Sáng hôm sau, Hứa Tịnh Khanh tỉnh giấc. Xung quanh toàn là những hình ảnh quen thuộc, đây đích thị là phòng cô. Nhưng sao nó là lạ
Hứa Tịnh Khanh nhướn mày lại nhìn một thân ảnh khác đang nằm dài trên sofa, một ít tóc vướng lên khuôn mặt đó. Hứa Tịnh Khanh giật mình, đó là Lôi Dương. Tối qua cậu ta đã ngủ ở sofa phòng của cô sao?
Vì không muốn phá hoại giấc ngủ ngon của Lôi Dương nên Hứa Tịnh Khanh chỉ len lén đi vào nhà vệ sinh
Một lúc sau, Hứa Tịnh Khanh đã nấu xong bữa sáng cho bản thân và cả Lôi Dương. Chẳng hiểu tại sao cô lại vui đến như vậy, trên môi luôn ngự trị một nụ cười tươi nhất có thể
"King Kong"
Tiếng chuông cửa vang lên, Hứa Tịnh Khanh nhướn mày lại.
- Mới sáng sớm ai đến vậy không biết _ Cô lầm bầm
Hứa Tịnh Khanh mang theo nụ cười ấy bước ra mở cửa
" Cạch "
Nụ cười trên môi cô cứng đờ. Thân ảnh to lớn của một người đàn ông ngã nhào vào cô
- Phó Phàm Duy... Anh... Anh làm sao trên người toàn máu thế này? _ Hứa Tịnh Khanh đỡ lấy anh
- Khanh Khanh, anh sai rồi... Là anh ngu ngốc mới đem lòng yêu Hứa Mỹ Tiên.... Là anh ngu ngốc mới làm em đau... Là anh sai... Khanh Khanh, tha lỗi cho anh... Khanh Khanh... _ Giọng nói yếu ớt của Phó Phàm Duy khiến tim cô nhói lên một nhịp
Cô đang đau lòng sao? Cô đang đau lòng vì người trước kia đã phụ cô sao? Cô đang đau lòng cho người cô từng yêu điên cuồng sao? Là cô lụy anh hay là anh lụy cô đây? Thế còn Lôi Dương... Cậu nhóc nhỏ tuổi si mê điên cuồng theo đuổi cô sẽ như thế nào đây? Ai đó cho cô lời khuyên đi...
- Phó Phàm Duy... Tôi đưa anh vào bệnh viện _ Hứa Tịnh Khanh nhàn nhạt nói.
- Khanh Khanh... Đừng... Đừng vào viện.... Anh sợ, anh sợ em lại bỏ rơi anh một lần nữa _ Giọng nói thều thào ấy như một nhát dao khứa vào tim cô
- Khanh Khanh, chị nói chuyện với ai... _ Lôi Dương từ trong phòng bước ra
Cậu nhìn thấy cảnh tượng cô đang ôm lấy Phó Phàm Duy thì đáy mắt hằng lên tia tức giận, có lẽ là cậu đang ghen
- Phó Phàm Duy... Tại sao anh lại ở đây? _ Lôi Dương tức giận đẩy anh ra khỏi người cô
Do quá bất ngờ lên Hứa Tịnh Khanh không kịo trở tay nên Phó Phàm Duy đã ngã xuống đất. Máu ở miệng vết thương càng tuôn ra nhiều hơn
- Lôi Dương! Cậu làm gì vậy? Anh ấy đang bị thương mà _ Hứa Tịnh Khanh hét lớn rồi đỡ anh dậy
- Khanh Khanh, anh ta mang lại cho chị nhiều đau khổ như vậy mà chỉ vẫn ngoan cố ở bên anh ta sao? _ Lôi Dương nhướn mày lạnh lùng nhìn cô
- Đủ rồi Lôi Dương. Chuyện của tôi không cần cậu quản. Cậu mau về với cha, có lẽ ông ấy rất lo cho cậu _ Hứa Tịnh Khanh nhẹ nhàng dìu anh sang ngồi sofa
- Hứa Tịnh Khanh, chị đừng có lụy anh ta như vậy được không? _ Lôi Dương nhẹ giọng lại
- Lôi Dương! Tôi lụy ai là việc của tôi. Cậu mau về đi kẻo cha lo _ Hứa Tịnh Khanh vẫn lạnh nhạt nói
- Chị.... Tức chết mà. Được, tôi về! Phó Phàm Duy... Anh chờ đó! _ Lôi Dương tức giận ì ạch đi về
Hứa Tịnh Khanh tuy cảm thấy có lỗi với Lôi Dương. Là cô cho cậu hi vọng rồi cũng là cô lấy đi cái hi vọng nhỏ nhoi ấy của cậu. Có lẽ.... Cô vẫn không quên được anh, người con trai khiến cô vừa yêu vừa hận. Nhưng có lẽ với cô yêu nhiều hơn hận
Cứ cho cô là ngu ngốc và si tình. Nhưng có lẽ với cô, quá khứ và hiện tại Hứa Tịnh Khanh cô chỉ có thể và duy nhất có thể yêu một mình Phó Phàm Duy anh thôi
- Khanh Khanh, đừng bỏ anh! _ Phó Phàm Duy trong cơn mê sảng khẽ níu lấy tay cô
- Không bỏ, em không bỏ anh nữa _ Hứa Tịnh Khanh cười hiền hậu
- Khanh Khanh, anh yêu em... Anh yêu em... Khanh Khanh! _ Phó Phàm Duy vẫn lầm bầm
- Có lẽ em vẫn yêu anh. Phó Phàm Duy, em yêu anh rất nhiều _ Hứa Tịnh Khanh khẽ nắm lấy tay anh
Sau khi băng bó cẩn thận vết thương của anh xong thì Hứa Tịnh Khanh cô cũng thay đồ chuẩn bị đến công ti làm việc. Nhưng cô không yên tâm để anh ở nhà một mình, vì vậy cô đã gọi cho Hà Ninh - trợ lí của cô. Mang hết tài liệu, văn kiện về nhà cho cô
Cứ cho là cô ngu ngốc, cứ cho là cô lụy tình... Nhưng đây là cô tình nguyện, dù sao này thế nào đi nữa cũng sẽ một mình cô nhận lấy....