Yêu Anh Từ Cái Nhìn Đầu Tiên

Chương 37: Anh Ấy Là Sếp Của Tôi




Ở trong công ty này vô cùng rộng không biết khu nào với khu nào cả. Nên biết nhìn sơ đồ dán trên tường gần thang máy mà xem thôi.

" Ting ...ting ...ting ...." thang máy vừa mở các vị lãnh đạo của công ty bước ra ,ai nấy cũng cúi người chào chỉ riêng cô đứng thừ người ra nhìn người đàn ông kia .

Phải,đúng là người đàn ông đó khiến cho cả đời cô không thể quên được dù đó chỉ là một cái bóng lưng thoáng qua mà thôi ..

" Chào sếp ,chào sếp ,chào chủ tịch" _ các nhân viên đứng qua một bên chào vị chủ tịch Vương Tuấn Thần..

" Cô là người mới à ,mau cúi người chào chủ tịch đi nếu không sẽ cho thôi việc đấy "_ lời nói của một cô nhân viên phòng kế toán nói với cô .Đến lúc này thì cô mới bừng lại rồi cúi người xuống nói ra ba chữ " chào chủ tịch " .

Vương Tuấn Thần dừng lại chỗ cô đang đứng sau đó nhìn quét qua người cô một lượt.Không thấy bản tên ,chức vụ vậy chắc là mới nhân viên thực tập thôi .Vài giây sau thì anh chỉ '' ừ '' một cái rồi rời đi

Khi thấy chủ tịch rời đi thì mọi người cũng đi xuống nhà ăn mà ăn cơm.Khu vực căn tin của công ty rất là rộng lớn.Bội An cô phải mất khá nhiều thời gian mới tìm thấy cô bạn của mình..

" Này sau cậu lâu thế ,đồ ăn đã nguội luôn rồi" _ Phan Quyên vừa nói vừa chỉ tay vào phần ăn được đặt ở trên bàn .

" Ừm tại công ty rộng quá nên cũng mất khá nhiều thời gian " _ nói xong cô liền nhanh chóng ăn phần cơm của mình ,hai người vừa ăn vừa trò chuyện tán gẫu .

" Cậu thật sự là đang làm ở phòng tài liệu sao , như vậy có phí nhân tài quá không" _ Phan Quyên hỏi có chút không vui ,sau đó lay lay cánh tay của cô bạn thân.

Bội An biết cô bạn này đang lo cho mình nhưng thật sự có chỗ làm việc ,thực tập thì cô đã mừng lắm rồi không có nề hà gì cả .Đối với cô thì mới vào công việc này cũng bình thường không có gì cả .



" Mình không sao đâu ,cậu đừng có lo.Với lại mình cũng mới vào mà công việc nào cũng được hết .Đáng lẻ mình phải cám ơn cậu nữa đó nhờ cậu và anh trai cậu thì mình mới được vào đây làm" _ Phan Quyên nghe cô bạn thân của mình nói như vậy thì cũng gật đầu rồi mỉm cười một cái xem như sự khích lệ vậy.

" Mà Bội An mình nghe nói chủ tịch của công ty chúng ta là một vị tổng tài siêu đẹp trai đấy mà còn trẻ tuổi nữa .Lúc trước mình cứ nghĩ chủ tịch là một ông già không đó "

Nghe cô bạn thân của mình nói chuyện mà cô có chút bật cười,cái tính mê trai vẫn không bỏ mặc dù đã có bạn trai là Tùng Dương hiện đang làm bác sĩ ở bệnh viện của thành phố A.

" Cậu đã gặp chủ tịch chưa ,anh ấy như thế nào có đẹp trai hơn Tùng Dương của mình không" _ vừa nói xong Phan Quyên liền chống cằm mà tương tư

" Mình mới gặp lúc nãy đây này ,đẹp trai thì có đẹp nha nhưng con người rất lạnh lùng nha " _ Cô bạn của mình vừa nghe xong thì "" ồ '' lên một cái nhưng rồi cũng nói " dù có đẹp như thế nào thì Tùng Dương của mình là số 1 ".

" À mà nữa cậu cho mình gửi lời cảm ơn anh trai cậu nha cũng nhờ có anh ấy mà mình mới có công việc " _ Lúc này thì Phan Quyên cũng " ừ '' một cái sau đó trong đầu cô lại nghĩ ra một ý kiến táo bạo..

" Bội An hay là hai người đến với nhau luôn đi , ai ai cũng độc thân như vậy thì quá là hợp rồi,anh ấy chỉ có 30 thôi chắc cậu không có chê già đâu đúng không" .

"Mình bây giờ chưa muốn yêu đương đâu chỉ muốn tập trung vào công việc thôi "

Phan Quyên sau khi nghe cô bạn mình nói như vậy thì chỉ cười cười rồi gật đầu mà thôi .Nhưng trong tâm cô biết hình như cô bạn của mình chưa quên được mối tình đơn phương kia thì phải, vậy thì phải để cho cô ấy có thời gian để quên đi .Chứ nếu không cứ ép uổng người ta thì sẽ không có tình yêu.

Cũng giống như tình yêu của cô và Tùng Dương vậy cái gì cũng phải xuất phát từ hai phía như vậy thì mới có niềm vui ,tình cảm và sự trân trọng của đối phương