"Hóa ra là gặp được người đẹp." Phong Chi Thu cười nói, hơn nữa hết sức tò mò nhìn từ trên xuống dưới đánh giá Khả Ly, vừa rồi anh ở phía xa thấy hai người nói nói cười cười đã cảm thấy rất kỳ quái rồi, theo như tính tình của Lam Tuấn Kiệt rất hiếm khi có thể nói chuyện với phụ nữ lâu như vậy, anh đã gặp rất nhiều phụ nữ đẹp, cô gái này không tính là cực đẹp, hiếm thấy là cái khí chất trong trẻo này, không giống rất nhiều cô gái thấy anh và Lam Tuấn Kiệt thì giống như si mê mà lao đến, nhưng cô nhìn thấy anh hình như hơi bối rối, điều này cũng quá khó hiểu.
Quả thực trong lòng Khả Ly đang rối bời, kích động không thôi, cô biết là nhất định anh sẽ không nhận ra cô được, nhưng trong lòng lại không tự chủ được ma loạn thành một đoàn, một đôi tay nhịn không được nắm thành nắm đấm, móng tay ra sức bấm vào lòng bàn tay dùng cảm giác đau đớn đó bắt buộc chính mình tỉnh táo lại.
Cô thầm mắng mình thật không có tiền đồ, miễn cưỡng mỉm cười một chút, người lại không để lại dấu vết mà lui từng bước, cũng đến gần Lam Tuấn Kiệt hơn.
Hành động này, Phong Chi Thu chú ý tới, trong lòng hiện lên một tia không thoải mái, sau đó lại cảnh giác, thật lạ tại sao trong lòng mình sẽ không thoải mái, nhưng biểu tình trên mặt cũng không hề thay đổi, vẫn cười với Lam Tuấn Kiệt như cũ nói : "Hôm nay cậu mới là nhân vật chính, ngươi không đi xã giao với những người đó, toàn bộ ném cho một mình tớ cũng thật không phúc hậu!"
"Là cậu muốn làm cái lễ chúc mừng này, không liên quan gì đến mình, mình chỉ cần nhìn những người đó cũng thấy phiền rồi, cậu cũng không muốn bữa tiệc đang tốt đẹp bị mình làm hỏng chứ!" Lam Tuấn Kiệt chẳng hề để ý nói, nghe giọng điệu bọn họ cũng không phải quan hệ cấp trên với nhân viên, chắc là bạn bè.
"Mình cảm thấy cậu càng ngày càng không đáng yêu rồi, không hiểu vì sao vẫn có nhiều cô gái mê muội vì cậu đến vậy." Lời của Phong Chi Thu tuy là nói với Lam Tuấn Kiệt, nhưng ánh mắt lại yên lặng nhìn Khả Ly, "Vị tiểu thư này xưng hô như thế nào?"
Khả Ly rất nhanh ngẩng đầu liếc anh một cái, nhìn ánh mắt hứng thú của anh lập tức chuyển tầm mắt về phía Lam Tuấn Kiệt để xin giúp đỡ.
"Khả Ly là bạn của mình, rốt cuộc thì bữa tiệc này muốn làm đến khi nào, mình muốn đưa Khả Ly về." Lam Tuấn Kiệt rất phối hợp nói.
"Không được! Đổng sự Vương nói muốn đầu tư cho kế hoạch mới của cậu, dù sao thì cậu cũng phải đi qua gặp mặt nói vài câu mới được!" Phong Chi Thu một mực từ chối, chẳng biết tại sao anh rất bất mãn với sự né tránh của Khả Ly cùng tư thế bảo vệ của Lam Tuấn Kiệt, chuyện gì xảy ra với cô gái này thế, anh lại không ăn thịt người, cần gì phải đề phòng anh giống như con nhím như vậy chứ?
Khả Ly vội vàng tiếp lời nói: "Tuấn Kiệt anh cứ lo việc đi, tôi đi tìm cấp trên của tôi về cùng là được." Nói xong gật đầu một cái với Phong Chi Thu không đợi Lam Tuấn Kiệt trả lời liền vội vàng rời đi.
Cô biết cách cư xử của mình vừa rồi là không đúng, biểu hiện cũng không được tự nhiên, nhưng cô cũng không có biện pháp, vừa nhìn thấy Phong Chi Thu thi cô liền tâm hoảng ý loạn không thể bình tĩnh, chỉ có thể lựa chọn bỏ chạy.
"Người bạn này của cậu hình như rất sợ mình?" Nhìn bóng lưng vội vàng rời đi của Khả Ly, Phong Chi Thu nhíu mày nói.
