Yêu Ảo Kết Thúc Sẽ Rất Đau

Quyển 6 - Chương 7: Màu của hạnh phúc -Phần 6: Thanh xuân có anh




Sáng sớm ngày thi đầu tiên, Ôn Vân dậy từ sớm, vừa ra đến cổng vốn là muốn đứng đợi anh, thì đã thấy anh đứng chờ bên ngoài. Nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt cô:

"Sớm vậy? Bao cát, học gì chưa?"

"Thi xong đi chơi nhé!"_Dương Nhật Hạo đạp xe chở cô ra bến vừa nói.

"Hả?"

"Thi xong đi chơi! Ai điểm cao hơn phải thưởng đối phương!"

"Làm gì có chuyện đó, người thấp hơn phải mua chứ!"_Ôn Vân bĩu môi kháng nghĩ, lấy đâu ra cái luật thắng phải tặng quà chứ?

"Mi chắc mi cao điểm hơn ta sao? Lão bà, mi không có khả năng đâu!"

"Được, rồi xem! Ta mà cao hơn mi, có quà nhé!"

"Được! Hứa, ai không giữ lời làm cún!"_Dương Nhật Hạo trẻ con nói.

Ôn Vân cười vui vẻ đáp.

---------

Trước phòng thi,

"Bao cát, mi phải đi sao?"_Ôn Vân kéo kéo áo anh, lại liếc nhìn mấy cô bạn cùng phòng. Ông trời có phải bất công quá rồi không, tại sao mấy người trong trường đọc truyện của cô lại chui hết vào phòng này cơ chứ? Họ nhìn cô như muốn ăn tươi nuốt sống vậy!

"Mặc kệ họ! Ai dám bàn tán về mi nhớ rõ mặt, về ta tính sổ! Yên tâm rồi chứ?"_Dương Nhật Hạo trấn an cô, vò vò mái tóc ngắn của cô như tiếp thêm động lực. 

"Nhưng mà..."

"Ngoan, ta hứa! Lão bà sao hôm nay lại thục nữ vậy?"_Anh trêu ghẹo.

"Hôm nào cũng thục nữ mà!"_Cô bĩu môi chống đối. 

Còn đang tranh cãi, giám thị bắt đầu đi từ phòng hiệu trưởng đi ra, trên tay mỗi người một xấp đề bọc kín, tìm lớp của mình. Ôn Vân mặc dù không muốn nhưng vẫn phải giơ tay vẫy tạm biệt anh. Nhìn Dương Nhật Hạo đi khuất, Ôn Vân vội vàng đứng ra một chỗ, rất ngoan ngoãn nghe lời anh dặn. Mặc kệ bọn họ, nhưng thi thoảng vẫn hơi lúng túng mà ngước nhìn họ.

72

Thời gian làm bài trôi qua rất nhanh, Ôn Vân nhìn tờ đề thi trắc nghiệm ngán ngẩm. 50 câu, cô làm được 40, còn 10 câu phân loại học sinh giỏi, nhìn rất quen lại không nhớ rõ được cấu trúc. Trong đầu bỗng dưng trống rỗng, khó khăn lắm mới lấy lại được tinh thần, Ôn Vân hít một hơi thật sâu, cố gắng nhớ lại lời anh nói cẩn thận khoanh nốt 10 câu cuối cùng. 

Lúc khoanh xong thì chuống đồng hồ cũng reo, đem bà làm nộp lên giáo viên mà hai tay run rẩy. Vốn là muốn đi ra ngoài hành lang nhòm ngó thử xem phòng thi của anh, lại chỉ nhìn liếc qua cũng thấy bóng dáng ai đó. Anh đứng bên hành lang, chống tay lên bệ nhìn về phía bên dãy nhà của cô. 

Ôn Vân hí hửng đến quên cả mấy cánh nhìn đằng sau, vẫy tay lên quá đầu với anh, Dương Nhật Hạo phía bên kia lắc lắc chiếc điện thoại trên tay. Ôn Vân quay lại bàn lục tìm điện thoại trong cặp, nụ cười hạnh phúc trên môi. 

-----

Ngày thi đầu tiên kết thúc, Ôn Vân lười nhác ngồi bên ghế đá đợi anh, đúng lúc Tô Quan và Hà Thy bước ra từ phòng thy:

"Như nào rồi! Tầm bao nhiêu!"_Tô Quan hỏi cô. 

Khỏi cần nói Ôn Vân cũng sẽ tự khai, cô đắc ý cần trên tay đáp án của mình, trước khi hết giờ đã kịp thời chép lại:

"Không tệ! Hơn 40 câu!"_Cô nháy mắt.

Hà Thy hơi sửng sốt nói:

"Ôi chao! Không uống công nam chính đích thân dạy màu có khác, chả bù lúc trước, tao tốn công tháng trời nhồi vào đầu mày mà có được gì đâu!"_Nó lắc đầu chán nản. Nhìn thấy nam chính đang tiến lại, cả hai không hẹn mà nháy mắt nhau ra hiệu, bĩu môi chào tạm biệt hai người rồi nhanh chóng ra về. 

Ôn Vân hơi khó hiểu, nói chưa được vài câu đã bỏ đi rồi, quay trái quay phải lại nhìn thấy Dương Nhật Hạo cách đó không xa.

"Làm hết chứ?"_Anh hỏi.

Ôn Vân gật đầu chắc nịch, giơ tờ bài làm ra cho anh xem. 

"Bao cát, chấm cho ta!"

Dương Nhật Hạo cầm bút đỏ bắt đầu tính cho cô. Nhìn bài làm của "bao cát nhỏ", vẻ mặt anh đã giãn ra, không tồi! Học trò có vẻ rất nghe lời.

"42/50 sao?"

Ôn Vân không tin vào mắt mình, đem tay dụi dụi mắt nhìn chằm chằm vào nét chữ của anh.

73

"Lão bà! Mi gian lận hả?"

"Nào có! Bao cát! Mi muốn chết hả? Ai nói ta gian lận?"_Ôn Vân hét lên.

"Không có thì thôi, tại vì, lão bà ngốc mọi ngày hôm nay bỗng dưng thông minh đột xuất, nên có chút khoa tin!"_Dương Nhật Hạo cười, lại vò tóc cô.

Ôn Vân nổi cáu, mặc kệ đang ngồi giữa sân trường, bổ nhào về phía anh túm lấy tóc mà vò.

Khuôn mặt nhăn nhó làm cho mái tóc của anh bỗng rối mù lên, nhìn Dương Nhật Hạo lạ lẫm đến tức cười mới dừng lại. Che miệng cười.

Dương Nhật Hạo giả bộ tức giận, vuốt vuốt chỉnh lại tóc, xách cặp toan bỏ đi. Rất nhanh, "bao cát nhỏ" ở phía sau đã kịp túm lấy góc áo anh chạy theo. Vừa đi vừa cười, mặc kệ khuôn mặt đối phương đang cau có.