Yêu Anh Vì Món Ăn

Chương 20




Nghe có tiếng chuông leng keng, biết khách đã vào, anh vội vàng bỏ cái khăn lau xuống:

"Mời quý khách vào, không biết cô muốn ăn gì?"

"Hừm... cho tôi món gì cũng được."

"Dạ vâng".

Sau một lúc anh cũng đã đem món ăn ra:

"Mời quý khách dùng bữa."

"Cậu có phải là Hứa Tuấn Khiêm không?"



"Đúng rồi, tôi là Tuấn Khiêm, có chuyện gì không?"

"Cậu có thể ngồi đây nói chuyện với tôi một lát chứ?"

Một người phụ nữ xa lạ bảo anh ngồi lại nói chuyện, có chút nghi ngờ, nhưng để làm rõ nó anh đã đồng ý:

"Ừm được."

"Cậu có phải đã kêta hôn với Bạch Giai Tinh đúng không?"

"Sao bà lại biết?"

"Bạch Giai Tinh là con gái của tôi, nó kết hôn với anh nhưng lại không cho gia đình biết, nó còn có mối liên hôn với một gia đình danh giá khác nên tôi nghĩ..."

"Không, tôi không đồng ý"

"Không đồng ý? Cậu có tư cách đó sao? Đại tiểu thư của Bạch Gia lại đi kết hôn với một đầu bếp quèn, mặt mũi của gia tộc phải để ở đâu đây. Cậu có chắc là nó thích cậu không hay chỉ là cảm xúc nhất thời? Cậu nghĩ cho kỹ đi, liệu cậu có lo được cho nó như nhà bên kia không, đừng làm dở dang đời của nó."

Dở dang sao? Có phải anh đã thật sự làm dở dang đời của cô ấy. Đúng, một tên đầu bếp lương ba cọc ba đồng làm sao gánh nổi cuộc đời của đại tiểu thư

"Tôi nói ít cậu hiểu nhiều, gặp tôi ở Bạch gia vào ngày mai cho tôi câu trả lời, tôi còn có việc, xin phép đi trước."



Nói rồi, người phụ nữ ấy bước đi bỏ mặt anh bơ vơ ở quán, cứ mãi nghĩ về vấn đề đó, anh cũng chẳng còn tâm trạng bán buôn gì nữa.

Tối đến, Tinh Tinh về thấy vẻ mặt trầm ngâm ấy của anh, cô lại cảm thấy thắc mắc, tự hỏi hôm qua mình đã dỗ dành anh rồi mà, đã hứa là không giận nữa còn giờ thì sao?

"Anh sao thế? Cảm thấy mệt ở đâu à?"

"Cảm xúc của em đối với anh là gì?"

"Hả? Là sao?"

"Ý là em có thích anh không?"

"Có, em rất thích anh. Sao anh lại hỏi về chuyện này?"

"Hôm nay, mẹ em đã đến gặp anh, bảo anh rời xa em để em kết hôn với đối tượng mà bà đã chọn. Còn nói..."

"Còn nói gì nữa?"

"Bà ấy còn nói, anh làm... dở dàng đời em "

"Dở dang? Không có, có anh em còn cảm thấy vui nữa là đằng khác, anh đừng nghe lời bà ta."

"Nhưng thật sự anh không giàu có cũng chẳng có tài, làm sao lo cho em đủ đầy được."

Thấy mặt anh có chút buồn cũng như có đôi phàn tự ti, chẳng còn cách nào khác, lại phải dỗ anh.

"Em nói không sao hết, anh lo cho em như vậy là đủ rồi. Chứ ví dụ lấy những người giàu có thì họ có tự tay xuống bếp nấu ăn cho em không? Có đợi em mỗi lúc em làm về trễ không? Ay da, anh là nhất rồi, là nhất rồi đừng buồn nữa."

Vừa nói cô vừa dùng hai tay xoa má cho anh, mong anh có thể vui vẻ hơn một chút:

"Thôi được rồi, đừng buồn nữa, mau vào ngủ thôi, đi ngủ thôi."

Tinh Tinh kéo tay Tuấn Khiêm vào phòng, vừa đi vừa dỗ dành an ủi để anh đừng tự ti, còn phần của bà ta, thiệc là quá đáng mà, liên hôn là cái quái gì chứ. Cô còn chưa biết đối phương là ai. Thôi kệ đi, dù là ai đi nữa thì cô vẫn chỉ có mình anh mà thôi, ai cô cũng không cần.

Còn anh, sau khi nghe những lời nói ấy thì trong lòng cũng đã đỡ hơn được một chút. Kiên định. rằng khi ngày mai bà ta sang thì một mực từ chối.