Xuyên thấu qua rèm cửa sổ, Khả Ly nhìn thấy Hứa Thành Lâm dừng xe ở dưới lầu một lúc lâu mới chậm rãi lái xe đi, buông rèm cửa sổ xuống, cô dựa lưng vào bên cửa sổ đứng thật lâu thở dài một hơi.
Vừa rồi dọc theo đường đi sự im lặng và u buồn của Hứa Thành Lâm làm cho Kh Ly cũng cảm thấy rất khó chịu, lớn như vậy rồi nhưng cô chưa từng làm ai phải thương tâm, ở trong lòng của cô Hứa Thành Lâm giống như một người thân vậy, cô thật không muốn nhìn thấy dáng vẻ này của anh, nhưng cũng không còn biện pháp nào khác, có lẽ nên để Mỹ An nói rõ ràng với anh từ sớm rồi, cô cũng nên sớm làm cho anh hiểu, cho dù không có Phong Chi Thu, cô và anh cũng không có khả năng , bởi vì cô thực sự chỉ coi anh như anh trai.
Lại suy tư nửa ngày Khả Ly mới đi về phía sô pha cầm lấy di động gọi cho Hứa Mỹ An.
"Hai người ăn cơm xong rồi? Bây giờ đang ở đâu?" Hứa Mỹ An vừa nhận điện thoại đã vội vàng hỏi.
"Anh Hứa đưa mình về nhà rồi, anh ấy vừa mới đi."
"À, nhanh như vậy đã trở về nhà, nếu cậu không gọi điện thì mình và Tuấn Kiệt còn đang tính tìm cậu và anh trai mình cùng đi tắm suối nước nóng đâu, hôm nay tâm trạng của Tuấn Kiệt cũng không được tốt lắm."
Khả Ly cười khổ một cái, cho dù hôm nay chưa nói rõ ràng, thì hiện tại cô cũng không thể đi tắm suối nước nóng với bọn họ được, nhất định Phong Chi Thu sẽ không đồng ý, "Hôm nay mình đã nói với anh Hứa về chuyện mình sắp kết hôn. . . . . . có lẽ anh Hứa hơi khó chịu, cậu giúp mình nghĩ cách, mình cũng không biết nên an ủi hay khuyên anh ấy thế nào nữa."
"Ừm, mình biết rồi, việc này cũng không có cách nào, tuy rằng trước kia mình vẫn hi vọng cậu có thể trở thành chị dâu của mình, nhưng chuyện tình cảm là không thể miễn cưỡng , huống chi hiện tại đối thủ cạnh tranh lại là ba của Ngọc Ngọc, anh ấy sẽ hiểu thôi, chuyện này cậu không có sai, đừng suy nghĩ quá nhiều . Chỉ cần cậu sống hạnh phúc, mình tin chắc anh trai mình sẽ chúc phúc cho cậu."
Rốt cuộc Hứa Mỹ An vẫn là hiểu rõ nhất con người cô và Hứa Thành Lâm, trong giọng nói của cô ấy cũng không có nhiều lo lắng lắm, ngược lại còn an ủi Khả Ly, cô biết trong lòng Khả Ly sẽ cảm thấy khó chịu.
"Cám ơn cậu! Cậu và anh trai đối với mình thật sự quá tốt rồi, mình thật sự rất cảm ơn ông trời đã để cho mình quen biết hai người." Vào lúc khó khăn nhất, bọn họ luôn luôn ở bên cạnh cô, phần nhân tình này thật sự lời cảm ơn cũng không đủ để biểu đạt lòng cảm kích của Khả Ly.
Hứa Mỹ An ở bên kia đầu dây điện thoại kêu lên: "Cậu lại vậy rồi, đừng nói với mình cái gì mà cảm ơn hay không cảm ơn, giữa chúng ta không cần nói những cái này, đúng rồi, buổi sáng vị kia nhà cậu có đến studio, anh ấy nói với mình để mình giúp đỡ cậu trong chuyện chuẩn bị đám cưới, hiện tại bọn cậu sắp xếp cụ thể như thế nào?"
"Mình cũng không biết, nói là ông Tề Đông sẽ giúp đỡ sắp xếp, Chi Thu nói ông ấy sẽ đưa lịch trình cho mình, nhưng bây giờ còn chưa có đưa đến. Nếu cậu theo giúp mình có làm chậm trễ công việc của cậu hay không, nghe nói bên chỗ Tuấn Kiệt cũng đang rất bận rộn đâu."
