Yêu Anh Thật Không Dễ Dàng

Chương 3: Đất khách quê người




Tại Anh Quốc_nơi được mệnh danh là thủ phủ của cái đẹp, nơi tập trung rất nhiều gia tộc lớn trên thế giới, nơi gia tộc mafia tung hoành hơn cả.

Sân bay quốc tế lớn nhất Thành Đô_Anh Quốc, hàng nghìn người qua lại tấp nập dưới đại sảnh, hàng chục chiếc máy bay luân phiên nhau bay lên bay xuống, vô cùng nhộn nhịp.

Tất cả mọi thứ xung quanh nhộn nhịp là vậy nhưng đối với Âu Nam Diệp, một người xa lạ từ một đất nước xa xôi đến lại cảm thấy rất cô độc giữa hàng nghìn người. Cô vừa xuống máy bay, tay cầm hành lý đi vào đại sảnh, mọi thứ xung quanh đều xa lạ khiến cô cảm thấy thật lạc lõng.

Rốt cuộc thì...cô nên đi đâu về đâu mới tốt đây?

Thẫn thờ một lúc lâu, cô kéo hai chiếc vali hướng cửa ra vào đại sảnh sân bay mà đi

đến, lòng càng nặng nề hơn. Trước khi đi Hồ Điệp có nói là đã sắp xếp cho cô chỗ ở, cụ thể hơn là ở nhà của một người bạn nào đó của Hồ Điệp, cậu ta là người ngoại quốc, đại khái là vậy đi.

Trước đó vốn dĩ Âu Nam Diệp cũng không suy nghĩ nhiều đến vấn đề ở đâu, nhưng hiện tại nghĩ đến lại có chút đau đầu, nếu như cô ở nhà cậu bạn kia há chẳng phải là rất bất ổn sao. Cô nam quả nữ sống trong cùng một ngôi nhà liệu sẽ có chuyện gì phát sinh đây? Cô vẫn là không dám nghĩ đến...

Miên man suy nghĩ, cô đi ra bên ngoài lúc nào không hay, bản thân vẫn thẫn thờ trước sảnh bên ngoài sân bay hồi lâu đến khi có người vỗ vai, cô mới hoàn hồn trở lại.

"Hey! Âu tiểu thư đúng không? Tôi là Tony, bạn của Hồ Điệp, rất hân hạnh được làm quen."

Vừa vỗ vai cô, Tony vừa nói, giọng nói không giấu nổi sự vui mừng, không ngờ bản thân anh lại có một ngày được cô bạn thân giao cho trọng trách bảo vệ một mỹ nữ như cô gái trước mặt này, quả là rất đáng giá.

"Ha...chào anh, hân hạnh được làm quen."

Âu Nam Diệp lấy lại tinh thần lịch sự đáp lại lời của Tony, ánh mắt không ngừng quan sát người trước mặt, trong lòng âm thầm đánh giá.

Nam nhân trước mặt cô quả là một mỹ nam, khuôn mặt góc cạnh, đường nét tinh tế, vô cùng đẹp trai. Điều đáng chú ý hơn là đôi mắt màu xanh dương của cậu ta khiến người khác phải si mê, ngay cả cô cũng không thể cưỡng lại nổi sự cám dỗ của đôi mắt ấy.

"Haha...đừng khách sáo, nào mau lên xe đi, xe tôi đậu phía trước, hành lý của cô cứ để tôi giúp. Chúng ta từ từ làm quen trên xe ha."

Tony mỉm cười nhìn Âu Nam Diệp nói, không để cô có cơ hội tiếp lời anh đã đoạt lấy hành lý từ tay cô đi nhanh về phía chiếc Bugatti Bolide đỏ phía trước. Khi sắp xếp xong hành lý của cô vào cốp xe còn không quên vẫy tay gọi với cô.

"Âu tiểu thư, bên này!"

