Trăng sáng, gió mát, bóng cây lay động.
Đêm yên tĩnh, thỉnh thoảng có vài tiếng côn trùng kêu vang, còn có tiếng nức nở khe khẽ truyền ra.
Khả Ly ngồi bên cạnh bồn hoa đang tỏa mùi thơm, lòng đầy tuyệt vọng, chẳng lẽ đây là vận mệnh của cô sao? Không đúng! Cô vốn không tin vào số mệnh, cô học tập chăm chỉ, sau khi học xong cố gắng kiếm tiền, cũng vì muốn thoát khỏi sự khống chế của số mệnh.
Nhưng ánh rạng đông mới hé ra ngay lúc đó lại biến mất chỉ trong nháy mắt, cô thật sự không cam lòng, nhưng lại có thể như thế nào đâu?
"Không lấy chồng? Không lấy chồng vậy thì ngay cả phòng bệnh như vậy cũng không được ở, nhà chúng ta không có nhiều tiền như vậy để cung cấp cho các cô phung phí." Giọng Trần Khiết bén nhọn làm cho người khác không thể chịu đựng được.
Trương Mai nói : "Không sao! Tôi cảm giác không có việc gì, chúng ta trở về đi, không cần nhập viện nữa."
"Hừ! Bà nghĩ trở về cũng không dễ như vậy đâu, trở về để bà già này phải hầu hạ bà sao? Không có cửa đâu!"
"Bà. . . . . . Tôi. . . . . . Tôi không cần chăm sóc, tôi không sao ."
"Tôi đã sớm không vừa mắt với các người rồi, nuôi không hai người nhiều năm như vậy cũng đủ rồi, hai người lập tức chuyển ra khỏi nhà họ Mạnh cho tôi." Trần Khiết tiếp tục bỏ đá xuống giếng nói, nhìn Khả Ly liên tục cười lạnh.
Cô biết bà ấy đang ép cô, cô không đáp ứng lập gia đình mà nói..., không chỉ không có tiền cho mẹ cô chữa bệnh, mà còn muốn đuổi mẹ con cô ra ngoài.
Nếu mẹ không bị bệnh này, cô chắc chắn không nói hai lời liền mang theo bà rời khỏi nhà họ Mạnh, cô có thể nghỉ học đi làm, nhất định sẽ không chết đói được, nhưng hiện tại rời đi, mẹ con cô làm sao có nhiều tiền như vậy để chữa bệnh đây!
Ý của Trương Mai là không cần chữa trị, nhưng sao có thể không trị được? Rõ ràng là vẫn có hi vọng, bác sỹ đã nói nếu tìm được quả thận thích hợp mà giải phẫu thành công thì vẫn có thể chữa khỏi, đáng tiếc thận của cô va mẹ không thích hợp, bằng không cô hiến một quả cho mẹ cũng được.
Khả Ly một lòng lo lắng lại suy nghĩ đến việc, mẹ đã hy sinh nửa đời hạnh phúc vì cô, hiện tại chẳng lẽ lại mất đi sinh mạng vì cô nữa, không được! Tuyệt đối không được, mẹ là người quan trọng nhất trong lòng cô!
Bầu trời sáng dần lên, trong viện dần dần có bệnh nhân đi ra hít thở không khí mới mẻ lúc sáng sớm, Khả Ly vén mái tóc dài đã bị ướt sương đêm ra phía sau tai, đứng dậy duỗi cơ thể hơi cứng ngắc của mình, bước chân nặng nề đi về phía nơi bán điểm tâm sáng.
"Mẹ, mẹ tỉnh rồi? Đây, ăn ít cháo đi." Đi vào phòng bệnh thấy Trương Mai đã dậy, Khả Ly vội vàng thay đổi một khuôn mặt tươi cười.
Trương Mai đau lòng nhìn sắc mặt tái nhợt của con gái ôn nhu hỏi: "Con không về nhà nghỉ ngơi sao?"
"Con có nghỉ ngơi, mẹ, đây là cháo cá tấm mẹ thích ăn nhất, nhân lúc còn nóng mau ăn đi!" Khả Ly đẩy cái bàn trên giường bệnh đến trước mặt Trương Mai, mở cháo ra, cháo nóng tản ra mùi thơm mê người .
"Còn con? Con ăn chưa?"
"Con đã ăn bánh bao rồi, mẹ mau ăn đi, cháo này phỏng chừng không ngon bằng mẹ làm."
Trương Mai mỉm cười một chút, vừa ăn vừa nói: "Thực ra mẹ không cảm thấy có gì không thoải mái, lát nữa con đi làm thủ tục xuất viện, chúng ta trở về thôi, ở đây mẹ cũng không quen."