"Điều này cậu không cần lo lắng, cậu kết hôn mà, chuyện lớn thế nào cũng phải để trước sang một bên, mình sẽ theo cậu trên toàn bộ hành trình, công việc của Tuấn Kiệt đều sắp xếp xong xuôi rồi, hiện tại anh ấy đã tìm một trợ lý thật sự có khả năng rồi, thực ra mình chỉ đi theo chơi thôi."
"Vậy được rồi, sau khi mình nhận được lịch trình sẽ gọi điện thoại lại cho cậu, thật sự rất vui vì cậu có thể cùng mình chuẩn bị hết tất cả mọi thứ." Đây là thật, bạn bè của Khả Ly cũng không nhiều, trong lòng nghĩ đến việc sẽ kết hôn vẫn rất hưng phấn , có Hứa Mỹ An bên cạnh cô thực sự cảm thấy an tâm hơn rất nhiều.
"Mình cũng rất cao hứng có thể cùng cậu, nhìn cậu thật vui vẻ gả đi ra ngoài, điều duy nhất cậu phải làm bây giờ là đình chỉ toàn bộ những suy nghĩ miên man, thanh thản ổn định làm một cô dâu thực sự."
"Ừm. . . . . ." Khả Ly còn muốn nói thêm cái gì, thì chuông cửa vang lên, "Có người đến, mình gọi lại cho cậu sau nhé."
"Ừm, mình chờ điện thoại của cậu."
Khả Ly vội vàng đi mở cửa, tưởng Tề Đông tới, không nghĩ tới mở cửa nhìn thấy lại là người mà cô không muốn gặp.
"Tôi tới xin lỗi." Mạnh Khả Tình thu hồi vẻ cao cao tại thượng mọi khi, giọng điệu cố gắng giữ vững bình thản nói.
Khả Ly mặt không thay đổi nói: "Tôi đã nhận, chị có thể đi rồi."
"Không mời tôi vào ngồi một chút sao? Tôi còn có vài lời muốn nói với cô." Trong lòng Mạnh Khả Tình mặc dù hơi tức giận vì thái độ của Khả Ly, nhưng hiện tại có việc cầu người, cho nên biểu tình cũng chưa thay đổi.
Chỉ có một mình Mạnh Khả Tình, Khả Ly suy nghĩ một chút, để cho chị ta đi vào .
Xuất phát từ lễ phép, vẫn rót chén nước cho chị ta sau đó nhăn mày nói: "Tôi không biết là giữa chúng ta vẫn còn có chuyện gì để nói nữa."
"Cho dù thế nào, cô vẫn luôn là người nhà họ Mạnh, cô sẽ không thấy chết mà không cứu chứ!" Mạnh Khả Tình nhanh chóng liếc qua một vòng căn nhà, trong lòng rất là ghen tị.
Khả Ly cười lạnh, "Thấy chết mà không cứu? Có nghiêm trọng như vậy sao? Chiếc mũ lớn như vậy đừng có chụp bừa lên đầu tôi, nói đến thấy chết mà không cứu, tôi lại nghĩ đến sáu năm trước, khi đó quả thật có rất nhiều người thấy chết mà không cứu , còn bỏ đá xuống giếng đâu."
"Không nghĩ tới cô vẫn còn ghi hận chuyện này, sau đó không phải cha đã cho dì tiền chữa bệnh sao."
"Năm đó tiền làm sao mà tới, có lẽ chị cũng không quên chứ, nếu không phải đúng lúc bản hợp đồng kia ở trên tay của tôi, nhà họ Mạnh sẽ bỏ tiền ra cho mẹ tôi chữa bệnh sao? Nhiều năm như vậy người một nhà các người đối xử với tôi và mẹ tôi như thế nào thì trong lòng các người biết rõ." Khả Ly thực ra không muốn nói những chuyện đó với chị ta, nhưng lại không thể không nói.
Mạnh Khả Tình cãi lại nói: "Điều này cũng không thể trách hết lên người chúng tôi được, chính cô hãy suy nghĩ lại đi, vốn dĩ chúng tôi là một gia đình trọn vẹn, mẹ cô và cô lại bước chân vào, điều này đặt ở bất cứ gia đình nào cũng không ai chịu nổi."
Vậy cũng được, chị ta nói như vậy ý là mẹ con họ mới là người bị hại lớn nhất, sự tra tấn trong những năm đó đều là mẹ con cô xứng đáng, vốn Khả Ly cũng không oán hận gì mà trong lòng cũng khó chịu rồi.