Âu Nam Diệp ngơ ngác hồi lâu mới định thần đi về phía chiếc xe, rồi lên xe trước sự nhiệt tình của ai đó, lòng cô thầm cảm thán rằng: 'Tony thật sự rất hiếu khách, đến mức khiến người khác cảm thấy ngại ngùng.'

Chiếc Bugatti Bolide đỏ bắt đầu chuyển bánh hòa vào dòng xe tấp nập trên đường phố Thành Đô. Phía xa xa ánh hoàng hôn rực rỡ bắt đầu biến mất thay vào đó là những ngôi sao li ti bắt đầu nổi lên, bầu trời rực rỡ sắc màu chỉ còn lại một mảnh đen tối, lác đác là vài ngôi sao chiếu sáng trong cả màn đêm tăm tối. Một đêm nhộn nhịp ở Thành Đô lại bắt đầu...

Tại hộp đêm lớn nhất Thành Đô, từ bên ngoài đi vào không khí đã vô cùng tấp nập, người ra kẻ vào không ngớt, đại đa số vẫn là những người trong giới thượng lưu đến để ăn chơi, hưởng lạc.



Nơi đây được xem như là thiên đường hoan lạc của đám công tử ăn chơi, cũng có thể là những lão già háo sắc, chuyên đắm chìm trong thế giới tửu sắc. Miễn là họ có tiền, thứ gì cũng có thể có ở nơi đây, mỹ nữ, rượu ngon, hàng cấm,...đều hội tụ đủ.

Cũng chính vì vậy nơi đây được canh gác vô cùng nghiêm ngặt, người vào được đây phải có thẻ hội viên VIP, nếu không đừng mong có thể đi vào bên trong. Bởi xung quanh cửa ra vào đều có vệ sĩ, hơn thế nữa còn có rất nhiều camera được lắp đặt vô cùng tinh sảo, ít ai có thể phát hiện ra.

Phía bên trong hộp đêm, tiếng nhạc xập xình vang lên không ngớt giữa sảnh, xung quanh tụ họp đầy rẫy những người trẻ tuổi đang không ngừng uốn éo, lắc lư theo điệu nhạc. Mà điều này rơi vào mắt nam nhân anh tuấn vừa bước vào lại khiến anh khó chịu, mày anh khẽ nhíu lại, dường như muốn quay lưng rời đi ngay tức khắc. Nếu không phải nhiệm vụ khẩn cấp cần anh ra mặt thì hiếm khi có thể thấy anh ở những nơi trụy lạc như hộp đêm.

"Ayza...anh đẹp trai, anh đi một mình sao? Có thể cùng em uống rượu đêm nay không?"

Chưa kịp bước đi anh đã bị một bàn tay vươn tới ôm lấy cánh tay anh, mùi nước hoa nồng nặc của phụ nữ sộc thẳng vào mũi khiến anh đã khó chịu giờ lại càng tồi tệ hơn. Mặt anh đen lại, hướng ánh mắt không mấy thiện cảm vào cánh tay của người phụ nữ kia, chỉ sợ một giây sau cánh tay kia sẽ bị anh bẻ gãy nếu không buông ra.

Người phụ nữ kia vẫn không hề nhận ra bản thân đã vô tình chọc phải tổ kiến lửa, vẫn dở trò ve vãn trước mặt anh, cô ta còn không quên lấy bộ ngực cup D của bản thân cọ cọ lên cánh tay anh. Chiếc váy hở hang bó sát người của cô ta dường như không thể che đậy nổi những nơi nhạy cảm, cứ thế mà phô trương ra bên ngoài.

"Được không?"

Giọng điệu ngọt ngào đến sởn gai ốc của cô ta lại vang lên lần nữa, hai mắt long lanh nhìn nam nhân trước mặt, lòng không ngừng nở hoa vì hôm nay cô ta có thể gặp được một người điển trai như nam nhân này. Nếu như cô ta câu dẫn được người này, sau này cô ta sẽ không phải đi tiếp những ông già háo sắc bụng phệ nữa. Nhìn khí chất, trang phục hàng hiệu trên người anh, cô ta chắc chắn rằng anh cũng là một phú nhị đại.

