Bãi đỗ xe u ám vắng vẻ, cho dù là ban ngày vẫn có loại cảm giác cô quạnh làm cho người khác không thở nổi, một ô trống rỗng chưa có xe đỗ vào giống như trong miệng của một ông lão bị thiếu mất chiếc răng cửa, thê lương và lạnh lùng.
Chẳng qua đối với một người đang tràn ngập hứng thú ở bên trong chiếc xe đối diện mà nói, vẫn chưa chú ý tới tất cả những điều này.
"Thế nào? Không nhìn ra được chút nào, kỹ thuật photoshop của người anh em của tôi đúng là hạng nhất." Người đàn ông nhỏ gầy dộ dáng bình thường đứng ở trên đường cái cũng tìm không ra nhìn trên mặt người thuê có vẻ vừa lòng liền bắt đầu tranh công ngay.
Ngụy Lam Tâm cẩn thận liếc nhìn những bức ảnh trên tay, đột nhiên nhìn đến một bức ảnh trai gái đang dây dưa trên giường, nhìn qua quả thật bức ảnh rất chân thật, hai người đang đắp chăn, người đàn ông chỉ có lưng trần, khuôn mặt người phụ nữ cũng bị tóc dài che hết một bên, nhưng cô vẫn bất mãn nói : "Ai bảo anh làm loại ảnh này, tôi chỉ cần thân mật môt chút là được, loại ảnh này trừ phi anh có thể thực sự chụp được thì mới có tác dụng."
"Dù sao mức độ nào cũng có, cô tự chọn dùng là được, tiền của tôi. . . . . ." Người đàn ông kia thấy Ngụy Lam Tâm giận dữ mắng mỏ cũng không tức giận , vẻ mặt vẫn tươi cười như cũ.
Ngụy Lam Tâm bỏ những bức ảnh vào trong túi, cũng thuận tay cầm một cái phong bì thật dày ra đưa cho anh ta: "Anh làm nghề này, tôi nghĩ anh cũng biết thân phận của tôi, anh của tôi là loại người nào anh cũng biết rồi, việc này là tôi lén tìm anh làm, nếu truyền đi ra, có hậu quả gì thì chắc hẳn anh rất rõ ràng rồi chứ!"
Tuy rằng tuổi tác của Ngụy Lam Tâm không lớn, nhưng dù sao cũng là xuất thân thế gia, tuyệt đối không phải một bình hoa đầu óc đơn thuần, vì gả cho Phong Chi Thu cô có thể làm bất cứ chuyện gì.
"Đó là đương nhiên đó là đương nhiên. . . . . . Mặc dù chúng tôi không có năng lực như anh trai cô, nhưng quy củ trong nghề vẫn là biết đễn, huống chi Ngụy tiểu thư hào phóng như thế, về sau có chuyện gì không tiện tìm anh trai mình, kẻ hèn này vẫn nguyện ý cống hiến sức lực vì cô." Người đàn ông trả lời luôn miệng.
"Được rồi! Anh đi đi! Trừ phi tôi chủ động tìm anh, bằng không không cho phép liên lạc với tôi, còn có nếu có người tìm tới anh, anh cũng phải tỏ vẻ không liên quan đến việc này, đây là để ngừa vạn nhất, anh cũng biết thủ đoạn của anh trai tôi rồi đấy." Ngụy Lam Tâm lạnh lùng nói, theo dõi Mạnh Khả Ly hơn nửa tháng hoàn toàn không tra ra được điều gì mới khiến cho cô không thể không ra hạ sách này, nếu bị Ngụy Lam Thiên và Phong Chi Thu biết chân tướng thì cô sẽ không tốt lắm .
Nhìn người đàn ông kia xuống xe, Ngụy Lam Tâm mới giẫm chân ga một cái rời khỏi gara dứi tầng ngầm rất vắng vẻ của cửa hàng tổng hợp này.
"Anh, anh đừng như vậy nữa." Cuối cùng Hứa Mỹ An cũng rút ra thời gian tới gặp Hứa Thành Lâm, nhìn thấy biểu tình tinh thần sa sút của anh trong lòng cũng rất khổ sở.