"Nói như vậy thì tất cả đều là lỗi của tôi và mẹ tôi, không biết Mạnh đại tiểu thư còn đắc biệt đến nói xin lỗi cái gì đâu, mặc kệ bị chửi bị chỉnh vẫn là thấy chết mà không cứu đều là mẹ con chúng tôi xứng đáng chịu đựng, chị vẫn là đi thôi!"
"Không phải, tôi cũng không phải có ý như vậy, tôi cảm thấy những chuyện đó đều là ân oán của đời trước, chúng ta dù sao cũng là chị em, ngày đó chửi em à lỗi của chị, hiện tại em tìm được một nơi tốt làm chị như chị cũng cảm thấy cao hứng thay em ."
"Phải không?" Khả Ly từ chối cho ý kiến, lại một lần nữa tiễn khách nói : "Lời xin lỗi của chị tôi đã nhận được, dù sao Chi Thu đã quyết định không có liên quan gì với nhà họ Mạnh nữa rồi, chị đã có thể đi rồi."
"Cô!" Thái độc của Khả Ly làm cho Mạnh Khả Tình quen thói cao quý rất không là tư vị, nhưng lại không thể phát tác, chỉ có thể cố nén cơn tức, bày ra một vẻ thành tâm giao hảo nói : "Em đừng như vậy, hôm nay, ngoài xin lỗi, chị còn có chuyện yêu cầu em giúp đỡ."
Giúp đỡ? Hẳn là chuyện hạng mục kia rồi, Khả Ly uống một ngụm nước trái cây, không lên tiếng.
"Chị không biết em có rõ ràng tình huống hiện tại của nhà họ Mạnh hay không, cha tuổi đã lớn, ánh mắt đầu tư cũng không còn tốt nữa, mà thị trường chứng khoán giảm mạnh, hiện tại nhà chúng ta đã muốn. . . . . . Thật vất vả có một hạng mục có thể khởi tử hồi sinh, chỉ cần Phong gia đầu tư một chút thì chúng ta . . . . . ."
"Thật ngại quá! Những chuyện làm ăn đó nhưng là tôi cũng không hiểu, chị nên nói với Chi Thu." Khả Ly cắt đứt chị ta, cô đã xác định từ sớm chị ta là vì chuyện này mà đến, nói xin lỗi gì chứ, nếu không phải muốn cầu cạnh Phong gia, làm sao chị ta có thể nói xin lỗi với cô chứ.
Mạnh Khả Tình tiếp tục nói: "Anh Phong vốn có ý rồi, tối hôm qua, tối hôm qua bởi vì tôi không lễ phép với cô nên mới chọc giận anh Phong, bởi vậy chuyện này xin nhờ cô nói giúp tôi với anh Phong một chút, tôi tin tưởng nếu cô không nhớ hiềm khích trước kia mà đồng ý, thì nhất định anh Phong cũng sẽ đồng ý, xin cô xem ở chúng ta là người một nhà. . . . . ."
"Người một nhà?" Khả Ly nở nụ cười, dường như nghe được cái gì chê cười vậy, "Tôi thật không dám tin người ngồi trước mặt tôi là Mạnh đại tiểu thư. Người một nhà! Thật sự là quá nực cười. Chị có biết trước kia mẹ tôi là như thế nào mà sống được sao? Chị có biết mấy năm nay chúng tôi sống như thế nào sao? Người một nhà, đừng nói đùa, tôi không đảm đương nổi, nếu không phải bởi vì sửa hộ tịch rất phiền toái, thì tôi đã sớm bỏ cái họ này rồi."
"Phải, tôi biết trước kia là chúng tôi không tốt, khiến hai người chịu rất nhiều ủy khuất, nhưng hai người đi rồi, cha vẫn thường xuyên nghĩ tới cô, ông ấy còn nói tôi và Khả Lệ không thông minh như em. . . . . ."
"Không cần phải nói nữa, đừng nói đến cái người dối trá vô tình đó với tôi!" Từ thông minh đó, đối Mạnh Huy mà nói chỉ có ý nghĩa là có giá trị lợi dụng thôi, từ nhỏ đến lớn, nhìn thái độ người đàn ông này đối với mẹ cô, đã đủ để thuyết minh đó là hạng người gì rồi, cô cũng không ngu ngôc giống mẹ mình, nếu có thể lựa chọn cô tình nguyện không có cơ hội được sinh ra cũng không muốn có một người cha như vậy.
