Yêu Anh Trai Của Chồng

Chương 37




Cây gậy của anh đã xuyên phá tấm màng mỏng manh, trước đó anh phát hiện trong túi áo của Triệu Đoan Mẫn có một chiếc khăn tay,anh đã dùng nó lót xuống bên dưới. Vệt máu trinh nguyên của người con gái từ từ thấm vào chiếc khăn tạo nên một đóa hoa đào rực rỡ.

A… Thật là đau … Hức … Quân Phong, anh mau đi ra đi.

Triệu Đoan Mẫn bị anh xuyên đau liền nức nở.

- Mẫn Mẫn, ngoan một chút, lát nữa sẽ hết đau.

Lâm Quân Phong nghỉ một lát để cho cô gái thích nghi, bây giờ anh mới bắt đầu luật động bên trong Triệu Đoan Mẫn. Mỗi một cú đưa đẩy của anh, bên trong cô giống như có hàng ngàn súc tu bám chặt rồi hút lấy thứ to lớn của anh.

- Phù … Ha… Hộc …

Cô cứ xiết anh thế này anh sẽ điên mất. Lâm Quân Phong đưa tay xuống xoa nắn cặp mông thây nẩy, anh hơi nâng mông cô lên để gần sát với cự vật của anh hơn, sau đó anh lại thúc xuống, rút ra rồi lại thúc xuống.
- A … Shhhh … Mẫn Mẫn.

Cảm giác dục tiên, dục tử này anh chưa từng trải qua, Lâm Quân Phong chỉ cảm thấy sung sướиɠ đến điên dại. Anh luật động mau hơn, tốc độ cũng ngày một nhanh hơn nữa.

- Aaaa… Ưm …Aaaa… Quân Phong …

Triệu Đoan Mẫn sau một hồi đau đớn, cảm giác vui thích từ từ lan đến toàn thân, hoa huy*t nhỏ bé dưới sự vận động của anh hết cụp vào rồi lại mở ra, eo hông cũng vì anh mà rung lên từng nhịp.

Lâm Quân Phong quỳ gối trên đống cỏ khô, anh giữ chặt hông cô không ngừng ra vào, hơi thở cũng đã thô suyễn, trong một hang động trong rừng, dưới ánh lửa bập bùng cháy, hình ảnh này có vẻ rất hoang dã nhưng cũng rất tình.

Lâm Quân Phong sợ tay cô bị đau, hơn nữa đây cũng là lần đầu của cô, anh cũng vậy. Anh ôm cô lên rồi nói nhỏ vào tai cô.

- Mẫn Mẫn, em ngồi lên của anh nhé.
- A, em không biết làm, em …

Triệu Đoan Mẫn lắc đầu, cô không biết phải làm thế nào cả.

- Không sao, anh giúp em, còn nhớ anh đã từng dạy em cưỡi ngựa không? Em làm giống như vậy là được.

Lâm Quân Phong ngồi lên, anh để Triệu Đoan Mẫn ngồi lên cự vật của anh, hai chân cô xoạc ra hai bên hông anh, để cô vòng hai tay ôm lấy cổ anh. Hai người ngồi đối diện nhau, anh vừa hôn lên môi cô vừa bám vào eo hông cô nhấc cô nhấp lên, nhấp xuống.

- Thích không?

- A, sâu quá rồi. Aaaa… Anh đừng hôn ngực em …

- Nhưng nó cứ rung lắc trước mặt anh, anh nhịn không được …

Lâm Quân Phong hôn lên cặp đào tiên đang vì những cú nhấp nhô mà nảy lên nảy xuống. Chúng đập vào mắt anh thế này, sao anh có thể kiềm chế được.

- A… Anh đừng cắn mà …

Lâm Quân Phong thỉnh thoảng lại cắn nhẹ vào đầu nhũ hoa, rồi lại lấy tay vân vê nó, Triệu Đoan Mẫn càng bị anh kí©h thí©ɧ dữ dội hơn, bên dưới lại càng co chặt lại ôm lấy cự long thô to của người đàn ông khiến cho anh khó lòng kìm nén mà thao cô không ngừng.
Triệu Đoan Mẫn cứ thế bị anh đưa lên hết cao trào này đến cao trào khác. Mồ hôi cô cũng vì vận động mà toát ra, rất nhanh đã giúp cô hạ được cơn sốt.

