Khó khăn, trở ngại không ngăn cản nổi tình yêu, nhưng khó khăn và trở ngại giúp con người ta nhận ra tình yêu.
Biển đêm thật đẹp. Bầu trời cũng vẫn đen và trong, ánh trăng vẫn tỏa, vẫn những ngôi sao ấy, gió cũng vẫn thổi. Nhưng tại đây, những thứ ấy có gì đó thật khác biệt mà Dương không biết nên dùng từ nào để miêu tả. Dương đang đi tản bộ một mình trên bãi biển và ngắm vịnh Hạ Long vào ban đêm. Cô cầm đôi tông xoẹt tông trên tay, tung tăng đi dọc bờ biển.
Từng đợt sóng, có cả sóng bạc đầu thi nhau chạy vào bờ, chúng va vào bờ, xô vào chân cô tạo nên một âm thanh giòn tan. Khi nãy, tặng quà cho cô xong, Vũ có đi dạo cùng cô một lát rồi lại phải về phòng có việc gấp. Hình như cô Huyền tìm hắn có chuyện. Dương cũng không suy nghĩ gì hết, cứ lủi thủi đi bộ một mình, đi như vậy cũng có cái hay của nó. Nhất là sự yên tĩnh, nó có thể giúp cô bình tĩnh suy nghĩ lại mọi chuyện.
Đầu cô đang tua lại những hình ảnh của anh khi nãy. Sao anh lại hôn cô chứ? Nghĩ tới đó má cô lại ửng hồng. Phải chăng anh yêu cô rồi? Lòng cô đang tìm câu trả lời thích đáng. Bất chợt Dương nói: “Chắc chắn không phải, cùng lắm chỉ như thịt chạm thịt thôi mà”. Tại phòng nghỉ của Vũ … “hộc”… “hộc”….
- Cô tìm em có chuyện gì không ạ?
Vũ nghe bạn nói cô chủ nhiệm tìm gấp thì chạy một mạch về nhà. Vừa mở cửa, Vũ cúi xuống chống tay vào đầu gối, thở hồng hộc, anh hỏi ngay tức khắc. Nhưng kì lạ thật, trong phòng không có ai cả. Cửa thì có mở thật đấy, nhưng sao lại yên tĩnh như vậy. Vũ liền đi khắp phòng xem một lượt. Vẫn không có ai cả. Chẳng lẽ có ai định lừa anh sao? Thấy cửa ra ngoài ban công vẫn mở, rèm bay vô định, anh bèn đi ra định đóng cửa vào. Nhưng khi vừa ra tới nơi thì anh nhận ngay ra một người.
Kia chẳng phải Dương sao? Đồ ngốc, sao vẫn còn lang thang như mèo hoang ở đó chứ. Biển đêm rất lạnh, hơn nữa cô đi một mình như vậy rất nguy hiểm. Nghĩ vậy anh định bụng chạy vào nhà lấy một cái áo khoác rồi mang ra cho cô, nhưng khi vừa xoay người thì có một bóng người khác xuất hiện. Anh lập tức quay lưng lại. Đó là ai chứ? Sao lại tới gần Dương? Chẳng lẽ đó là Hoàng Việt? Nghĩ vậy anh căm hận ném một nắm đấm thật mạnh xuống thành lan can.
Bỗng dưng cái bóng đen đó chồm tới túm lấy Dương từ phía sau, hắn ta bịt miệng cô bằng một chiếc khăn nào đó. Lúc đầu, Dương chống cự rất quyết liệt, nhưng được một lúc, cô cứ lịm dần lịm dần. Sau đó, hắn ta vác Dương lên vai rồi bắt đầu đi mất.