"Vậy chị cầu xin em, em cũng không bằng lòng suy xét một chút sao? Chuyện quá khứ dù sao cũng đã là quá khứ rồi, sau này chúng tôi đều sẽ đối tốt với em."
"Phải không? Vậy nếu tôi và Phong Chi Thu không thể kết hôn đâu? Nếu tương lai tôi và Phong Chi Thu không có một chút quan hệ nào đâu? Các người còn có thể nói như vậy sao? Đừng thuận miệng trả lời, không cần lừa gạt tôi cũng đừng lừa gạt chính bản thân chị như vậy."
Mạnh Khả Tình nghẹ họng, thực sự cô ta chán ghét Mạnh Khả Ly từ trong đáy lòng, sự tồn tại của Khả Ly và Trương Mai cũng không phải khiến cô không tiếp thu được, mà điều chân chính khiến cô chán ghét Khả Ly là dung mạo của Khả Ly, sự thông minh của Khả Ly, rất nhiều chỗ bọn cô đều so ra kém cô ta, cho nên cô mới dựa vào thân phận của cô ta để ức hiếp cô ta, cho dù đến bây giờ loại ghen ghét này đã sớm thâm căn cố đế rồi, làm sao có thể trong một đêm liền tiêu thất được, điều này là không có khả năng !
"Cho dù như thế nào, lần này em thật sự không thể thấy chết mà không cứu được, chị biết em không phải người như vậy, chuyện này đối với em mà nói chỉ cần nói vài lời là được, em hãy giúp chị một chút, giúp nhà họ Mạnh một chút!" Mạnh Khả Tình liên tưởng đến tình hình có thể xảy ra sau khi đoạn giao cùng Phong thị, không thể không hoàn toàn bỏ hết tư thái khẩn cầu Khả Ly, "Đời này cha chỉ tiếc nuối không có con trai, chị và Khả Lệ lại không có năng lực, cho dù thế nào em cũng là con gái nhà họ Mạnh, em đại nhân đại lượng không quan tâm hiềm khích trước kia giúp nhà ho Mạnh một chút, em có yêu cầu gì cũng có thể nối có được không?"
"Tôi nói, trong việc làm ăn không có chuyện của tôi, chị vẫn là đi đi thôi!" Khả Ly không muốn tiếp tục dây dưa cùng chị ta, đứng lên đi về phía cửa.
Trong mắt Mạnh Khả Tình hiện lên một tia oán hận, rất nhanh liền nhịn xuống, khắc chế cơn giận tiếp tục thỉnh cầu : "Cha tuổi cũng đã lớn rồi, Khả Lệ lại cái gì cũng sẽ không, nếu em không giúp việc này, thì nhà họ Mạnh liền xong rồi, chị cùng Khả Lệ có thể lập gia đình, nhưng còn cha thì làm sao bây giờ, ông ấy vất vả hơn nửa đời người lập nên sự nghiệp. . . . . ."
"Không cần nói nữa, không tiễn!" Vẻ mặt Khả Ly nguội lạnh mở cửa ra.
Tề Đông cũng đang chuẩn bị nhấn chuông cửa, vừa thấy Khả Ly lập tức vui rạo rực cười nói: "Thật khéo, tôi cũng vừa đến, thế nào? Có khách sao, à, là Mạnh tiểu thư."
"Tề tổng tới rồi, xin chào!" Là những người thường xuyên giao tiếp, Mạnh Khả Tình và Tề Đông đều quen thuộc, cô ta lập tức điều chỉnh tốt biểu tình, khuôn mặt tươi cười.
"Mạnh tiểu thư phải đi sao? Vậy không tiễn, tôi cùng Khả Ly tiểu thư còn có rất nhiều chuyện muốn thương lượng." Tề Đông là loại người nào, tuy rằng vẻ mặt Mạnh Khả Tình rất vui, nhưng biểu tình của Khả Ly đã nói rõ vấn đề, Khả Ly không chào đón cô ta, đương nhiên ông phải giúp đỡ tiễn khách rồi .
Mạnh Khả Tình vẫn cười nói: "Vậy thì thật là tốt, chị em chúng tôi cũng nói chuyện xong rồi, hai người chậm rãi tán gẫu, tôi đi trước, Khả Ly không cần tiễn."
Trước khi đi vẫn không quên làm rõ thân phận, nói cũng nói cẩn thận, Khả Ly nhìn bóng lưng của chị ta liếc mắt một cái, mời Tề Đông vào trong nhà.