Khả Ly nhìn thoáng qua bốn phía, giường bên cạnh có một em bé vẫn khóc ầm ĩ không nín, đối diện có một người phụ nữ trung niên cũng là người lớn giọng, hôm qua hàn huyên cùng hai người con gái đến thăm bà ấy đến quá trưa, ồn ào giống như chợ vỡ, bây giờ mới sáng sớm đã nói chuyện điện thoại, giọng nói kia đoán chừng cả bệnh viện đều có thể nghe thấy.
Đây vốn chính là phòng bệnh thông thường, nằm ở đây loại người nào cũng có, những người đó ngay cả lời nói của y tá còn không nghe làm sao có khả năng sẽ nghe lời khuyên của họ, cô nhớ tới người chị hai cùng cha khác mẹ của cô, năm trước bất quá chỉ làm một ca mổ ruột thừa nho nhỏ liền ở một mình một phòng bệnh, mà mẹ cô thì. . . . . .
Cô lắc lắc đầu, rất muốn không đi so sánh những thứ đó, bình thường chi phí ăn mặc hà khắc còn chưa tính, nhưng hiện tại bị bệnh nặng vẫn là kết quả như vậy, cô thật sự cảm thấy không đáng thay mẹ, người mẹ đáng thương vốn chính là một trẻ mồ côi, lại gặp phải một người đàn ông bạc tình như vậy, khó hiểu nhất là bà lại vẫn toàn tâm toàn ý yêu người cha bạc tình kia.
Chẳng lẽ như mẹ của cô nói đúng là đời trước thiếu cha của cô sao? Cô không tin! Cô vẫn cảm thấy là mẹ quá yếu đuối rồi, nếu bà có dũng khí sớm rời khỏi nhà họ Mạnh nhất định có thể sống tốt hơn so với bây giờ, bất quá lời này cô cũng không có biện pháp nói với người mẹ đang mất hết hy vọng của mình.
Bất kể như thế nào, co cũng phải cứu lấy tính mạng của mẹ, xem ra cô chỉ có thể đáp ứng lập gia đình!
"Cái gì? Bạn. . . . . . Bạn đáp ứng lập gia đình?" Đầu bên kia điện thoại truyền đến giọng nói kích động của Hứa Mỹ An.
Khả Ly hiểu được tâm tình của cô ấy, nói ra lý do một lần sau đó cười khổ nói: "Chỉ có thể như vậy, bệnh của mẹ mình cũng không thể kéo dài nữa."
"Này? Nhưng bạn, làm sao bạn có thể gả cho một ông già chứ? Sau này làm sao có thể có được hạnh phúc chứ!" Mỹ An không cam lòng nói, đáng tiếc cô cũng không có năng lực, nhà cô vì cung cấp cho cô và anh trai đi học đã rất gắng gượng rồi, căn bản không có năng lực giúp Khả Ly.
"Còn anh trai mình nữa, anh của mình đối với bạn là tình yêu tha thiết đấy!"
"Đừng đùa, bạn cũng đừng nói với anh Hứa." Anh Hứa quả thật đối với cô rất tốt, nhưng cô chỉ coi anh ấy giống như anh trai, hơn nữa anh ấy còn đang học đại học bên ngoài, loại sự tình này không cần thiết cho anh ấy biết.
"Haizz!" Mỹ An thở dài một tiếng, cô thật sự cảm thấy đáng tiếc thay ngừoi bạn tốt Khả Ly, cô ấy xinh đẹp lại ôn nhu như vậy, thành tích học tập lại tốt lại cố tình sinh ra trong một gia đình như vậy, thật vất vả có hi vọng thoát ly khổ hải, mẹ lại mắc căn bệnh chết người này.
"Hi vọng nhà họ Phong có thể để mình tiếp tục đi học, hoặc là trước tiên tạm nghỉ học, mình. . . . . ." Giọng Khả Ly nhỏ dần, cô thực sự rất thích đi học, nhưng có lẽ sẽ tan vỡ rồi.
"Vậy bạn hãy nói tốt điều kiện với người nhà, cho dù phải gả cũng không thể dễ dàng gả đi như vậy được, để bọn họ đáp ứng cho mẹ bạn điều kiện chữa trị tốt nhất, hơn nữa đồng ý để bạn tiếp tục đi học bạn mới bằng lòng là được."
Mỹ An lại tức giận bất bình nói: "Cái lão già nhà họ Phong kia thật sự là già mà không tu, thế nhưng không biết xấu hổ hạ thủ với bạn, chỉ mong ông ta chết sớm một chút, bạn nhận hết tài sản nhà ông ta, sau đó dẫm nát nhà họ Mạnh dưới lòng bàn chân thì tốt rồi!"
Khả Ly nghe cô ấy nổi tính trẻ con tức giận nói chỉ có thể tiếp tục cười khổ, bất quá lúc này các cô cũng không nghĩ đến lão già nhà họ Phong thật sự sẽ nhanh chết như vậy.