Trong mắt Lam Tuấn Kiệt hiện lên một tia không hiểu được, khóe miệng lại nổi lên ý cười: "Khả Ly tương đối đơn thuần, chắc là bị thanh danh của Phong thiếu dọa sợ ."
"Cô ấy là nhân viên của Tân Hải sao?"
Lần này đổi lại là Lam Tuấn Kiệt quay đầu nhìn anh: "Đừng nói với mình cậu đánh chủ ý lên cô ấy nhé, cô ấy là nhân viên của Nghệ Tinh, cũng là bạn của mình, nếu như cậu chỉ có ý muốn đi săn mà nói thì tốt nhất đừng động đến cô ấy."
"Vì sao? Cô ấy chắc chắn không phải người phụ nữ của cậu rồi? Không phải cậu thích cái người đại diện mập mạp kia sao?" Phong Chi Thu không cho là đúng hỏi.
Lam Tuấn Kiệt nhìn nhìn Phong Chi Thu đột nhiên cười nói: "Cô ấy là bạn tốt của Mỹ An, tất nhiên mình phải chiếu cố rồi, nhiệt tình của cậu đối với mỗi người phụ nữ đều không vượt quá một tuần vẫn đừng nên đánh chủ ý lên cô ấy, mình không muốn Mỹ An liều mạng với mình."
"Không phải phụ nữ của cậu là được!" Phong Chi Thu thu hồi ánh mắt, lập tức thay đổi đề tài: "Rốt cục thì cậu có nhận vai diễn này không? Lần này mình vì chuyện của cậu nên mới về nước, cậu nên biết mình không muốn ở lại thành phố này."
"Mình biết! Nhận đi, mình còn chưa chơi đã, cũng nhân tiện luồng gió này cho cậu kiếm ít tiền." Vẻ mặt Lam Tuấn Kiệt cũng khôi phục vẻ lạnh lùng như cũ.
Phong Chi Thu bĩu môi nói : "Mình thà không kiếm số tiền này, cũng không muốn làm cái chuyện này, một đống người nhà cậu đã khiến mình phiền sắp chết rồi!"
"Cậu không để ý đến là được, mình là mình, không có quan hệ gì với bọn họ, hiện tại mình đóng phim là vì Mỹ An thích, đợi cô ấy chơi đã lại nói, mình bây giờ họ Lam về sau cũng họ Lam hiểu chưa."
"Tốt lắm! Mình mới mặc kệ ân oán của nhà cậu, lần này trở về cảm giác thành phố H biến hóa rất lớn , năm đó không rút khỏi thị trường coi như là đúng."
"Vốn là đúng, ánh mắt của lão đầu nhà cậu vẫn luôn không sai, sắp xếp tốt mọi việc cho cậu, năm nay đã là năm thứ sáu rồi, cậu vẫn không định ra quyết định sao?"
"Mình không biết kết hôn có ý tứ gì, hơn nữa cậu xem những cô gái kia một đám như lang như hổ, mình không muốn tìm một người phụ nữ đến lấy danh hiệu phu nhân rồi làm mưa làm gió."
"Đó là vấn đề của cậu! Cậu tìm đều là mấy cô gái ăn chơi, nếu đứng đắn mình cũng không tin là không tìm được một người để kết hôn ."
"Ha ha! Cậu thật đúng là thay đổi không ít, công tử lãnh tình trước kia rơi vào bể tình cũng thành thầy đồ rồi. Mị lực của người đại diện bé nhỏ kia cũng thật lớn, ngay cả tòa núi băng là cậu cũng có thể hòa tan, thế nào mà mình không nhìn được cô ấy tốt ở chỗ nào chứ!"
"Mỹ An tốt hay không tốt không liên quan đến cậu, mặc kệ cậu có muốn kết hôn hay không, thì năm nay cậu cũng phải kết hôn, đây chính là nguyện vọng của cha cậu!"
"Vậy cũng được! Cô gái vừa rồi tên là gì, cậu cũng cảm thấy không tệ, mình có nên thử xem hay không?" Đột nhiên Phong Chi Thu lại nhắc tới Khả Ly, biểu tình giống như đang trêu ghẹo vậy, anh không thừa nhận trong lòng thật là có cảm xúc kỳ lạ.
Lam Tuấn Kiệt liếc mắt, xoay người rời đi, chỉ để lại một câu: "Cô ấy đã có con!"
"Thật không? Vậy thật đúng là đáng tiếc!" Phong Chi Thu lắc lắc đầu, lại làm một khuôn mặt tươi cười vội vàng đi theo