"Cút!"

Một giọng nói lạnh lẽo vang lên phá tan bầu không khí ám muội, theo đó là một ánh mắt sắc lạnh hướng tới khiến cô ta lạnh cả sống lưng, bàn tay đang nắm lấy cánh tay của anh cũng nới lỏng. Khuôn mặt cô ta trở nên sợ hãi trước những gì vừa mới diễn ra, tại sao có thể bị từ chối như vậy, thật không cam tâm.

Vốn dĩ cô ta muốn dùng thêm chút thủ đoạn nữa nhưng mà anh đã đẩy cô ta ra xa, rồi hiên ngang bước về phía cầu thang lên lầu hai. Nếu như còn ở đây thêm một giây nữa chắc chắn sẽ có án mạng xảy ra, bởi anh không thể chịu đựng được cảnh bị nữ nhân ghê tởm kia ve vãn.

Đi lên lầu, không gian có chút tĩnh lặng, anh một thân quần tây áo sơ mi đen ung dung đi đến trước cửa một căn phòng VIP, rồi đạp một cú, chỉ nghe "Rầm!" một tiếng, cánh cửa khóa chặt bật tung ra. Những người bên trong căn phòng VIP được một phen kinh hoàng sợ hãi, mấy cô gái tiếp rượu vội vã bỏ chạy ra ngoài, trong phòng rơi vào một mảnh im lặng.

"Chết tiệt! Kẻ nào dám phá hoại ông đây!"

Một giọng nói ồm ồm tràn đầy sự giận dữ vang lên, phá tan bầu không gian tĩnh lặng, ánh mắt đỏ ngầu nhìn về hướng cửa, vô tình chạm phải ánh mắt hừng hực sát khí kia mà sợ hãi. Lời nói tiếp theo đến họng lại nuốt vào trong bụng, bàn tay trở nên run rẩy khiến ly rượu trên tay hắn ta rơi xuống vỡ tan tành. Thứ chất lỏng màu hổ phách theo đó mà văng xuống sàn nhà, thấm ướt cả một mảng dưới tấm thảm.

"Ngươi...ngươi...sao lại ở đây?"

Hắn ta sợ hãi khi nhìn rõ khuôn mặt của người trước cửa kia, lắp bắp mãi mới thành lời. Nhìn dáng vẻ sợ hãi của hắn ta đám người bên cạnh hắn ta cũng cảm thấy toát mồ hôi hột, ngay cả những tên thuộc hạ đi theo bên cạnh cũng cảm thấy dường như mạng sống của họ hiện đang rất mong manh.

"Tại sao lại không? Không hoan nghênh tôi ư? Trần tổng?"

Bắc Nhiễm cười khẩy ung dung bước vào bên trong, tự nhiên ngồi xuống sofa đối diện người đàn ông được gọi là Trần tổng kia, ánh mắt tràn đầy tia thích thú.

"Ngươi...muốn gì?"



Trần tổng hít vào một ngụm khí lạnh, tay nắm chặt thành quyền, run rẩy cất giọng, ánh mắt không giấu nổi sự phòng bị cùng tính toán. Mấy người có mặt trong căn phòng không hề lên tiếng, chỉ im lặng đứng về một phía, khúm núm như những đứa trẻ phạm tội.

"Ông biết mà, thứ tôi muốn chắc hẳn ông rõ hơn tôi chứ?"

Bắc Nhiễm vẫn bộ dạng cà lơ phát phơ nhìn đám người trước mặt, bàn tay thon dài đẹp đẽ lấy con dao găm từ bên hông ra, khẽ xoay đi xoay lại. Lưỡi dao sắc bén phản chiếu lên hình ảnh nam nhân tuấn tú với khuôn mặt ma mị cùng nụ cười quỷ dị khiến người ta cảm thấy sợ hãi.

"Ta..."

