Yêu Anh Thật Không Dễ Dàng

Chương 27: Lời tỏ tình muộn màng




Sáng hôm sau, từng tia nắng ấm của ngày Đông rọi qua cửa sổ, len lỏi qua tấm rèm cửa, hắt vào bên trong căn phòng, khiến nó trở nên ấm áp hơn bình thường.

Mạc Thiên Kỳ khẽ nheo nheo mí mắt, khó khăn mở mắt ra, cơ thể truyền đến cơn đau nhức đến khó chịu, nhất là bả vai phải. Anh khẽ rên rỉ một tiếng, định ngồi dậy, nhưng bỗng nhiên ánh mắt anh dừng lại trước người con gái đang gối đầu lên thành giường ngủ quên. Hai tay cô nắm chặt lấy tay anh, không có ý định buông ra, cánh tay anh truyền đến cảm giác tê dại.

Không kìm lòng được khẽ vươn tay còn lại sờ lên khuôn mặt có phần nhợt nhạt của cô, ánh mắt chứa đựng rất nhiều sự ôn nhu, khẽ thở phào nhẹ nhõm. Thật may cô không có sao, nếu cô xảy ra chuyện chắc chắn anh sẽ không tha thứ cho bản thân mình, bởi lẽ anh đã hứa phải bảo vệ cô bằng bất cứ giá nào.

Vốn dĩ ban đầu bảo vệ cô là nhiệm vụ mà ông ngoại giao phó, nhưng cho đến hiện tại đã không phải là nhiệm vụ nữa, mà nó xuất phát từ sâu trong nội tâm anh. Đơn giản là vì anh để ý đến cô, cũng như muốn bảo vệ cô khỏi nguy hiểm, nói trắng ra thì có lẽ anh đã yêu cô mất rồi.

Không biết từ khi nào, nhưng có lẽ sau này anh sẽ khó mà buông bỏ cô, bởi một khi anh đã nhận định thứ gì đó thì sẽ không bao giờ buông tay. Người như Mạc Thiên Kỳ anh không bao giờ biết đến bốn từ ‘bỏ cuộc giữa chừng’, nhiều lúc Dạ Tiêu Phàm còn chê bai anh rằng: ‘Cậu đúng là cứng đầu.’

Quả thật Mạc Thiên Kỳ cũng rất cứng đầu, nhưng không phải việc gì cũng vậy, chỉ có những thứ quan trọng đối với anh, anh mới cứng đầu với nó.

Mạc Thiên Kỳ khẽ vuốt ve khuôn mặt cô, cái cảm giác mềm mại truyền đến đầu ngón tay khiến anh cảm thấy rất thích, muốn sờ lâu hơn một chút nhưng lại sợ cô bị đánh thức, nên đành thu tay lại.

Âu Nam Diệp dường như cũng cảm nhận được điều gì đó, cô khẽ mở mắt ra, đập vào mắt cô là ánh mắt đầy nhu tình của ai đó khiến cô xúc động. Không tự chủ được nước mắt lại rơi xuống, từng giọt, từng giọt lăn dài hai bên gò má.

“Cuối cùng…anh cũng tỉnh lại…” Cô nghẹn ngào nói.

Mạc Thiên Kỳ thấy cô khóc thì có chút bối rối, vươn tay lau đi những giọt nước mắt nóng hổi kia, khẽ nở một nụ cười trấn an.

“Tôi không sao, em khóc lóc gì chứ. Xấu chết đi được…”

Âu Nam Diệp nghe anh nói bản thân khóc lóc xấu thì có chút thẹn, cô khẽ gạt tay anh, hai má ửng hồng vì có chút hờn dỗi. Trong lòng mắng anh ‘nam nhân thối tha!’ n lần mới hạ hỏa, cô cũng chỉ vì lo lắng cho anh thôi, vậy mà người nào đó lại chọc ghẹo cô.

Thấy cô phồng má lên tức giận, anh khẽ cười, ngồi dậy tựa lưng vào thành giường, thở dài một cái, tiếp tục nói:

“Tôi không sao rồi, em đi nghỉ ngơi chút đi, đêm qua làm phiền em ở lại canh trừng tôi rồi…khụ khụ…”

Âu Nam Diệp chớp chớp mắt nhìn khuôn mặt có chút ửng hồng của Mạc Thiên Kỳ, khóe miệng khẽ cong lên nở một nụ cười, sau đó đứng dậy.

“Vậy được rồi, để em ra ngoài kêu người vào giúp đỡ anh, em đi trước…” Cô không nỡ từ chối ý tốt của anh, đành đồng ý.

Hơn hết hiện tại cô cũng có chút mệt, còn có cô cần trở về nhà một chút, chắc hẳn việc cô nhất thời mất tích sẽ khiến cho Hồ Điệp, Tony và Dạ Bắc Đình lo lắng. Tối qua vì quá lo lắng cho Mạc Thiên Kỳ mà cô chẳng màng đến mọi thứ xung quanh, quên luôn việc báo bình an cho ba người kia, cô nghĩ chắc hiện tại ba người kia đang sốt ruột đi tìm cô đây mà.

