lẽ là một ngày nào đó.

“Biết rồi, ngủ đi.” Anh dịu giọng, như dỗ dành.

Lời của Trần Tự Chu như mệnh lệnh, nghe xong Minh Phù liền để mình ngủ thiếp đi.

Cô gái nhỏ nghiêng đầu vùi vào trong gối đầu, lông mi đen tạo bóng dưới mắt, đôi môi mất đi sắc máu, nhìn qua giống như là vật vừa đụng liền vỡ.

Trần Tự Chu đưa tay nhẹ nhàng vén tóc mai của cô, nhìn cô không chớp mắt, sợ chỉ cần chớp mắt cô sẽ biến mất.

Không biết đã nhìn bao lâu, anh mới có động tác.

Bàn tay Minh Phù vẫn nằm trong lòng bàn tay anh, anh nắm lấy cổ tay cô, nghiêng đầu, nhắm mắt lại hôn lên phía trong cổ tay cô.

Biểu cảm của anh đầy thành kính và mê luyến.

Giống như một tín đồ của cô.



Minh Phù tỉnh dậy lần nữa, ngoài cửa sổ trời đã đen như mực, trong phòng bệnh chỉ có hàng đèn gần cửa bật sáng. 

Sau khi thuốc tê tại chỗ hết tác dụng, vết khâu trên trán cô đau nhói từng cơn.

Cô nằm trên giường bệnh, nhìn lên trần nhà, ngoài việc chớp mắt thì chẳng làm gì thêm trong một khoảng thời gian dài.

Giọng nam trong trẻo vang lên bên cạnh: “Choáng váng à?”

Minh Phù từ từ quay đầu lại nhìn, Trần Tự Chu ngồi dựa vào ghế bên cạnh giường bệnh, hai tay khoanh lại, hai chân thoải mái duỗi ra, trên mặt nở một nụ cười, ánh đèn vàng ấm áp bao quanh anh, khiến những đường nét lạnh lùng trở nên dịu dàng hơn không ít. 

Minh Phù nhìn anh vài giây, rồi hỏi: “Sao anh lại ở đây?”

“?” 

Câu hỏi này khiến Trần Tự Chu ngơ ngác, một lúc sau anh vừa giận vừa buồn cười, đặt ra hai câu hỏi: “Vậy không lẽ cô muốn ai ở đây? Hay tôi nên bỏ cô lại đây một mình?”

“Không phải.” Minh Phù vừa tỉnh dậy chưa kịp phản ứng, bây giờ nhận ra câu hỏi của mình có nghĩa khác: “Tôi tưởng anh đi rồi, không ngờ anh vẫn ở đây.”

“Cô còn nằm đây, tôi có thể đi đâu được?”

Bàn tay rút vào trong chăn của Minh Phù khẽ cử động, cô chậm rãi nói “Ồ” một tiếng.

Trần Tự Chu ngồi thẳng dậy từ ghế, “Đói không? Dậy ăn chút gì đi.”

Tai nạn xảy ra vào lúc chiều tối, lúc trước khi tỉnh lại cô vẫn còn chóng mặt, chẳng có chút cảm giác thèm ăn. Bây giờ ngủ một giấc lấy lại sức, bụng cô bắt đầu phản ứng kêu lên.

Cô gật đầu.

Trần Tự Chu cúi người, vòng tay qua vai cô, nửa đỡ nửa ôm nâng người cô ngồi dậy khỏi giường bệnh.

Mũi của Minh Phù chạm vào vai anh qua lớp vải, cô ngửi thấy mùi hương nhè nhẹ của cây tuyết tùng trên người Trần Tự Chu.

Lạnh lùng nhưng sạch sẽ.

Cơn đau nhói trên trán đột nhiên dịu lại, cô vô thức ngước mắt lên, khoảng cách quá gần khiến mắt cô bị mờ, không thấy rõ gì, nhưng cô có thể cảm nhận rõ ràng độ ấm da của anh.

Tim cô dần đập nhanh hơn, cô cúi đầu muốn che giấu, kết quả lại thấy như đang chui vào lòng anh.