Hứa Thành Lâm cười khổ một cái nói : "Anh không có việc gì, em cứ đi làm việc của em đi!"
"Ngày hôm qua ở trong điện thoại cha nói anh dự định từ chức về nhà, như vậy mà còn nói không có chuyện gì sao?" Hứa Mỹ An sốt ruột hỏi, vốn dĩ cô muốn đợi cho bản thân anh ấy từ từ nghĩ thông suốt, nhưng nghe được anh vậy mà muốn rời khỏi thành phố G, không thể không lo lắng.
Hứa Thành Lâm đặt ly trà xuống vẻ mặt bình tĩnh nói: "Hiện tại cha ở nhà một mình rất cần người chăm sóc, cha lại nhất định không muốn rời khỏi quê nhà, vì sao anh không thể trở về chứ."
"Vậy bây giờ. . . . . ."
"Hiện tại rất đúng lúc, anh cũng rất thích quê nhà của chúng ta, trở về rồi anh vẫn có thể tìm được công việc khác, hoặc là tự mình làm chuyện gì đó cũng được, vốn dĩ trước kia chỉ vì em và cô ấy mới đến thành phố G, hiện tại hai người đều có nơi có chốn rồi, anh cũng không còn gì phải lo lắng nữa."
Hứa Mỹ An im lặng, cô biết nhất định trong lòng Hứa Thành Lâm cảm thấy rất khó chịu, chờ đợi nhiều năm như vậy, lại là kết quả như vậy, nhưng điều này cũng không thể trách Khả Ly được, cô biết Khả Ly vẫn không hề động tâm, huống chi chuyện với cha của đứa bé hóa ra lại sâu xa như vậy, bây giờ cũng có được kết quả toàn vẹn như này rồi.
"Đừng lo lắng, anh cũng không phải sẽ đi ngay lập tức, dù sao cũng phải hết học kỳ mới có thể đi được, không thể bỏ lại học sinh mặc kệ giữa đường mà."
"Vậy anh cũng đừng quá cố chấp, hãy quên Khả Ly đi, tìm một người. . . . . ." Hứa Mỹ An cảm thấy lời an ủi của cô có hơi gượng ép, loại sự tình này phải do anh tự mình muốn buông ra mới được.
Hứa Thành Lâm nói : "Trước đừng nói với Khả Ly dự định của anh, để cho cô ấy vui vẻ lập gia đình, chỉ cần hai người bọn em vui vẻ, người anh trai là anh cũng thấy cao hứng, yên tâm đi!"
"Vâng, vậy anh có tham gia hôn lễ của Khả Ly sao? Khả Ly có hỏi em, cậu ấy nói nếu anh không thể đến được cậu ấy cũng sẽ không để ý, chẳng qua cô ấy vẫn rất hy vọng anh có thể đến được."
"Đương nhiên anh sẽ đi rồi, anh là anh trai của bọn em mà, anh sẽ đi, anh sẽ chúc phúc cho cô ấy." Hứa Thành Lâm có chút phiền muộn nhưng cũng dần dần bình tĩnh lại, vốn dĩ tình cảm đối với Khả Ly chính là anh đơn phương thôi, vốn tưởng rằng si tình chờ đợi sẽ có kết quả.
"Trước kia Khả Ly đã nói với em một câu, cậu ấy nói thực sự rất cảm kích anh đối xử tốt với cậu ấy, nếu có thể, cậu ấy cũng nguyện ý ở bên cạnh anh, nhưng lòng của cậu ấy đã sớm bị lấy mất rồi, nếu ở bên anh, cậu ấy cảm thấy như vậy đối với anh vẫn một lòng trả giá mà nói thật không công bằng ."
Hứa Thành Lâm cười cười lại thở dài một tiếng: "Đúng vậy! Trước kia anh nghĩ đến có thể đợi được cô ấy thì chính là hạnh phúc, bây giờ nghĩ lại cho dù đợi được cô ấy, nếu trái tim cô ấy không ở, thì anh cũng chưa chắc sẽ vui vẻ, em nói với cô ấy rằng anh đã nghĩ thông suốt rồi, thật sự, chỉ cần cô ấy và Ngọc Ngọc hạnh phúc, ở trong lòng anh cô ấy vĩnh viễn đều giống với em, đều là em gái tốt của anh."
