Bao cát, là ta lão bà này! Mi còn nhớ ta chứ, 7 tháng 6 ngày rồi chúng ta không nói chuyện, ta không biết việc viết truyện này có phải là một quyết định đúng không? Ta mong đó là một chuyện ý nghĩa nhất mà ta đã làm, đối với mi, cũng như đối với những ngày tháng chúng ta nói chuyện.
Ừm, nói sao nhỉ, ta rất muốn nói với mi một câu rằng: “Bao cát! Ta nhớ mi! Nhớ rất nhiều đó!”
Không biết những lời này nói ra liệu mi có đọc được không, cũng không biết liệu có ai đó quen biết mi rồi kể cho mi nghe được không nữa nhưng dù sao thì nói ra cũng sẽ dễ chịu hơn mà phải không? Mi cũng nói vậy, còn nhớ chứ *cười*. Ta đã cố gắng rất nhiều, cũng nửa năm rồi còn đâu, vẫn chẳng thể quên được, mi nói thử xem, làm thế nào chỉ cho ta cách để quên mi đi.
Đau lắm...mi hiểu không? Cảm giác chờ đợi một ai đó, ngày ngày lên mạng chờ đợi có khi đến tận nửa đêm chỉ mong nick đó hiện tên, nhưng dù cho ta có cầu mong như thế nào, đợi chờ bao nhiêu vẫn chẳng thể thay đổi được mọi chuyện, mi đã khóa facebook khóa luôn cả những kí ức đẹp ấy, làm sao đây, ta không muốn nó bị xóa.
Hình như ta hơi phiền toái rồi!
Dạo này mi ổn chứ? Bao cát, điểm học cuối kì của mi là bao nhiêu, cao chứ? Ta đoán chắc mi cũng phải cao điểm hơn ta nhỉ, tận 8.5 điểm hóa mà mi còn kêu trời kêu đất nữa mà *cười*.
Dạo này, ta vẫn khỏe, thật đấy, cuộc sống vẫn vậy ngày ngày đi học, thi thoảng ta xuống bà, chạm mặt ông ấy cũng không ít lần nhưng mi yên tâm, ta rất mạnh mẽ, mỗi lần gặp ông ấy ta lại nhớ có một bao cát nói với ta rằng: “Lão bà, đừng khóc. Ông ta không xứng!” là ta lại thấy phấn chấn hẳn lên. Nhờ câu nói ấy mà ta đã học được cách đối diện với ông ấy mà không còn sợ hãi tất cả chỉ toàn là căm hận mà thôi.
Bao cát, ta sai rồi, sai thật rồi. Ta ngốc lắm phải không, vụng về, hậu đậu còn không viết suy nghĩ nữa. Thời gian trôi qua, cậu hỏi mà ta muốn hỏi bây giờ không phải là “Bao cát, tại sao lại đột ngột khóa nick?” nữa mà chính là “Bao cát, mi không sao chứ? Bao cát, đừng buồn!“. Lẽ ra khi cảm thấy có chút gì đó khác thường ta phải biết nhưng ta lại vô tâm, nhớ lại những lúc bản thân gặp chuyện buồn hay cảm thấy khó xử người luôn bên cạnh cho ta lối đi chính là mi. Trong khi...lúc mi đang cảm thấy lạc lõng, khó xử ta lại không quan tâm mà chỉ viết nói quanh đi quẩn lại vài câu nói.
Ta nhớ lắm, nhớ lúc cả hai trêu chọc nhau mỗi tối, nhớ cả khi gặp ác mộng mà nửa đêm nhắn tin bắt mi phải chuyện cùng. Làm sao đây? Nó cứ quanh quẩn trong đầu ta, cố gắng rũ bỏ nó ra khỏi đầu sao khó đến thế! Tại sao mi xuất hiện rồi lại bỏ đi như vậy? Mi buồn ta cũng buồn mà, thói quen hàng ngày nhắn tin kể lể bây giờ ta biết nói cùng ai đây? Mi bảo sẽ luôn ở bên ta, không phải sao? Tại sao nói mà không giữ lời?
Hai lần, hai lần mi mất tích ngày nào ta cũng lo sợ, mi quay lại cho ta niềm tin. Để ta dựa dẫm phụ thuộc vào mi rồi lại như cơn gió thoảng qua.
Mọi người nói ta ngốc có người thẳng tay ném cho ta hai chữ ngu xuẩn, yêu ai không yêu, lại đi yêu một đứa mặt mũi không biết, ảnh qua mạng chắc gì đã đúng, nói dễ nghe chắc gì ngoài đời đã vậy, càng nói dễ nghe càng không thể tin tưởng. Lúc ấy ta chỉ cười, biết sao được, tình yêu không có lí do, nếu viết được lí do thì người ta cũng sẽ không phải si tình mơ mộng như vậy. Họ bảo ta quên mi đi, quên một người như mi đi, nếu thật sự mi coi ta là bạn, ít nhất cũng sẽ không tuyệt tình đến mức còn chưa nói lời tạm biệt đã khóa nick. Hoặc có lẽ, mi sẽ dùng một nick khác mà nói chuyện với ta. Ta biết, mi không phải không coi ta là bạn mi có nỗi khổ riêng mà phải không? Chuyện đó, mi yên tâm, ta nhất định sẽ giữ bí mật, ta cũng sẽ coi nó là lí do mà mi đột ngột khóa nick. Ta thật không thể lấy một cái lí do để mi khóa nick ngoại trừ nó.
Mi biết không, khoảng thời gian vừa qua rất nhiều chuyện đã xảy ra, ta cũng nghe theo lời mi nói, ta rất ngoan, gọt bút chì không còn vụng về để bị đứt tay nữa rồi, mi biết không bây giờ ta gọt bút siêu lắm đó, đứt tay là chuyện quá khứ thôi bởi ta biết khi bị đứt tay rồi sẽ chẳng còn có ai mà dành thời gian lo lắng hỏi han cho ta giống như mi. Học hành chăm hơn trước nữa, ta đang học vẽ, tuy dùng hút chì khá ít nhưng nhất định ta sẽ có thể vẽ được truyền thần. Đừng xem thường ta, tuy chỉ nhìn một lần nhưng ta rất nhớ khuôn mặt hình dáng mi ra sao, sẽ có ngày ta sẽ vẽ được mi. Bao cát, ta hứa đó. À còn nữa, mẹ đồng ý ta học thiết kế rồi nhưng không biết tại sao sau khi mi đột ngột biến mất, ta chẳng còn tâm trí để vẽ nữa. Nửa năm rồi ta dốc sức để chuẩn bị cho kì thi vào đại học mở và quên mất rằng cũng 7 tháng rồi từ ngày mi off ta chưa vẽ một bộ nào ra hồn cả. Tất cả là tại mi đó.
Bao cát, ta không biết cứ kể lể nói như thế này thì bao giờ mới có thể ngừng lại được nữa. Càng viết lại càng có nhiều thứ để kể. Dừng lại thôi, ta mệt rồi,mệt phải chờ đợi mi trong vô vọng giống như bây giờ. *Cười* Bao cát, hôm nay ngày 24/01/2017, 27 Tết, chúc mừng năm mới. Năm mới gặp nhiều may mắn, hạnh phúc bên gia đình và người thân, đừng quên, có một đứa con gái ngốc nhếch ở Hà Nội đang ngây ngốc đợi mi, chờ mi quay lại cho ta một đáp án.
Lão bà nhớ bao cát! Yêu cậu