Tiến thoái lưỡng nan, Minh Phù chỉ biết giữ nguyên thân thể cứng đờ, không dám động đậy.

Trần Tự Chu lại tỏ ra như không có chuyện gì, đỡ cô ngồi dậy, đặt gối sau lưng để cô dựa thoải mái hơn, toàn bộ quá trình đều vòng tay quanh cô để hoàn thành các động tác.

Vai anh thỉnh thoảng chạm vào mũi Minh Phù.

Nhìn thấy tai cô gái nhỏ đỏ bừng, Trần Tự Chu mỉm cười, cố ý hỏi: “Tại sao tai cô lại đỏ thế?”

“Không, chỉ, chỉ là hơi nóng.”

Cô hiếm khi nói lắp.

“Thật không, tôi thấy cũng bình thường mà.”

“…”

Tai cô càng đỏ hơn, như sắp nhỏ máu ra.

Trần Tự Chu tốt bụng ngậm miệng lại, không trêu chọc cô nữa.

Xong xuôi, anh rời khỏi bên cạnh cô, bật đèn lên, đặt bàn nhỏ lên giường, lấy từng món cháo và đồ ăn nhẹ từ hộp giữ nhiệt ra sắp xếp lên bàn.

Sau đó, anh ngồi lại ghế, rút ra một khăn ướt khử trùng, ngoắc tay về phía Minh Phù: “Đưa tay qua đây.”

“Không cần đâu, tôi tự làm được.”

“Mau lên, đừng nói nhiều.”

“…”

Minh Phù đưa tay ra.

Ngay lập tức, tay cô lại bị anh nắm lấy.

Trần Tự Chu cúi đầu, dùng khăn ướt khử trùng nhẹ nhàng và cẩn thận lau tay cho cô.

Quan tâm đ ến việc cô đói, Trần Tự Chu không chần chừ, nhanh chóng lau sạch tay cô rồi đưa cho cô một cái muỗng.

Minh Phù im lặng, cúi đầu ăn cháo. 

Cảm nhận được ánh mắt nhẹ nhàng nhưng không thể bỏ qua bên cạnh, cô vô thức cúi đầu thấp hơn.

Trần Tự Chu nhìn cô hành động như con đà điểu, bật cười: “Cô làm gì vậy, đói đến mức phải úp mặt vào bát cháo à?”

“Không, không phải.” Minh Phù mím môi, gượng gạo chuyển đề tài: “Bây giờ mấy giờ rồi?”

Trần Tự Chu kẹp lấy điện thoại trên tủ bằng hai ngón tay, bật sáng màn hình, nhìn thời gian: “Một giờ.”

“Rạng sáng?”

Minh Phù hoàn toàn không nghĩ đã muộn như vậy, vừa hỏi xong mới nhận ra mình ngốc nghếch thế nào.

Trần Tự Chu chỉ ra ngoài cửa sổ: “Cô nhìn trời bên ngoài xem, còn có thể là buổi chiều không?”

Minh Phù cố gắng giữ bình tĩnh để che giấu sự ngượng ngùng: “Muộn thế này anh về nghỉ đi, tôi tự lo được.”

“Chắc chứ?” Trần Tự Chu kéo dài giọng: “Với cái kiểu câu hỏi cô vừa hỏi, cô tự lo thế nào được?”

“…”

Đây chắc là cách nói vòng vèo bảo cô ngốc đây mà.

Minh Phù không nói gì thêm, tiếp tục ăn cháo. 

Cô múc một muỗng cháo, chợt nhớ ra điều gì đó, hỏi anh: “Anh đã ăn gì chưa?”

“Rồi.”

Chỉ một câu đơn giản.

Cô “ồ” một tiếng, gắp một miếng rau củ đặt lên thìa, ăn cùng cháo. 

Củ cải ngọt mặn giòn tan kêu “răng rắc” khi cô nhai.

Trần Tự Chu nhìn cô nhai má phồng lên, không nhịn được, đưa tay chọc nhẹ vào má cô.

Má phồng lập tức dừng lại, Minh Phù quay đầu nhìn anh.