Vũ cúi mặt xuống đất một lúc, khi ngẩng đầu lên thì đã thấy tên đó đang cõng cô đi rồi. Cái gì thế này? Người đó không phải là Hoàng Việt sao? Dương bị bắt cóc sao? Vũ thầm nghĩ. Trong lòng anh, nửa vui vì đó không phải là Hoàng Việt, nửa lo lắng tột độ vì cô bị bắt cóc. Nhưng có lẽ cái lo lắng kia đã chiếm ưu thế, nhanh như cắt, anh chạy ra ngoài, mong đuổi kịp được tên khốn đó. Vừa chạy ra ngoài cửa, anh va ngay phải Hoàng Việt. Hắn ta ở đây làm gì nhỉ? Hắn có phòng riêng của mình rồi mà. Khoan, điều đó không quan trọng nữa, việc quan trọng nhất bây giờ là phải cứu được Dương. Anh thầm nghĩ. Nếu tên khốn ấy mà để anh bắt được, anh thề sẽ bẻ gãy từng cái xương sườn của hắn.
Hoàng Việt bị anh va phải, ngã lăn ra đất. Anh nhăn nhó đứng dậy phủi quần áo. Cha này đi đâu mà vội thế nhỉ. Anh nghĩ rồi lại tiếp tục tới phòng Dương. Anh gõ cửa. Không ai trả lời cả. Tiếp tục gõ. Gõ mãi. Vẫn không ai trả lời. Bất giác anh nắm lấy cái chốt cửa. Ồ, không khóa sao? Anh bước vào phòng của cô. Trống trơn. Cô không ở trong này. Một giường chỉ có cái ba lô ném vội, ga giường vì vậy mà nhăn nhúm hết cả; còn một giường thì bề bộn đồ ăn. Có khi nào cô cùng sao chổi đi chơi rồi không? Theo như anh biết, cô không có ai là bạn ngoài sao chổi và tên khốn ấy. Nhắc tới sao chổi lòng anh bất chợt ảo não lạ kì. Sao trên đời lại có thể loại con gái như thế chứ? Hết bám theo, gửi thư tình, còn phá hoại anh và Dương nữa. Nếu không phải vì Dương anh sẽ không bao giờ muốn gặp lại đồ sao chổi xui xẻo ấy. Nghĩ vậy anh định quay đi thì nghe tiếng cánh cửa bật mở.
- Đợi một chút. – Người con gái trong phòng lên tiếng.
Cánh cửa phòng tắm bật mở. Hoàng Việt sững sờ bởi người con gái đang đứng trước mặt mình. Cô vừa mới tắm xong, toàn thân vẫn còn hơi của nước và sữa tắm, trên người mặc một áo choàng bằng bông lớn, mái tóc chấm vai còn ướt vẫn đang nhỏ giọt. Anh không thể ngờ rằng, cô bé suốt ngày léo đẽo theo anh, cô bé gửi thư tình cho anh còn viết sai chính tả lại xinh đẹp nhường này. Có lẽ thường ngày do cô đi cùng với Dương nên đã bị lấn át đi phần nào, người trần như anh không thể nào nhận ra. Tâm thấy Hoàng Việt tới thì hai mắt đã sáng lên.
- Hoàng Việt, anh tới phòng em sao? Mời anh vào. – Tâm cười thật tươi, một mí mắt tạo thành một đường cong như mặt trăng bị khuyết.
Bỗng nhớ tới mục đích tới đây, Hoàng Việt thoát ra khỏi dòng suy nghĩ. Anh không buồn trả lời cô, cứ như vậy đi vào. Anh đi khắp gian phòng nhưng không thấy bóng dáng của Dương đâu cả. Tâm thì cứ diện luôn bộ đồ đó chạy theo Hoàng Việt, vừa đi vừa nói và hỏi lung tung phèng hết cả lên. Anh đi ra ngoài ban công. Đây là nơi cuối cùng anh chưa “khám” qua. Trống trơn. Dương thật sự không có ở đây. Vậy rốt cuộc cô đi đâu? Anh chống tay vào lan can nhìn xuống dưới. Vũ sao? Hắn ta làm gì thế kia, chạy đi đâu mà lại vội như thế chứ? Khoan đã, Dương không có trong phòng, hắn ta lại đi vội như vậy. Không lẽ hai người họ hẹn hò ngầm sao? Không đúng, trông hắn rất hốt hoảng. Chẳng lẽ cô ta đã hành động rồi sao?
- Phòng của Quyên là phòng nào?
- Ơ….sao anh hỏi lạ vậy?
