Bữa tiệc 7 giờ bắt đầu, vừa qua 6 giờ rưỡi, nhóm người nổi tiếng tai to mặt lớn giống như đã hẹn nhau từ trước một người tiếp một người xuất hiện, Khả Ly ngồi lẳng lặng chuyên tâm nhìn chằm chằm màn hình lớn, thưởng thức nhóm người bình thường đang hào hứng hò reo khen ngợi những người đó, thế nhưng sau khi một vài nhân vật nổi tiếng đi vào cô căn bản không nhìn.
Những người này như thế nào không có quan hệ gì với cô, cô thầm nghĩ sông cuộc sống bình bình đạm đạm của mình, cho nên cô chỉ làm như đang xem ti vi, xem qua là được.
Ngồi cùng bàn đều là lãnh đạo của công ty Nghệ Tinh, trước sau Khả Ly vẫn mang theo nụ cười nhợt nhạt, sau khi cùng mọi người chào hỏi sẽ không nói nữa, tổng giám Lưu của bộ phần kinh doanh tiêu thụ ngồi bên cạnh hiển nhiên rất cso hứng thú đối với cô, không ngừng tìm kiếm đề tài, chẳng qua hỏi đến vấn đề gì đều bị Khả Ly trả lời ngắn gọn, sau đó cũng rất nhanh không biết nên nói cái gì cho phải.
Khả Ly rất không quen với ánh mắt cực nóng của người đó, bất quá cũng không thể ra vẻ chán ghét, đối với sự lấy lòng của anh ta chỉ có thể lễ phép mà hơi có vẻ lạnh nhạt, người thông minh hẳn là rất nhanh sẽ hiểu được.
Cuối cùng Hứa Mỹ An cũng đến, bộ đồ dạ hội màu đen của cô ấy thực sự hơi có vẻ người lớn, trước đó Khả Ly đã nói, nhưng cô ấy không nghe, cố chấp cảm thấy màu đen nhìn có vẻ gầy, chỉ muốn mặc màu đen, mặc dù cô ấy đến cùng Lam Tuấn Kiệt, lại đi bằng cửa nhân viên, vừa đến chỗ Khả Ly bên này chào hỏi qua vài câu đã bị người kêu đi rồi.
Cùng lúc Hứa Mỹ An đi vào, Lam Tuấn Kiệt đã đi lên thảm đỏ, anh ta cao 1m83, dáng người vô cùng tốt, mắc áo trời sinh, tuy rằng cũng mặc màu đen, nhưng là bộ Âu phục Italy số lượng hạn chế này bên trong mặc một chiếc áo sơ mi màu bạc vô cùng thong dong, không có caravat, cổ áo tùy ý mở rộng ra, giống như ánh mắt của anh ta, không kiêng nể gì, đầy ngang ngược, anh ta cứ lạnh lùng như vậy mà đi qua thảm đỏ, người nào cẩn thận sẽ phát hiện anh ta nhếch khóe miệng giống như đang tức giận.
Bất quá vẻ mặt lạnh như băng của anh ta cũng không ảnh hưởng chút nào đến sự nhiệt tình của các phóng viên, có lẽ đầu năm nay đang thịnh hành hình tượng khốc như vậy, ánh sáng đèn huỳnh quang không ngừng lóe ra, mà ánh mắt Lam Tuấn Kiệt không hề nháy một cái, đây cũng là bản lĩnh, Khả Ly nghĩ, nếu như bản thân cô đối mặt nhiều ánh đèn loang loáng như vậy khẳng định đầu óc chóang váng hoa mắt không nhìn thấy đường.
Ngay sau đó lại có một vài người nổi tiếng của các xí nghiệp vào lại xuất hiện một gương mặt quen thuộc trên màn hình lớn, ngay từ đầu Khả Ly cũng không có chú ý, chỉ đơn thuần là nhìn, nhưng không nghĩ tới sẽ thấy người quen, thật lâu không gặp Mạnh Khả Tình, chị ấy hẳn là đi tham dự cùng, khoác tay một người đàn ông hơn 30 tuổi, ăn mặc cầu kỳ nhưng vóc dáng không cao, hơi mập, Mạnh Khả Tình đi giày cao gót hình như còn cao hơn anh ta một ít.