“Đi đường cẩn thận.” Mạc Thiên Kỳ khẽ nhắc nhở.

Thật ra anh cũng muốn ích kỷ giữ cô ở lại thêm một chút nữa, nhưng thấy khuôn mặt tiều tụy kia của cô, anh lại không nỡ. Dẫu sao thì vẫn còn nhiều cơ hội lắm, đợi vết thương khỏi hẳn anh sẽ tỏ tình cô, dù biết hơi muộn, hoặc có thể là quá sớm. Nhưng Mạc Thiên Kỳ anh đã quyết định tỏ tình rồi, tránh đêm dài lắm mộng, hoặc có thể nói rằng tránh khỏi việc cô bị người khác cướp đi.

Anh phải nhanh chóng thực hiện thôi, chỉ khi đã thành của mình rồi anh mới cảm thấy yên tâm được, còn hiện tại ấy à, cô vẫn chưa là của ai đâu.

“Ừ. Anh nghỉ ngơi đi, chiều nay rảnh em lại đến thăm anh.” Cô khẽ mỉm cười đáp.



Sau đó cả hai lưu luyến nhìn nhau một lúc lâu, cô mới đẩy cửa phòng ngủ đi ra ngoài, Mạc Thiên Kỳ nhìn cánh cửa phòng khép lại khẽ thở ra một hơi. Trên vai lại truyền đến cơn đau khiến anh phải nhíu mày, khi nãy có cô ở đây anh không dám thể hiện ra bên ngoài, không nghĩ rằng vết thương kia lại có thể đau đến như vậy.

Thật may chất độc đã được xử lý hết, nếu không e là cánh tay phải của anh sau này sẽ bị phế mất, không ngờ tên Luis kia lại thâm độc như vậy.

Ánh mắt Mạc Thiên Kỳ dừng lại trước vết thương trên bả vai, khẽ suy nghĩ đến một số chuyện, sau lần này anh cần phải tìm Hoắc Dạ Diễm thương lượng một số chuyện thôi. Cái nội bộ rối rắm của Thành Đô này có lẽ cần Hoắc Dạ Diễm nhúng tay một chút, dẫu sao thì bản thân anh cũng có thân phận đặc biệt, vẫn là để Hoắc Dạ Diễm giải quyết sẽ tốt hơn.

Phía bên nhà của Âu Nam Diệp, hiếm khi thấy được cảnh hai nam nhân cùng một nữ nhân ngồi chung một căn phòng khách, xung quanh đều tỏa ra một luồng sát khí không hề nhẹ.

“Không đợi được nữa, Điệp Ưng, cô mau điều động người tìm Tiểu Nam đi!”

Dạ Bắc Đình siết chặt chiếc điện thoại của Âu Nam Diệp trên tay, ánh mắt dâng lên tia bức bối, khẽ liếc nhìn Hồ Điệp đang ngồi ở ghế sofa, ra lệnh.

“Chủ nhân…nếu làm vậy e là sẽ kinh động đến Tần gia, người không phải không biết họ đang nhắm vào chúng ta, chỉ cần chúng ta lỡ tay hành động là chúng sẽ tóm được điểm yếu.”

Hồ Điệp do dự lên tiếng, cô biết Dạ Bắc Đình lo lắng cho an nguy của Âu Nam Diệp, cô cũng vậy. Nhưng tuyệt nhiên cô không tán thành việc làm của Dạ Bắc Đình, nếu như làm thế tất cả những việc mà họ chuẩn bị trước đây xem như công cốc, những sát thủ ẩn nấp trong Tần gia sẽ bị bại lộ.

Hơn hết chưa chắc Âu Nam Diệp đã ở trong tay Tần gia, bởi họ còn chưa có phát hiện ra thân thế thật sự của cô ấy, còn có sợi dây chuyền chứa đựng con chip kia. Ngay cả Dạ Bắc Đình hay Tony đều không biết, việc này chắc hẳn cũng chỉ có cô và tiểu thư cùng người của Mạc gia biết mà thôi.

“Chủ nhân, tôi nghĩ ngài nên xem xét lại đề nghị của Hồ Điệp.” Tony bên cạnh im lặng nãy giờ cũng lên tiếng.

“Hai người muốn kháng lệnh?! Hừ! Tốt lắm!”

Dạ Bắc Đình tức giận nghiến răng nói, bàn tay anh càng siết chặt hơn, cô chính là giới hạn cuối cùng của anh. Nếu cô xảy ra bất cứ chuyện nào ngoài ý muốn, anh thề sẽ cho đám người kia bồi táng cùng, thậm chí là đồng quy vô tận với chúng cũng được.