"Vâng, cám ơn anh!" Hứa Mỹ An cũng cười, trong mắt đã có lệ quang lóe ra.
Hứa Thành Lâm gõ đầu cô một cái nói : "Cô nhóc ngốc nghếch này, khóc cái gì! Cũng là người sắp phải lập ra đình rồi, anh về nhà đã suy nghĩ thật lâu sau mới đưa ra quyết định, không phải nhất thời xúc động, kỳ thật hoàn cảnh của thành phố quê nhà của chúng ta cũng rất không tệ, hiện tại phát triển cũng rất tốt, lúc này trở về là đúng lúc."
"Vâng, anh trở về nhất định là cha rất cao hứng, dù sao cũng không xa, sau này em và Tuấn Kiệt cũng sẽ thường trở về ."
Hứa Thành Lâm gật gật đầu lại khẽ thở dài: "Tuấn Kiệt có thể có thời gian sao? Giới văn nghệ trước sau đều không được tự do như vậy, em xem bây giờ em đến chỗ anh cũng phải lén lén lút lút đeo kính râm đội mũ đâu."
Hứa Mỹ An không làm sao được nói: "Đúng vậy, hiện tại những phóng viên kia truy lùng rấy chặt chẽ, đều do Tuấn Kiệt quá nổi, trước kia em cảm thấy rất thú vị , không nghĩ tới sẽ phiền toái như vậy, nhưng Tuấn Kiệt nói nếu em không muốn đợi, thì anh ấy có thể rời khỏi ngay lập tức, hiện tại cũng chờ quay xong bộ phim đã ký hợp đồng là có thể dừng rồi, sau đó trải qua vài năm cũng sẽ trở nên phai nhạt, giới văn nghệ là như vậy."
"Vậy là tốt rồi, em cái cô nhóc này cũng là ngốc nhân có ngốc phúc, anh thấy Tuấn Kiệt rất không tồi, anh và cha cũng không cần lo lắng cho em nữa."
"A! Anh đây là ý gì chứ, hóa ra trước kia anh và cha đều lo lắng em sẽ không ai thèm lấy sao?" Hứa Mỹ Anh không thuận theo đập Hứa Thành Lâm một cái lớn tiếng kêu lên, bọn họ cần làm cho nội dung nói chuyện thoải mái hơn.
Hứa Thành Lâm cười nói: "Đương nhiên, em xem em bá đạo lại bạo lực như vậy, ai dám lấy chứ!"
"Tốt! Khi dễ em, vốn dĩ tối nay em còn muốn mời anh đi ăn đại tiệc, quên đi, hiện tại đổi thành anh mời, em muốn ăn sashimi cá hồi, bào ngư vi cá. . . . . ."
"Được được được, đi ăn đi! Anh sẽ gọi Lam Tuấn Kiệt đến thanh toán giúp em."
Hai người bắt đầu thoải mái nói giỡn, về đoạn tình cảm của Hứa Thành Lâm đối Mạnh Khả Ly, bọn họ rất ăn ý không hề nhắc đến.
"Nhẫn rất đẹp, em rất thích." Khả Ly bàn tay hai người đang giao nhau còn có chiếc nhẫn giống nhau về kiểu dáng, tự nhiên sinh ra một loại cảm giác nắm tay cả đời, bên nhau đến già, không nghĩ tới anh sẽ đích thân thiết kế nhẫn, phần này tâm ý cô đã thấy rất cảm động rồi.
"Nhẫn trơn là khẳng định không được, chỗ này của anh còn có mẫu nào khác có kiểu dáng đặc biệt sao? Anh nên biết phu nhân của tôi cũng sẽ không mang đồ trang sức giống của người khác."