Vẫn là một thân hồng đầy khoa trương, bộ lễ phục trễ ngực hở lưng không dây đeo trên vai, một nửa bộ ngực đều lộ ở bên ngoài, tóc dài cuộn sóng, khuôn mặt trang điểm diễm lệ, vẫn giống trước kia, thật sự là một chút tiến bộ cũng không có, sau khi nhà họ Mạnh nhận được tiền đầu tư của Mạnh thị, hạng mục cũng được tiến hành thuận lợi, cũng coi như nhà giàu có, Khả Ly không rõ Mạnh Khả Tình là đại tiểu thư nhà họ Mạnh, vì sao luôn sửa sang bản thân tầm thường nhhư vậy.
Sáu năm rồi, không biết chị ấy lập gia đình chưa, người đàn ông kia là chồng của chị ấy hay là bạn trai đây? Đáng tiếc vừa rồi không có nghe rõ người đàn ông kia lai lịch thế nào, phải mạnh hơn nhà họ Mạnh rồi, bằng không Mạnh Khả Tình cũng sẽ không có dáng vẻ như chú chim nhỏ nép vào người kia.
Không để Khả Ly suy nghĩ, Phong Chi Thu xuất hiện lập tức dời đi tầm mắt của cô, tất cả lực chú ý của cô đều tập trung vào người đàn ông tuấn mỹ bất phàm này, năm nay anh mới ba mươi ba tuổi, cao lớn, anh tuấn, dung mạo chói mắt giống ngôi sao hơn nữa lại có của cải không thể tính nổi, người đàn ông như vậy là chân chính kim cương vương lão ngũ.
Tiểu thư danh giá cũng tốt, ngôi sao cũng thế, ai không muốn nhận được sự ưu ái của anh ấy, đáng tiếc anh ta lại ai đến cũng không cự tuyệt, không có chân tình, anh ấy thể hiện thái độ không cự tuyệt cũng không phụ trách giống như hoa hoa công tử (Play boy) vậy, nhưng vẫn không ngăn cản được bước chân của những cô gái kia, thậm chí rất nhiều cô gái tự hào vì có quan hệ cùng Phong thiếu, cho dù chỉ là tình cảm ngắn ngủi.
Khả Ly cảm thấy anh đã thay đổi, cho tới bây giờ cô vẫn còn nhớ tới người đàn ông có ánh mắt u buồn trong quán bar kia, khi đó cô cảm tháy trong đáy lòng anh ấy có sự ưu thương giống cô, nhưng hiện tại một chút cũng nhìn không thấy.
Ở bất kỳ trường hợp nào anh cũng đều lộ nụ cười sáng lạn, trong mắt tràn đầy ánh sáng giống như sóng điện từ, anh còn chói sáng hơn cả ngôi sao, vốn chỉ là thương nhân giàu có, lại liên tiếp xuất hiện trên đầu đề tin giải trí.
Rốt cuộc anh ấy làm sao vậy? Vẫn là người đàn ông trong đáy lòng cô sao? Khả Ly nhìn nụ cười kia cảm thấy có chỗ nào không đúng, nụ cười kia giống như một cái mặt nạ, che dấu con người thật của anh.
Cái gì mới là con người thật của anh đây? Khả Ly lại không khỏi cười khổ, cô hiểu về anh được bao nhiêu, nhìn bên trong cánh tay anh chính là cái cô gái xinh đẹp mặc một bộ lễ phục màu trắng kia, Khả Ly bắt buộc chính mình thu hồi tầm mắt cúi đầu chuyên tâm đối mặt với đĩa trái cây tinh xảo trước mặt mình.