Đối diện với ánh mắt ngờ vực khó hiểu của cô, Trần Tự Chu khẽ ho một tiếng: “Trên mặt cô dính cái gì kìa.”

Minh Phù dùng mu bàn tay lau mặt: “Dính gì cơ?”

“…”

Cuộc trò chuyện này nghe có vẻ quen thuộc.

Trần Tự Chu vẫn bình tĩnh: “Một chấm đen nhỏ.”

Minh Phù không nghi ngờ, thật sự tin lời nói dối của anh. 

Ăn thêm hai muỗng cháo, cô chợt “A” lên: “Tôi quên chưa báo với Lộ Lộ là tối nay tôi không về nhà.”

Nói rồi, cô đặt muỗng xuống và bắt đầu tìm điện thoại.

Trần Tự Chu không biết cô gái nhỏ này nghĩ thế nào, đã bị chấn thương não rồi mà việc đầu tiên khi tỉnh dậy là mở máy tính làm việc, ngủ dậy lại như không có chuyện gì, lo hết chuyện này đến chuyện khác, không lúc nào yên.

Giống như cơ thể này không phải của cô vậy.

Anh “chậc” một tiếng: “Tôi đã nói với cô ấy rồi, ngày mai cô ấy sẽ đến thăm cô.” 

Đầu ngón tay gõ nhẹ lên bàn: “Bây giờ, có thể yên tâm ăn được chưa.”

Minh Phù lúc này mới hoàn toàn nghe lời.

Dù văn phòng có bật điều hòa, nhưng Minh Phù không phải cả ngày đều ở trong phòng điều hòa, huống hồ khi chiếc xe đâm tới, cô đã toát mồ hôi lạnh, giờ chỉ cảm thấy người dính nhơm nhớp.

Ăn xong, cô ngồi trên giường nhìn Trần Tự Chu với ánh mắt mong chờ: “Bây giờ tôi có thể tắm không?” 

Sợ nhất là anh sẽ nói hai chữ “Không được”.

“Đừng gội đầu.” Trần Tự Chu đưa cho cô túi giấy để trên tủ đầu giường: “Đồ ngủ của cô đây.”

Minh Phù sửng sốt, nhận lấy: “Anh về nhà lấy à?”

“Không lẽ nó tự mọc chân chạy đến?”

“…”

Trần Tự Chu tựa vào cạnh tủ, đột nhiên nghiền ngẫm hỏi một câu: “Bây giờ cô còn biết tắm không đấy?”

Nhận ra anh đang cười mình, Minh Phù phồng má, có chút ít cảm xúc trả lời: “Tôi chưa đụng đầu đến mức ngốc.”

Nói xong, cô dứt khoát quay người vào phòng tắm. 

Khi đóng cửa, cô như nghe thấy tiếng cười của người đàn ông.

Có gì đáng cười chứ. 

Trong lòng Minh Phù oán thầm một câu, mở túi giấy ra xem.

Ngay lập tức, mặt cô đỏ bừng.

Sao lại để nội y ở trên cùng thế này. 

Sau đó, nhớ lại lời Trần Tự Chu nói rằng anh đã về nhà lấy đồ, cả người cô nóng bừng lên.

Nhưng cũng rất có thể là Đào Lộ giúp cô thu dọn đồ, Trần Tự Chu chỉ mang qua mà thôi. 

Nhưng nội y để ở trên cùng, túi lại không có nắp, nhìn một cái là thấy ngay.

Cửa phòng tắm đột nhiên bị gõ hai lần, giọng nói thản nhiên của Trần Tự Chu vang lên bên ngoài: “Lâu vậy không nghe tiếng gì, không biết cách tắm à?”

Minh Phù ngừng lại một chút, lập tức mở vòi sen, trả lời anh bằng hành động.

Nghe tiếng nước chảy ào ào bên trong, trong cổ họng Trần Tự Chu tràn ra một tiếng cười: “Có chuyện gì thì gọi tôi, tôi ở ngay ngoài cửa.”

——————–

Tác giả có lời muốn nói:

Cậu hai Trần khi đã thông suốt thì trở nên phóng túng hẳn!