Tâm ngớ người mà chẳng hiểu gì. Hoàng Việt quay lưng lại, xiết chặt hai tay đang nắm vai cô nói lớn:
- Nói đi.
- …ơ…bên cạnh.
Tâm đáp mà chẳng có chút hành động nào. Chỉ chờ có vậy, Hoàng Việt vội vàng chạy sang phòng bên cạnh tìm cô ta. Phòng vừa rồi là phòng Dương và sao chổi, ở đây mỗi dãy chỉ có hai phòng, vậy phòng Quyên sẽ là phòng bên trái. Tới nơi, anh tung một cước đạp phăng cánh cửa ra.
“rầm”. Hoàng Việt chạy vào thì thấy cô ta vẫn đang thản nhiên xem phim.
- Phá hoại tài sản của công dân, tự ý xông vào phòng của người khác là phạm pháp đấy. – Cô ta nói mà chẳng quay đầu lại.
Hoàng Việt thấy thái độ của Đỗ Quyên thì nổi giận thật sự. Anh hét lớn:
- Khốn kiếp. Phạm pháp cái con khỉ. Nói xem, cô giấu Dương ở đâu rồi.
Quyên thấy thái độ của Hoàng Việt thì bình tĩnh mỉm cười. Cô giả nai đáp:
- Cô ta mất tích sao lại hỏi tôi?
Thấy cô đã mắc vào bẫy, anh mỉm cười hỏi vặn:
- Sao cô biết cô ấy mất tích, nhỡ đâu cô ấy cùng Vũ đi hẹn hò sao?
Quyên khẽ giật mình. Nhưng nhanh chóng lấy lại được vẻ bình thản ban đầu, cô khẽ cười nửa miệng.
- Không thể nào.
- Tại sao cô lại có thể khẳng định như vậy?
- Vì….Vì….nếu cô ta đi cùng Vũ thì anh đã không xông vào phòng tôi như thế.
- Được rồi, cảm ơn cô.
Nói rồi cậu liền kéo Tâm đi theo. Từ nãy tới giờ, khi nghe Hoàng Việt và Quyên nói chuyện cùng nhau, cô chẳng hiểu mô tê gì cả. Cô hỏi Hoàng Việt.
- Dương bị làm sao vậy?
- Về phòng thay đồ đi.
Hoàng Việt nói rồi ấn cô vào phòng, sau đó anh liền tới phòng của các giáo viên. Qua cuộc nói chuyện vừa rồi, quan sát trạng thái biểu cảm của Quyên, anh đã nắm chắc được khoảng 90% sự việc. Nhưng có lẽ tạm thời Dương vẫn chưa có nguy hiểm gì quá lớn, vì tên đầu xỏ vẫn còn ngồi ở trong phòng kia. Nói rõ với giáo viên chủ nhiệm lớp 11A1 xong, cô liền tập trung tất cả học sinh lại để chia ra đi tìm cho nhanh. Nhưng kì lạ, tới lúc tập trung lại không thấy Quyên đâu cả, trên phòng cũng không có, Hoàng Việt đoán có thể cô ta sẽ tới nơi Dương bị bắt giữ nên càng hối thúc mọi người khẩn trương tìm kiếm. Còn anh, một mình anh lần theo dấu vết của Quyên.
***.
Tại căn nhà hoang cách khu resort khoảng 10km.
Hoàng Dương dần dần từ trong hôn mê tỉnh lại. Ôi trời ơi, sao đau đầu quá, cái đầu của cô như muốn nổ tung ra vậy. Cô từ từ hé mở ánh mắt nặng trịch với một màn đen ấy. Khô họng, khát nước, đau đầu. Cô muốn giơ tay lên xoa chán thì lại phát hiện cánh tay bị trói , lúc này mới nhớ tới mình đã bị bắt cóc.
Nhớ lại lúc đó khi đang đi dạo trên bãi biển, gió biển thổi mạnh vào bờ, cô cảm thấy hơi lạnh nên đưa bàn tay lên xoa xoa cánh tay. Khi đó, cô không chú ý lắm, nhắm mắt để tận hưởng cái trong lành và tĩnh tâm lại. Nhưng khi vừa nhắm mắt, có một chiếc khăn được áp sát mũi và miệng cô. Trên chiếc khăn đó có mùi rất lạ, mùi của hoa cỏ, ngửi một chút mà đã thấy đại não bại hẳn đi. Lúc đâu, khi thấy chiếc khăn ấy, cô đã nín thở và ra sức chống cự, vùng vẫy.