"Đó là đương nhiên đó là đương nhiên, ba bộ này đều là độc nhất vô nhị, hơn nữa rất phù hợp với khí chất của Phong phu nhân, phong cách đơn giản sang trọng cũng là loại mà ông Phong yêu thích, mặt khác còn có mấy bộ có vẻ hơi hoa lệ một chút, không biết bà Phong có thể thích hay không, tôi lập tức lấy ra để hai vị xem." Vị quản lý này phi thường kích động, cũng phi thường thông minh, từ lúc nhận được đơn đặt hàng của Phong Chi Thu, thì anh ta đã bắt đầu chuẩn bị cho ngày hôm nay rồi, ông Phong là khách hàng lớn, hợp ý, chỉ cần có thể được anh ta coi trọng , tiền khẳng định không là vấn đề.
Khả ly thấy vị quản lý mập mạp này có chút kích động phân phó nhân viên cửa hàng bên cạnh đi lấy trang sức khác vội vàng hé miệng cười nói: "Không cần, em cũng không thích đồ trang sức quá hoa lệ, Chi Thu, có một bộ phối hợp với áo cưới là đủ rồi."
"Được rồi! Ba bộ này chúng tôi đều lấy. Về sau nếu vợ tôi đến thì các anh đã biết tiếp đãi như thế nào rồi chứ!" Phong Chi Thu không hề chớp mắt mua ngay ba bộ trang sức hoàn mỹ khá đắt đỏ.
Vị quản lý kia lại là một trận kích động, vốn dĩ anh ta cũng không xác định Phong Chi Thu có thể mua toàn bộ, cho dù chỉ mua nhẫn và nguyên bộ trang sức kim cương này đã tính là tốt lắm rồi, không nghĩ tới lại mau cả ba bộ. Anh ta vội vàng vận phần khách khí nói: "Không chỉ có bà Phong, cho dù là bạn bè của bà Phong đến đây, sau này cho dù là mua sản phẩm gì đều sẽ hưởng ưu đãi còn 80%, chúng tôi sẽ có chuyên gia tiếp đãi, cũng có thể đưa hàng tới nhà cho bà lựa chọn."
"Tốt lắm! Lại thêm một bộ bằng vàng và ngọc trai, kiểu dáng phù hợp với phụ nữ trung niên." Phong Chi Thu nghĩ nghĩ lại lấy thêm hai bộ.
"Này?" Khả Ly kéo kéo ống tay áo của Phong Chi Thu, cái này cần bao nhiêu tiền chứ, cô biết đôi nhẫn này đã rất đắt tiền rồi, nếu lấy toàn bộ đầy đủ thì lại càng không cần phải nói, khẳng định đều là con số trên trời.
Phong Chi Thu vỗ vỗ tay cô mỉm cười nói: "Hai bộ này là tặng cho mẹ em, về phần quần áo, anh đã sắp xếp để tòa nhà bên kia đi làm rồi."
"Anh như vậy rất tốn kém, em cũng không cần nhiều trang sức như vậy, bình thường em cũng không có đeo." Khả Ly vẫn đang cảm thấy quá mức xa xỉ.
Phong Chi Thu nhìn cô một chút lại quay đầu đối mặt với vị quản lý đã khổi phục vẻ mặt bình tĩnh nói : "Vợ tôi còn cần một ít đồ trang sức nhỏ đơn giản khác biệt lại không quá phô trương dùng để đeo hằng ngày, nếu chỗ anh có thì để ý lấy giúp tôi."
"Được được được, tôi hiểu rồi, nhất định sẽ chuẩn bị tốt đồ trang sức thích hợp khí chất của bà Phong đến lúc đó nhất tịnh đưa đến nhà." Khách hàng lớn hào phóng như vậy cũng không tính nhiều, đương nhiên anh sẽ cung cấp sự phục vụ tốt nhất, điều đáng tiếc duy nhất là trang sức hợp với vị Phong phu nhân xinh đẹp này cũng không phải là những sản phẩm quá hot, nhưng có chồng hào phóng như vậy, sau này chắc hẳn sẽ là khách quen, ai nói trang sức nhất định phải đẩy mạnh tiêu thụ với phụ nữ chứ, mấu chốt vẫn là cần người đàn ông chịu ra tiền.