Hắn ngập ngừng hồi lâu, hai mắt đảo qua đảo lại, thầm ra ám hiệu cho đám người phía sau và thuộc hạ của hắn, còn bản thân thì nhanh nhẹn rút khẩu súng ngắn bên hông ra, không ngần ngại chĩa thẳng vào Bắc Nhiễm. Ánh mắt từ sợ hãi chuyển sang đắc ý khi hắn ta cho rằng bản thân đang chiếm thế thượng phong.

"Ngươi đừng mơ!"

Giọng Trần tổng vừa vang lên cũng là lúc tất cả người trong căn phòng đồng loạt chĩa súng về phía Bắc Nhiễm, nhưng dường như đâu đó vẫn còn có kẻ sợ hãi. Tay cầm súng vẫn run run, và tất nhiên những chi tiết nhỏ nhoi kia đã lọt vào tầm mắt của Bắc Nhiễm.

Với thân thủ có một không hai của anh, hiếm khi rơi vào tình cảnh ngàn cân treo sợi tóc mà anh không thoát được, duy nhất cũng chỉ có một lần anh bị thương nặng. Tất cả cũng chỉ vì lão đại của anh mà thôi.

"Có vẻ như Trần tổng không mấy hợp tác, vậy tôi cũng không khách khí."

Nói đoạn, con dao trên tay anh phi thẳng về phía trước, găm mạnh vào mắt trái của Trần đổng khiến hắn ta kêu lên đầy đau đớn, đồng thời trong căn phòng bỗng chốc trở nên tối om. Chỉ còn lại chút ánh sáng màu tím mơ hồ từ ngoài hành lang hắt vào, tất cả mọi người trong căn phòng sợ hãi tột cùng, vài tên run rẩy mà bóp cò.

"Đoàng...Đoàng..."

Âm thanh tiếng súng liên thanh vang lên giữa không gian tối tăm, sau vài phút đồng hồ mới trở lại im ắng, Trần tổng ôm lấy mắt trái rên rỉ bên sofa, miệng không nói thành lời.

Rất nhanh một đám người từ bên ngoài chạy vào, theo đó đèn bên trong căn phòng sáng lên, cảnh tượng hỗn loạn cứ như vậy hiện rõ. Ai ai cũng run lên đầy sợ hãi khi thấy Trần tổng bị con dao găm vào mắt trái, máu đỏ tươi loang lổ khắp người hắn ta, còn nam nhân khi nãy còn đứng trước mặt đã biến mất tăm.

"Trần tổng, ngài không sao chứ?!"

Một tên trong đám người vừa chạy vào lên tiếng hỏi han người đàn ông tên Trần tổng, hắn ta vì đau đớn mà không nói thành lời, một hồi lâu sau mới nói:

"Mau đuổi theo hắn ta, đồ đã bị lấy đi rồi!"

Nghe Trần tổng nói vậy, tất cả mọi người có mặt trong căn phòng từ lúc đầu không khỏi kinh ngạc, vì cớ gì mà nam nhân kia lại có thể lấy đồ đi mà họ không biết. Còn có rõ ràng họ đang chiếm thế thượng phong, nhưng tại sao chỉ trong vài phút ngắn ngủi mọi thứ đã trở nên tồi tệ đến như vậy? Đúng là gặp quỷ!

Đám người vừa chạy vào vội vã chạy đi lục soát, Trần tổng cũng bắt đầu đứng dậy rời khỏi căn phòng VIP đầy mùi máu tanh này, trong lòng thầm chửi rủa n lần. Lần này hắn ta để mất hàng chắc chắn phía trên sẽ không tha cho cái mạng chó này của hắn, hắn ta thề nhất định sẽ tìm được Bắc Nhiễm và phanh thây anh ra thành từng mảnh.

Nhưng thật đáng tiếc, Bắc Nhiễm đã rời khỏi hộp đêm từ lâu rồi, muốn tìm được anh sao? Có lẽ Trần tổng kia năm mơ giữa ban ngày rồi...ahaha...