Cô chợt nhớ tới gần đây nước Mỹ có sản xuất ra mê dược tên là “ Mê Mê hương”. Nghe nói thuốc này ở chợ đêm một giọt cũng chị giá mấy trăm ngàn USD. Nhưng không được, cô vẫn chậm một bước, thuốc này chỉ cần hít một chút, sẽ lập tức khiến cho con người dần đi vào giấc ngủ, mất hết khả năng chống cự. Vậy là cô cứ lịm dần, lịm dần đi. Sau đó, người đàn ông đó đã bế thốc cô lên vai. Anh ta bế cô ra đường quốc lộ, cô bị vứt ở cốp xe ô tô. Trước khi lên xe, cô còn nghe thấy tiếng của anh, anh gọi cô. Đúng, chính là anh.
Dương đang nằm trên sàn nhà lát xi măng, cô cảm nhận được cái lạnh của mặt sàn, chân tay đều bị trói chặt, miệng thì bị dán băng keo. Cô dãy dụa một chút để ngồi dậy rồi bắt đầu quan sát căn phòng.
Có lẽ đây là một nhà máy đã bỏ hoang nhiều năm. Chỉ còn một số máy móc cồng kềnh, còn lại xung quanh hoàn toàn trống vắng. Nhà máy này không có cửa sổ nên cô không thể nhìn ra bên ngoài, không biết bây giờ vẫn là đêm hay đã sang sáng hôm sau rồi nữa. Cô cảm thấy toàn thân bủn rủn, cố cử động đầu gối, cuối cùng cô cũng xoay được tay về phía trước mặt, có lẽ cô muốn dùng răng để cắn dây thừng buộc ở tay. Đúng lúc đó, một giọng nữ chanh chua cất lên khiến cô không thể không ngẩng đầu:
- Tỉnh rồi cơ à?
Dương ngẩng đầu lên thì phát hiện ra đó chính là Quyên. Cô ta dám bắt cóc mình sao? Nhưng tại sao chứ, chẳng lẽ chỉ vì một tên Vũ xấu xa ấy mà cô ta nỡ lòng nào bắt cóc cô? Cô ta không biết sợ là gì sao? Chẳng lẽ cô ta không sợ ngồi bóc lịch? Lần này xem như cô đã gặp đại nạn thật sự rồi.
Nhìn khung cảnh xung quanh mình, cô cảm thấy hơi sợ, lần này cô rơi vào tay cô ta, không biết liệu sẽ ra sao đây. Trong niềm tuyệt vọng, đầu cô hiện ra hình ảnh người ông hiền từ: “Cuộc sống sẽ không tránh khỏi những lúc khó khăn. Đừng vội bỏ cuộc, ánh sáng luôn ở nơi cuối con đường”. Phải, đây chính là thử thách mà cuộc sống mang đến cho cô, nếu cô bỏ cuộc chẳng phải đã từ bỏ cơ hội thử thách bản thân mình sao? Hơn nữa, khi vừa ngất đi, cô còn nghe thấy tiếng Vũ gọi mình. Nhất định anh sẽ đến cứu cô. Nghĩ tới đó, nỗi bất an kia đã vơi đi phân nửa. Cô trợn mắt cố nói:
- …um…um….
Có điều muốn nói nhưng băng keo đã dán khiến cô không thể nào nói nổi. Dương thầm chửi người đã chế ra loại thuốc “Mê mê hương” đó, khiến cho đầu óc người ta đau như muốn nổ tung, người thì mềm oặt, chẳng làm được gì cả.