Khả Ly thấy Phong Chi Thu hết sức cao hứng, cũng không tiếp tục đánh gãy hưng trí của anh nữa, đối với việc anh có thể nghĩ đến mẹ mình cô đã thấy cảm động đến nói không ra lời, hạnh phúc đến mãnh liệt như thế, đã sắp bao phủ lấy cô rồi.
Còn không đến nửa tháng nữa sẽ kết hôn, tình cảm của hai người giống như một ngày lại so với một ngày thắm thiết hơn, bình thường chỉ tách ra mấy giờ đã khiến cô nóng ruột nóng gan rồi, đây là cảm giác yêu đi, mẹ và Ngọc Ngọc ở bên kia hình như cũng rất hài lòng, mỗi lần điện thoại đều vô cùng vui vẻ, cô đã vài lần nghe thấy tiếng cười nhẹ nhàng của mẹ, điều này rất không tầm thường.
Bất kể là ở nhà họ Mạnh hay sau khi rời khỏi đó, từ đầu đến cuối Trương Mai vẫn có thản nhiên u buồn, sau khi rời khỏi tuy rằng cũng thường thường bị Ngọc Ngọc đậu cười, nhưng chỉ là hơi hơi cười, trong mắt vẫn có nỗi buồn nhè nhẹ không tan đi được, bây giờ có thể vui cười ra tiếng, làm cho Khả Ly hết sức vui mừng.
Chỉ cần mẹ và Ngọc Ngọc có thể hạnh phúc, là cô đã cám ơn trời đất rồi, huống chi bản thân cô cũng cảm thấy hạnh phúc như vậy, chỉ cần có thể nắm chắc được hạnh phúc này, cô nguyện ý dốc hết tâm huyết.
"Không còn sớm, ngày mai lại đi thử lễ phục đi, bây giờ anh muốn về nhà." Lên xe trong mắt Phong Chi Thu lại thoáng hiện ra tia lửa nhiệt tình.
Khả Ly mềm mại đáng yêu nhìn anh liếc mắt một cái sẳng giọng: "Rõ ràng còn sớm đâu, vội vả về nhà như vậy làm cái gì!"
"Về nhà làm cái gì? Em không biết sao? Có rất nhiều sự phải làm đâu!" Phong Chi Thu đúng lý hợp tình nói.
Khả Ly khẽ cắn môi một chút nói: "Thử lễ phục có thể không đi, không phải anh còn hẹn muốn dẫn em đi xem phòng ở đấy sao?"
"Đúng rồi, đi xem phòng ở trước, nhất định em sẽ thích, anh đã làm cho người ta chuẩn bị tốt mọi thứ, trực tiếp vào ở là được, đúng rồi, qua phòng ở bên đó cũng giống nhau thôi, dù sao cũng là nhà của chúng ta." Phong Chi Thu đắc ý cười nói, ánh mắt vẫn ái muội .
Khả Ly cười cười không thèm nhắc lại, chỉ cần anh yêu thích chính mình, cô rất thích ý thuận theo, đối với sự dụng tâm của anh cô còn có thể hồi báo cái gì đâu, cô chỉ có bản thân, đương nhiên, còn có một hẳn là bí mật nhỏ sẽ làm anh kinh hỉ.
Cô thường nghĩ, lúc Phong Chi Thu nhìn thấy Ngọc Ngọc sẽ có biểu tình như thế nào, Ngọc Ngọc nhất định sẽ phi thường vui vẻ, thằng bé vẫn khát vọng nhìn thấy cha của mình, mà Chi Thu thì sao, hai người ân ái xong cô từng hỏi anh thích con trai hay con gái, anh nói đều thích hơn nữa hy vọng có thể sinh cả hai mới tốt, bởi vì anh cảm thấy từ nhỏ anh có một mình rất cô đơn, đương nhiên cô cũng nguyện ý sinh tiếp, nói không chừng không bao lâu nữa sẽ có rồi, bọn họ ân ái như vậy lại không hề dùng biện pháp tránh thai, tay của Khả Ly đặt trên bụng mình mỉm cười hạnh phúc.