Yêu Anh Từ Bao Giờ

Chương 53




Nhớ ra trên ga trải giường không có dấu vết gì chứng minh làm tôi có chút lo lắng, tôi xấu hổ ngẩng lên nhìn Thịnh hỏi:

– Anh… đêm qua là lần đầu tiên của em… anh có biết không?

– Sao thế em?

– Tại… em không thấy có vết gì trên ga giường ấy, em sợ… anh nghi ngờ em…

Thịnh phì cười hỏi:

– Có quan trọng không? Anh đâu có nghĩ gì.

– Không… em muốn anh tin em!

Tôi giận dỗi, hai mắt rưng rưng chực khóc. Thịnh lắc nhẹ đầu, kéo tôi sát lại thì thầm:

– Anh tin, kêu như heo chọc tiết làm sao không tin được?

Lúc này tôi mới thở phào một hơi, chẳng muốn hỏi Thịnh đã từng làm bao giờ chưa, chắc là rồi vì Thịnh có vẻ từng trải, hơn nữa quá khứ của Thịnh vốn không trong sạch. Tôi chẳng muốn nghĩ đến, chỉ đẩy Thịnh ra rồi quay về tủ trong phòng ngủ lôi ba lô tôi giấu tối qua ra tìm quần áo mặc lại.

Ăn sáng xong xuôi, tôi cùng Thịnh lên xe máy, nhưng mà không về theo hướng quê tôi mà lại đến nhà bà ngoại Thịnh. Tôi nói chuyện với bà vài câu rồi ngạc nhiên khi Thịnh đánh ô tô đen bóng từ trong sân sau ra ngoài, bước ra mở cửa để tôi vào xe. Thịnh là kẻ có điều kiện, trong tay chẳng thiếu thứ gì là sự thật. Cũng có nghĩa là… tôi vô cùng may mắn phải không? Tôi khẽ lắc đầu, quan trọng là ở tôi thôi. Tôi nhất định sẽ cố gắng để không lép vế trước Thịnh, không mang tiếng ăn bám Thịnh!

– Nghĩ gì thế?

Thịnh vừa tập trung lái xe vừa hỏi, tôi giật mình liền trả lời:

– À… em đang nghĩ không biết sẽ làm gì khi… nhà xây hoàn thành… chắc còn nửa tháng nữa anh nhỉ?

– Ừ. Em làm vợ anh, không phải vậy sao?

– Không… em không muốn ở nhà làm nội trợ đâu.

Thịnh gật gù hỏi:



– Thế em thích làm gì?

– Em thích nấu ăn nên… sẽ mở một tiệm cơm như em nói với anh đó…

Thịnh chau mày, môi bặm lại như nghĩ ngợi rồi phán:

– Sẽ mệt lắm đấy, không đơn giản như “quán cơm dã chiến” của em đâu.

– Thì… em chịu được mà. Anh tin em đi!

Tôi quay sang Thịnh, ánh mắt đầy chờ đợi. Tôi mong Thịnh ủng hộ quyết định này của tôi.

– Thôi được rồi. Anh cho em ba tháng nhé, nếu đóng cửa tiệm thì ngoan ngoãn làm vợ kiêm thư ký riêng cho anh.

Tôi vui vẻ gật đầu. Chợt nghe đến vị trí “thư ký riêng” từ Thịnh, tôi tò mò thảo mai hỏi:

– Giám đốc ơi, trước giờ ai là thư ký cho giám đốc thế?

– Một em gái chân dài xinh đẹp.

Á… tôi ngơ người, tự dưng bần thần thấy rõ, dài giọng:

– Thế sao không yêu nó đi?

Thịnh bĩu môi cười trả lời:

– Nó không chịu yêu.

– Chứ nó yêu là xong rồi hả?

– Ừ.

Nghe thế mà tôi chẳng vui chút nào, tự dưng thấy tủi thân ghê gớm. Tôi biết mình có ưa nhìn đi chăng nữa cũng chẳng bao giờ được xếp vào hàng ngũ chân dài hotgirl, trong khi Thịnh lại có vẻ ngoài người mẫu hạng A.