Cùng lúc đó, Hoàng Việt cùng Tâm đang hết sức tìm kiếm cô và Vũ. Sau khi biết truyện, Tâm sợ hãi đến nỗi cứ đứng như trời trồng. Đến khi Hoàng Việt “hạ” được cái cây ấy, thì cô lại chạy về phòng … đắp chăn. Nói mãi cô mới chịu đi cùng Hoàng Việt. Anh cùng Tâm ra bãi biển, nơi mà anh thấy Vũ chạy theo. Vũ cũng là một người thông mình, dù đã chạy rất nhanh nhưng cũng không quên để lại ám hiệu cho người đi sau. Hoàng Việt cũng không phải loại ngu đần gì, dễ dàng lần theo những dấu vết đó.
Anh rút điện thoại di động của mình ra gọi:
- Tứ đệ, tôi có chuyện cần cậu giúp đây.
Đầu dây bên kia vọng tới những âm thanh hỗn loạn cùng tiếng nhạc chói tai. Có lẽ chủ nhân của nó đang ở quán bar. Khi nhận biết được người đang gọi mình là ai, Tứ Ca liền thảng thốt đuổi hết đám con gái bên cạnh, một mình đi ra ngoài. Khi không gian đã trở nên yên tĩnh hơn, anh nói với Hoàng Việt:
- Xin lỗi nhị ca, em có chút chuyện. Anh có việc gì cứ nói.
Hoàng Việt đương lúc vội vàng nên không thèm chấp nhắt đàn em. Anh nói:
- Tôi có người bạn đang bị mất tích. Cậu hãy điều người tới đây ngay. Có thể tôi sẽ cần tiếp viện vì chúng có đông người. Địa chỉ là ….
Anh nói rồi cúp máy tiếp tục theo dấu vết của Vũ để lại.
***.
Tại căn nhà hoang. Thấy Dương có biểu hiện lạ, Quyên ngồi bắt chéo chân trên ghế tỏ vẻ kiêu sa rồi hết hàm hỏi Dương:
- Sao? Mày muốn nói hả?
Dương muốn nói nhưng miệng đã bị bịt chặt nên đành gật đầu tỏ vẻ đồng ý.
- Nói đi.
Quyên giựt phăng cái băng dính trên miệng Dương ra làm cô đau điếng. Cô cử động xương hàm rồi hỏi:
- Sao cậu bắt cóc tôi?
Quyên cười lớn rồi nói:
- Ha…ha…hỏi thừa. Tao đã cảnh cáo mày bao nhiêu lần rồi mà mày đâu có nghe. Mày vẫn còn dám “xí xớn” với Vũ nữa cơ à?
- Vậy những chuyện lần trước đều do cậu làm? – Dương nhíu mày hỏi.
- Phải. Tao tưởng chỉ như vậy là đủ rồi, nhưng không ngờ mày cũng tốt số gớm, gặp nạn bao lần không chết. – Quyên thừa nhận thẳng thắn.
Nhìn vẻ mặt đáng ghét của Quyên, cô thấy ngứa mắt vô cùng. Cô bèn lên tiếng chọc tức cô ta:
- Đấy gọi là người tốt luôn được báo đáp. Ha…ha….
Quyên đã giận thật sự. Nhớ tới những cái tát của Dương giành cho cô dạo trước, Quyên đã nổi đoá. Cô hét:
- Khốn kiếp. Người tốt à … *bốp*… cái tát này là tao trả lại mày, tao đã nói rồi, tao không dễ bỏ qua đâu. … *bốp*… cái này là tao trả mày vì lần trước dám nhục mạ tao trước mắt toàn dân thiên hạ. …*bốp*… Còn cái tát này là vì tao ngứa tay.
- Mày là một con chó cái không hơn không kém.
Dương sau khi bị tát 3 cái liền thì mặt đã hiện rõ vết của 5 đầu ngón tay, máu từ miệng cũng chảy ra một chút. Cô mạnh miệng chửi. Quyên thấy cô còn già mồm nên nói:
- Mày vừa nói cái gì. Khốn kiếp. Chết tới nơi rồi mà còn to mồm sao? Chúng bay đánh nó cho tao.
Sau hiệu lệnh đó, có khoảng hai thằng đàn ông lực lưỡng lao vào đánh cô. Sau một hồi đấm đá túi bụi, Dương đau quá đã ngất đi.
- Làm cho nó tỉnh lại cho tao. – Quyên nói.
