Lâm Quân Phong xoay người đi đến phòng của Lâm Quân Hạo. Anh không gõ cửa mà trực tiếp đi vào, khuôn mặt lạnh lùng, giận dữ:
- Ai cho phép em nói với cô ấy như vậy hả?
- Anh, em … Cô ấy sao rồi? Em chỉ là tức giận …
Lâm Quân Hạo cũng thấy hơi áy náy trong lòng, hình như anh có hơi quá đáng.
- Lát nữa cô ấy xuống lầu, em đi xin lỗi cô ấy ngay lập tức cho anh. Nếu để anh còn nghe thấy em sỉ nhục cô ấy một lần nữa,anh sẽ cho em vào quân đội rèn luyện, có biết chưa hả?
Nghe đến vào quân đội rèn luyện, Lâm Quân Hạo sợ mất mật, anh ta biết Lâm Quân Phong không nói sạo, anh ấy nói là sẽ làm, vào quân đội huấn luyện này không phải chỉ đơn giản như những gì Triệu Đoan Mẫn hoặc bộ đội bình thường trải qua, mà nó giống như gì nhỉ… Với anh ta thì đó chính là địa ngục.
- Anh… Em… Lát nữa cô ấy xuống em sẽ xin lỗi cô ấy ngay lập tức. Lần sau em không dám nói cô ấy như vậy nữa đâu.
Lâm Quân Hạo biết mình có hơi quá đáng nên anh ta cũng không dám già mồm cãi láo.
- Được, hãy nhớ kĩ lời em vừa nói.
Lâm Quân Phong cũng không đồng tình với Lâm Quân Hạo. Người em trai này của anh nhiều lúc nói mà không bao giờ chịu suy nghĩ, còn độc mồm,độc miệng, nếu còn có lần sau anh sẽ không nương tay nữa.
…
Thứ hai Triệu Đoan Mẫn đến trường tập trung cùng với những bạn sinh viên được chọn đến Tây Nam Lĩnh, đúng tám giờ sáng xe bắt đầu xuất phát. Cô không thấy Lâm Quân Phong đâu cả, chắc anh hết nhiệm vụ ở đây nên đã về quân doanh rồi.
Tây Nam Lĩnh là một vùng đất rộng lớn, cũng gần đồi núi. Căn cứ quân sự Tây Nam Lĩnh cũng là một trong những căn cứ quân sự quan trọng của Hoa Hạ.
Sau bốn tiếng ngồi xe, cuối cùng xe của trường đại học Nam Hạ cũng đến được doanh trại Tây Nam Lĩnh. Không chỉ có đại học Nam Hạ, ba trường đại học nữa cũng có sinh viên được chọn đi tập huấn lần này gồm có đại học A, đại học C và đại học E. Nhà nước đang có chính sách chiêu mộ sinh viên đi bộ đội chuyên nghiệp nên đã tổ chức tuyển chọn sinh viên từ các trường đại học đến tập huấn ở nhiều doanh trại khác nhau. Vùng Tây Nam Lĩnh có 4 trường đại học có sinh viên đến đây tập huấn.
Doanh trại Tây Nam Lĩnh đúng là rất rộng lớn, giống như một vùng bình nguyên, còn rộng hơn sân bay rất nhiều, các sinh viên đến đây đều được mở rộng tầm mắt. Qua cổng kiểm soát,bốn chiếc xe ô tô được một chiếc xe zip quân đội dẫn đường đến khu kí túc xá dành cho các sinh viên lần này.
Trước đó các sinh viên cũng đã được dừng lại ăn uống dọc đường nên giờ họ đến là trực tiếp nhận phòng luôn. Triệu Đoan Mẫn và Châu Mạn Đình được phân đến một phòng cùng với một nữ sinh viên của đại học A là Hứa San San, tổng cộng là ba nữ sinh một phòng.
Mỗi người đều được phát hai bộ đồ ngụy trang, ngoài những vật dụng cần thiết được giữ lại thì những vật dụng như điện thoại, đồ trang điểm … Đều bị tịch thu, sau này khi rời khỏi đây mới được phép lấy lại đồ. Sau khi ổn định sẽ có giáo quan đi từng phòng kiểm tra,nếu phát hiện bạn học nào sai phạm sẽ bị tịch thu vĩnh viễn hơn nữa còn bị xử phạt.
Đúng ba giờ chiều, còi hiệu lệnh tập hợp được vang lên. Các sinh viên nhốn nháo vội vàng thay quần áo ngụy trang rồi chạy xuống sân tập. Ai chậm chạp sẽ bị phạt chạy.
Huấn luyện viên Tần Hữu Bằng khuôn mặt nghiêm nghị đang cầm đồng hồ bấm giờ, những người đến muộn đều bị huấn luyện viên này cho đứng riêng một chỗ.
- Tất cả nghiêm, trật tự nghe tôi nói. Đây là quân doanh Tây Nam Lĩnh, các em được chọn đến đây cũng đều là những sinh viên vượt trội. Các em nên biết đã vào đây thì phải theo kỉ luật ở đây. Lời tôi nói chính là mệnh lệnh, ở đây huấn luyện cường độ sẽ cao hơn các em được huấn luyện rất nhiều. Bạn học nào không đạt thành tích sẽ bị đào thải, đừng nghĩ đơn giản chỉ bị loại không, những người đó sẽ bị đánh dấu vào hồ sơ học bạ, hậu quả thế nào chắc các em cũng tự biết. Vì thế một khi đã vào đây phải tích cực cố gắng, ngoài cố gắng cũng chỉ có cố gắng mà thôi. Các em đã nghe rõ chưa?
- Rõ.
Tiếng hô của các sinh viên đồng loạt vang lên, nhiều người bắt đầu có suy nghĩ không biết có phải được chọn vào đây là một sự may mắn hay tai họa nữa.
- Những bạn hôm nay tập hợp muộn chạy quanh sân mười vòng cho tôi.
- Ôi…
Một vài tiếng “ôi” vang lên, phải biết rằng cái sân vận động này nó dài gấp đôi cái sân vận động ở trường, mỗi vòng sân tương đương với sáu trăm mét, chạy mười vòng chính là sáu ngàn mét, cũng tức là sáu cây số.
- Ôi cái gì mà ôi, không muốn tôi phạt thêm năm vòng nữa thì lập tức chạy cho tôi.
Mọi người nghe thế ai cũng sợ bị phạt tiếp liền cong đuôi lên chạy. Có một số sinh viên của đại học Nam Hạ thầm cảm thán, giáo quan Lâm vẫn là dễ tính nhất, trước đó ai chê giáo quan Lâm là ác ma lập tức cảm thấy như bị vả mặt.