– Sao thế?



Thịnh lay vai tôi khi thấy tôi im lặng. Tôi quay mặt đi giấu cơn tủi thân. Có tiếng phì cười nhè nhẹ, Thịnh thờ ơ nói tiếp:

– Đùa thôi, có em nào đâu. Không thích tuyển nữ. Điệu đà hết ngày.

– Thật á?

– Ừ.

– Nhưng em cũng là nữ mà.

Thịnh không giấu nổi nụ cười tủm tỉm mà nói:

– Em quên anh từng nói gì rồi à?

Á… là Thịnh từng nói tôi không phải đàn bà cũng chẳng phải đàn ông đó hả? Tôi bực mình đập một cái vào tay Thịnh làm Thịnh nhún vai lảng tránh, vừa cười vừa nói to:

– Đau… đang lái xe!

Cứ vui vẻ như vậy hồi lâu chúng tôi cũng về đến nhà. Thịnh để xe ở giếng làng, cùng tôi đi bộ vào con ngõ nhỏ. Tôi và Thịnh sang nhà bác Tuấn nói chuyện, vừa để thăm hỏi bác biếu bác chút quà cùng gửi bác tiền nuôi cu Thành, vừa để ra mắt Thịnh với gia đình bác và em trai tôi, sau đó chúng tôi xin phép đi làm các thủ tục cần thiết. Bác Tuấn không giấu nổi vẻ ngỡ ngàng, đôi mắt nhăn nhăn hiền hòa lấp lánh niềm vui. Vậy là cô cháu gái mồ côi tội nghiệp của bác cuối cùng đã tìm được một bờ vai ưng ý. Cu Thành em tôi cứ cười tít mắt nhìn Thịnh, mặt mũi thằng bé cũng đỏ lên khi Thịnh mỉm cười với nó. Nó xấu hổ vì lần đầu gặp anh rể, anh lại còn đẹp trai thế nữa mà. Thịnh xin bác Tuấn từ năm học tới sẽ đón Thành lên thành phố để Thịnh và tôi có thể chăm lo tốt hơn cho em, tôi vừa ngạc nhiên lại vừa mừng rỡ trước suy tính cẩn thận chu đáo này của Thịnh, ánh mắt hướng về anh lại thêm vài phần biết ơn cùng âu yếm.

Xong thủ tục giấy tờ, chúng tôi rẽ qua nhà cô Doan cùng chú Hưng. Tôi không quên biếu quà cả hai người cũng như trả họ món nợ ngày nào. Nợ tiền trả dễ nhưng món nợ ân tình thì… tôi chỉ có thể nói hai tiếng biết ơn cả đời với họ. Tôi không nói cho cô chuyện về Phượng, chỉ báo cáo sơ qua tình hình con bé để cô yên tâm mà thôi. Nghĩ cũng buồn, giờ chẳng biết hai chị em có lúc nào to nhỏ rù rì với nhau được như trước nữa không…

Ngày cầm giấy đăng ký kết hôn trên tay, tôi ngắm nghía chưa được vài giây Thịnh đã cướp trắng cả hai tờ giấy, giấu tiệt đi. Hic hic… có cần phải làm quá lên như vậy không Thịnh ơi? Mà vậy là vi phạm nhân quyền đó nha! Nghĩ vậy thôi chứ lòng tôi cứ ấm áp ngọt ngào quá đỗi… Tôi đã là vợ của Thịnh, cả về mặt pháp luật lẫn tình cảm chín muồi. Tôi muốn hét lên cho cả thế giới biết tôi đang hạnh phúc, vô cùng hạnh phúc!