Sau câu nói đó, một gáo nước lạnh được hất về phía cô. Dương mơ màng tỉnh dậy. Những vết thương kia tiếp xúc với nước lạnh lại càng xót thêm. Dương nhăn mặt lại. Quyên tiến đến, túm lấy cái mái ngố của Dương kéo lên.
- Thế nào, mày thấy đau chứ?
- Chưa vần gì.
Dương nói rồi nở một nụ cười thật tươi mặc dù qua hơi thở có thể biết được cô rất yếu.
- Khốn nạn. – Quyên hất tay khiến Dương lại ngã ra đất.
Quyên đang định trực tiếp ra tay với Dương thì nghe thấy có tiếng động lạ. Cô hất hàm về phía hai tên to con đã đánh cô lúc nãy. Có lẽ cô ta muốn nói bọn chúng ra ngoài xem xét tình hình. Hai tên đó răm rắp nghe lời, nhưng khi ra được khoảng 5 phút, mấy tên đó đã phải bò lăn bò xoài hết ra nền nhà. Liền sau đó, một chàng trai với nước da ngăm đen xuất hiện.
- Vũ! Sao cậu biết mà tới đây. – Quyên ngạc nhiên.
- Vũ, cuối cùng cậu cũng tới rồi.
Dương nở một nụ cười mãn nguyện rồi lịm đi. Vũ nhìn thấy Dương bị đánh bầm dập và ngất như thế thì không khỏi lo lắng, bây giờ, mọi cảm xúc đều được thể hiện qua gương mặt. Anh hét vào mặt Đỗ Quyên.
- Tôi đã cảnh cáo cậu không được động tới cô ấy rồi cơ mà.
- Vẫn là cô ta, suốt ngày cô ta. Cô ta có gì hơn tôi chứ? – Quyên hét lên.
Vũ bình thường còn khiêm nhường không muốn nói thẳng sợ làm cô tổn thương. Nhưng tới mức này thì anh không thể chịu đựng được nữa. Anh nói:
- Cậu đừng như vậy nữa được không? Tôi phải nói bao nhiêu lần nữa đây? Tôi không hề yêu cậu.
- Không, tôi không tin. Tất cả là tại cô ta, cô ta đã cướp cậu khỏi tôi. Cô ta là hồ li tinh, tôi phải giết cô ta.
Như đã đi vào đường cùng, Quyên nhất thời nông nổi muốn làm liều. Bây giờ, điều quan trọng nhất với cô chính là phải giết được Dương, như thế, Vũ sẽ thuộc về cô. Rút từ trong túi một con dao gọt hoa quả khá sắc, Quyên lao về phía Dương. Nhanh như cắt, nhận ra sự bất thường trong trạng thái tình cảm của Quyên, Vũ lao tới.
…“phập”… Tiếng dao đâm vào cơ thể một ai đó vang lên trong màn đêm yên tĩnh sắc lạnh đến đáng sợ.
Dương trong lúc ngất đi nhưng vẫn nhận ra Quyên đang cầm dao lao về phía mình. Cô muốn tránh nhưng lại không thể nào dậy nổi. Chẳng lẽ cô ta đâm trúng cô rồi sao? Cô chết rồi sao? Không đúng, sao anh lại nằm trên người cô thế này. Anh đã đỡ cho cô sao?
Ánh sáng của con dao lóe lên trong đêm, anh lao về phía ấy mà không muốn nghĩ xem điều gì có thể xảy ra. Thứ duy nhất trong đầu anh là anh phải bảo vệ Dương, người con gái tượng trưng cho nửa trái tim còn thiếu mà khó khăn lắm anh mới có thể tìm được. Một nỗi đau đang lan dần khắp vùng bụng của anh, anh cảm nhận được sự đau đớn, một vật đang cắm sâu vào người anh, nó cứng quá. Anh ôm lấy bụng, và đúng như dự đoán, chất lỏng ấy dần chảy ra, thẫm đẫm tay anh và lan sang cả chiếc áo trắng của cô. Nỗi đau đớn tột cùng, và rồi, mọi thứ dần dần mờ ảo, anh không còn cảm thấy cơn đau ấy nữa. Anh đã ngất.