Triệu Đoan Mẫn sống tại huyện Thuận Thành, cô mồ côi cha từ nhỏ, cha cô mất trong một vụ tai nạn giao thông khi cô mới được tám tuổi. Mẹ cô một mình nuôi cô không hề có ý định đi bước nữa. Cuộc sống của hai mẹ con cũng khá vất vả ở cái vùng quê nghèo này.
Năm Triệu Đoan Mẫn mười bảy tuổi thì mẹ cô qua đời vì một căn bệnh hiểm nghèo. Cô gái nhỏ không còn người thân phải vừa đi học, vừa đi làm kiếm tiền nuôi sống bản thân mình.
Một năm sau khi mẹ cô mất, Triệu Đoan Mẫn lúc đó cũng vừa tròn mười tám tuổi. Có một người phụ nữ trung niên tìm đến nói bà ấy chính là bạn của mẹ cô. Bà ấy biết cô cũng là một đứa trẻ đáng thương. Bà ấy đưa ra một yêu cầu, nếu cô chịu lấy con trai thứ hai của bà ấy, chỉ cần cô giữ đạo làm vợ,bà ấy sẽ không làm khó cô, sẽ chu cấp cho cô đi học đàng hoàng, sống một cuộc sống giàu sang tại Lâm gia.
Triệu Đoan Mẫn biết người phụ nữ này. Bà ấy tên là Trịnh Nhã Lam, cũng chính là người đã cứu mẹ con cô. Năm xưa ba cô lái xe bị tai nạn, mẹ cô và cô cũng ở trên chiếc xe đó. Chiếc xe đâm vào xe của ba cô cũng bỏ chạy ngay sau đó.Ba cô bị thương nặng đã mất ngay tại chỗ,cô và mẹ cô ngồi sau xe được Trịnh Nhã Lam vừa hay đi qua cứu ra ngoài, đưa đến bệnh viện còn chi trả toàn bộ tiền thuốc men cho gia đình cô. Bà ấy cũng chính là ân nhân của gia đình Triệu Đoan Mẫn.
Triệu Đoan Mẫn một phần vì muốn trả ơn cho Trịnh Nhã Lam, một phần vì muốn được lên thành phố học đại học nên cô đã đồng ý. Trịnh Nhã Lam khá hài lòng, bà ấy kéo cô ngồi vào trong ô tô của mình.Chiếc xe từ từ lăn bánh rời khỏi làng quê nghèo.
Triệu Đoan Mẫn đưa mắt nhìn lại nơi đã từng là nơi chôn rau cắt rốn của mình, bàn tay xoắn xuýt lại với nhau. Cô không biết cuộc sống sau này của mình sẽ như thế nào? Cô chỉ biết rằng đi đến đâu thì hay đến đó vậy.
Trịnh Nhã Lam như đọc hiểu được tâm trạng của cô gái nhỏ, bà an ủi:
- Mẫn Nhi, chỉ cần cháu an phận làm vợ của A Hạo, ta sẽ không bạc đãi cháu, cháu cứ sống thoải mái, không cần để ý đến chuyện mẹ chồng, nàng dâu, ta sẽ không khắt khe những việc đó. Ta sẽ cho cháu đi học, đi làm, cháu muốn sao cũng được, ta không cần cháu sinh con đẻ cái, chỉ cần cháu nhớ cháu là vợ của A Hạo. Đời này cháu cũng không được vượt quá khuôn phép này, cháu hiểu ý ta không?
- Dạ, cháu hiểu.
Triệu Đoan Mẫn cụp mắt xuống, hai bàn tay vẫn nắm chặt lại với nhau, bộ quần áo trên người đã bạc màu vì giặt rất nhiều lần nhưng vẫn đủ sạch sẽ. Đôi mắt ngây thơ, trong veo của một cô gái thôn quê mới chỉ mười tám tuổi. Cô chưa yêu ai nên cô cũng chỉ nghĩ đơn giản rằng đời này cô thuộc về Lâm gia. Cô sẽ không yêu ai, cũng chẳng cần ai yêu. Chỉ cần được đi học, được ăn no, mặc ấm là cô đã mãn nguyện rồi.
Triệu Đoan Mẫn cũng không dám hỏi gì về Lâm Quân Hạo để tránh động chạm vào nỗi đau trong lòng của bà. Trước đó Trịnh Nhã Lam cũng đã nói với cô về anh ta rồi, Lâm Quân Hạo chính là người đồng tính. Mặc dù xã hội bây giờ cũng đã tân tiến lên nhiều nhưng với một gia đình giàu có và thế gia như Lâm gia,điều này chính là tai tiếng, là xấu hổ, vẫn sẽ có những người kì thị con trai bà. Những chi thứ sẽ vin vào điều này để tước quyền thừa kế của con trai bà. Có người làm cha, làm mẹ nào lại muốn con mình bị như vậy đâu. Chính vì thế, Trịnh Nhã Lam mới muốn tìm cô để kết hôn với Lâm Quân Hạo nhằm che giấu miệng lưỡi người đời.
Chiếc xe sang trọng cuối cùng cũng về tới Lâm gia. Giây phút bước xuống khỏi xe ô tô, Triệu Đoan Mẫn cứ ngỡ mình đi lạc vào cung điện hoàng gia mà cô vẫn xem trên tivi rồi. Tòa biệt thự rộng lớn có đình nghỉ mát, đài phun nước, sân vườn, ao cá, bể bơi.... Nói chung là chẳng thiếu thứ gì, trong đầu Triệu Đoan Mẫn còn nghĩ chắc cho cô ở đây cả năm mới khám phá hết nơi này ấy chứ, đúng là được mở rộng tầm mắt rồi.
Triệu Đoan Mẫn được Trịnh Nhã Lam dẫn vào trong nhà, càng đi gần đến nơi, nhìn những cột đá chạm khắc tinh sảo, người hầu kẻ hạ đều cúi đầu chào, Triệu Đoan Mẫn nhìn bộ quần áo cũ kĩ trên người mình, bỗng chốc cô có một cảm giác tự ti, mặc cảm chưa từng có. Cô đúng là nhà quê chính hiệu, ngay đến bộ đồ cô đang mặc từ chất vải đến màu sắc còn không bằng mấy bộ đồ mà người làm ở đây đang mặc.
Những người làm thấy bà chủ dẫn một cô gái có phần quê mùa về đây nhưng cũng chỉ dám cúi đầu chào hỏi, họ được huấn luyện chuyên nghiệp không được phép tò mò,tọc mạch chuyện của chủ nhân. Cái cần họ làm chính là biết thân, biết phận, làm tốt công việc của mình là được.