Cuộc sống vợ chồng son ngọt ngào như mật làm tôi lúc nào cũng lâng lâng. Chúng tôi đã làm một bữa liên hoan nhỏ thông báo tin vui cho nhóm thợ xây, không có mặt Đức vì anh vẫn còn phải điều trị chấn thương. Như vậy cũng tốt…

Vào tuần thứ ba của tháng bảy, nhà xây chính thức hoàn thành, bắt đầu bằng việc đăng biển cùng đăng báo cho thuê cửa hàng cả ba tầng nhà. Vị trí thuận lợi cùng kiến trúc đẹp mắt, xây cất cẩn thận mà ngôi nhà ba tầng rộng lớn này có giá trị vô cùng. Tôi biết mình phải gấp rút tìm một cửa hàng phù hợp gần đây, bởi tôi có thuê ngôi nhà ba tầng này cũng chẳng ích gì, không chỉ vì tôi không đủ lực thuê mà vì tiệm cơm của tôi không thể nào đặt trong nơi sang chảnh này được. Sẽ quá là lãng phí nếu tôi đòi hỏi Thịnh, bởi lẽ nơi này thích hợp cho một quán cà phê hoặc một cửa hiệu thời trang cao cấp, như vậy sẽ toát lên được toàn bộ vẻ đẹp đáng chiêm ngưỡng cùng công sức xây dựng mấy tháng trời ròng rã của Thịnh và nhóm thợ.

Tiền nợ Thịnh tôi vẫn ghi chép cẩn thận, tôi biết Thịnh sẽ không đòi tôi đâu nhưng tôi có trách nhiệm phải hoàn trả lại, vậy mà chưa kịp trả Thịnh đã giao toàn bộ tiền nong Thịnh có vào tay tôi, không kể tiền công ty bia của Thịnh. Tài khoản có số dư lớn khiến tôi hiểu tại sao Thịnh có thể mua một chiếc laptop bốn mươi triệu cho tôi mượn. Thịnh ơi, anh chính xác là kẻ sinh ra ở vạch đích đó. Bởi lẽ công ty của Thịnh chưa thể đem lại cho Thịnh số tiền lớn như vậy được, đây là số tiền Thịnh được thừa hưởng từ khoản thừa kế bất động sản sinh lời của gia đình anh ở Pháp. Bố đẻ Thịnh là con lai Pháp-Việt, gia đình ông vốn danh gia vọng tộc nên con cháu sinh ra đã có món tiền khổng lồ được thừa hưởng. Có một phần tư dòng máu châu Âu chảy trong huyết quản, thảo nào Thịnh đẹp trai đến vậy, quả thực Thịnh may mắn hơn người làm kẻ khác phải ghen tỵ.

Thịnh tìm giúp tôi một cửa tiệm nhỏ chừng hai mươi mét vuông ngoài mặt đường gần căn hộ, lại còn thuê giúp tôi một người giúp việc là một phụ nữ tầm tuổi bốn mươi hiền lành để Thịnh có thể yên tâm quay trở lại với công ty bia cách nhà ba cây số. Tôi không mất quá nhiều thời gian đã sắp đặt xong xuôi một tiệm cơm sẵn sàng đón khách, không quên chỉ dẫn khách hàng từ nhà xây ghé qua nơi này.

Cuộc sống tưởng chừng là màu hồng khi nhờ có Thịnh, tôi từ kẻ nghèo kiết xác có trong tay biết bao nhiêu thứ, thứ quý giá nhất chính là Thịnh cùng tình yêu nồng ấm anh dành cho tôi. Tình cảm của Thịnh lúc nào cũng rực lửa như nắng tháng năm, vợ chồng tôi gần gũi nhau hàng ngày, đêm nào tôi cũng mệt lử mới được Thịnh tha mà nằm ngoan trong vòng tay anh. Vậy mà… một buổi sáng mát trời tháng chín, khi tôi vừa xách xô nước từ vòi vào nhà bỗng cảm thấy cực kỳ khó thở, tim bỗng nhói lên từng hồi làm mặt mũi tôi tím tái, ngay sau đó trời đất như sụp đổ làm tôi ngã vật ra chẳng còn biết gì nữa, trong tâm thức chỉ còn văng vẳng tiếng thốt lên kinh ngạc của cô giúp việc…