Một đêm trong hang động nơi núi rừng, hai thân thể gạt bỏ hết mọi rào cản cùng mâu thuẫn trong lòng, họ kết hợp với nhau như hai mà chỉ một. Chẳng cần biết ngoài kia sẽ ra sao, họ chỉ biết bện chặt lại với nhau cùng những khát khao cháy bỏng, cùng những du͙© vọиɠ nguyên thủy nhất.

Cô gái vừa hồn nhiên vừa nóng bỏng,yêu kiều, ngọt ngào này đã làm anh si say đến không thể thoát ra. Còn người đàn ông có vẻ ngoài cấm dục nhưng sâu bên trong là ham muốn mãnh liệt, là con báo săn ẩn chứa sức mạnh không biết mệt mỏi này, sự ân cần quan tâm cùng mạnh mẽ của anh cũng làm cho cô bị chinh phục.

Sáng hôm sau, Triệu Đoan Mẫn vẫn còn say ngủ, đêm qua anh đã muốn cô không biết bao nhiêu lần, cô thực sự rất mệt mỏi. Cô được Lâm Quân Phong mặc quần áo cho rồi anh bế cô ra khỏi rừng.

Anh quay về làng Đông Cơ, lúc này Tần Hữu Bằng cũng đã xử lý xong mọi chuyện, đám người của Joseph cũng đều bị bắt lại. Thấy Lâm Quân Phong và Triệu Đoan Mẫn không sao Tần Hữu Bằng cũng thở phào nhẹ nhõm. Anh cũng cảm thấy hai người này có quan hệ gì đó nhưng lại không tiện hỏi.

Họ lên xe trở lại quân doanh, Lâm Quân Phong bế Triệu Đoan Mẫn đến một phòng riêng được chuẩn bị từ trước, anh đặt cô xuống giường rồi xử lý lại vết thương cho cô. Chiếc khăn tay có dính máu của cô trước đó anh đã cất đi rồi, cô là của anh, những gì của cô cũng vậy.

Triệu Đoan Mẫn lần này cũng đã lập được công, trong khi cô ngủ, Lâm Quân Phong đã viết báo cáo xin cấp trên khen thưởng cho cô.

Sau khi tỉnh dậy, Triệu Đoan Mẫn nhìn thấy Lâm Quân Phong vẫn ngồi bên cạnh cô, thấy cô đã tỉnh Lâm Quân Phong liền đỡ cô dậy.

- Em tỉnh rồi sao? Có mệt không? Có còn đau không?

Triệu Đoan Mẫn lắc đầu trả lời:

- Em không sao? Vết thương không còn đau nhiều nữa rồi.

- Ừm … Vậy tối hôm qua anh làm em còn đau không?

Nghĩ đến cảnh hai người đêm qua xảy ra trong hang động, Triệu Đoan Mẫn liền đỏ mặt, ngại ngùng, cô nhẹ giọng:

- Còn một chút ạ.

Lâm Quân Phong cảm thấy Triệu Đoan Mẫn ngại ngùng thật đáng yêu, anh hôn lên môi cô thì thầm:

- Lát anh bôi thuốc cho em nhé.

Triệu Đoan Mẫn nghe anh nói mặt càng đỏ như trái gấc, anh nói muốn bôi thuốc vào chỗ đó cho cô ư? Sao có thể?

- A, không cần đâu, em đã đỡ đau rồi. Em …em muốn đi tắm.

Lâm Quân Phong biết cô ngại nên cũng không miễn cưỡng cô nữa.

- Để anh pha nước tắm cho em.

Anh đứng dậy đi pha nước tắm cho cô.

Triệu Đoan Mẫn tắm rửa một lượt rồi trở về phòng. Châu Mạn Đình thấy cô trở về thì nhào tới ôm lấy cô.

- Mẫn Nhi cuối cùng cậu cũng trở về rồi, mình lo cho cậu chết mất.

- A, Đình Đình cậu làm mình đau đấy.

- Mẫn Nhi, cậu bị thương sao?

Châu Mạn Đình vô tình động vào vết thương trên tay Triệu Đoan Mẫn liền lo lắng hỏi.

- Không sao, mình chỉ bị thương nhẹ thôi, cậu đừng lo nhé.

Hai cô gái hàn huyên, tâm sự với nhau mãi sau đó. Vì bị thương nên Triệu Đoan Mẫn được nghỉ mấy ngày, cũng vừa hay hết đợt huấn luyện kì này.