“Cạch!” Tiếng mở cửa truyền đến gây sự chú ý cho ba người trong phòng, thân thể Âu Nam Diệp đập vào mắt khiến cho bầu không khí u ám tiêu tan.

“Tiểu thư, người về rồi, thật tốt quá! Cô có sao không?”

Người phản ứng nhanh nhất là Hồ Điệp, cô vội vã đứng dậy đi về phía Âu Nam Diệp hỏi han, còn không quên kiểm tra thân thể của tiểu thư nhà mình. Hồ Điệp mừng đến mức rơi luôn cả nước mắt, Âu Nam Diệp thấy mọi người có vẻ căng thẳng thì khẽ nở một nụ cười trấn an, nói:

“Tôi không sao. Để mọi người phải lo lắng rồi.”

“Tiểu Nam, cậu thật sự không sao chứ?” Dạ Bắc Đình là người lấy lại tinh thần thứ hai, vội vã đến bên Âu Nam Diệp, hỏi han.

Thấy mọi người vì mình mà lo lắng như vậy Âu Nam Diệp rất vui, cô tiếp tục trấn an ba người kia, rồi kể hết tất cả mọi chuyện cho họ nghe.

“Chết tiệt! Chúng dám làm càn, tôi sẽ xử lý chúng.” Tony nghe xong mọi chuyện, anh tức giận bừng bừng, đập bàn quát.

“Ách…không cần nữa rồi, Luis đã bị người của Mạc Thiên Kỳ bắt rồi, chắc là hắn ta sẽ bị xử lý theo pháp luật. Chúng ta vẫn là không nên nhúng tay vào thì hơn.”

Âu Nam Diệp vừa ngồi xuống ghế sofa, thấy thái độ bất bình của Tony thì vội vã lên tiếng khuyên ngăn. Trong lòng rất vui vì có những người bạn như họ luôn quan tâm, luôn bên cạnh chăm sóc cô, thật may cô không có một mình.

“Tiểu Nam…cậu quen Mạc Thiên Kỳ từ lúc nào vậy?”



Dạ Bắc Đình nhíu mày khi nghe Âu Nam Diệp nhắc đến cái tên Mạc Thiên Kỳ liên tục, trong lòng dâng lên một chút khó chịu. Dù tổ chức “Saf” của anh là một tổ chức sát thủ khét tiếng, nhưng cũng chưa bao giờ đụng đến người của Mạc gia, vả lại giữa họ chưa từng tiếp xúc.

Nhưng cái tên Mạc Thiên Kỳ lại khá nổi danh ở Thành Đô, đâu chỉ vậy nói hơn thế là nổi danh Anh Quốc chứ, độ nổi tiếng cũng chỉ xếp sau người anh em tốt của cậu ta là Hoắc Dạ Diễm một chút mà thôi. Phải nói mấy năm trở lại đây, hai người họ tung hoành hơn cả ở Anh Quốc này, ai ai cũng phải nể phục.

Một người có xuất thân từ quân nhân có danh tiếng lâu đời, một người vừa là trùm buôn bán vũ khí nổi danh ở Hắc đạo, vừa là vị tổng tài quyền lực nắm giữ mạch kinh tế phát triển bậc nhất thế giới. Thử hỏi có bao nhiêu người dám đụng vào họ, e là lỡ tay đắc tội thôi cũng trầu diêm vương rồi.

“À, cái này hơi dài dòng, đại khái là cũng vài tháng rồi.” Âu Nam Diệp xoa xoa cằm một lúc, sau đó mới đáp lời Dạ Bắc Đình.

Cả hai nam nhân trong phòng khách đều trở nên khác lạ, nhưng Âu Nam Diệp không hề nhận ra, bởi lẽ cô đang đắm chìm trong mớ kí ức từ lúc bản thân gặp Mạc Thiên Kỳ cho đến bây giờ.

“Hắn ta khá phức tạp, cậu vẫn nên tránh xa một chút.” Dạ Bắc Đình lạnh giọng nhắc nhở.

“Anh ấy giúp đỡ tôi rất nhiều nha, tôi không thể lấy oán báo ân. Đình trứng thối, cậu đừng quá đáng như vậy chứ!”

Âu Nam Diệp có chút bực mình khi Dạ Bắc Đình có ý muốn cô cách xa Mạc Thiên Kỳ, dường như cô nhận ra được điều gì đó khác lạ giữa hai nam nhân ở đây, có vẻ như họ không thích cô nhắc đến Mạc Thiên Kỳ thì phải.

“Hừ! Tùy cậu. Cậu nên nghỉ ngơi đi, tôi đi trước.”

Dạ Bắc Đình cảm thấy khó chịu trong lòng, vội vã qua loa nói vài câu rồi đứng dậy rời đi. Tony thấy thế cũng tạm biệt đi trước, bỏ lại phía sau hai cô gái đang ngơ ngác trước hành động bất thường của hai người đàn ông.

“Haizz…kệ hai người đó đi, tiểu thư người đi nghỉ ngơi chút đi. Để tôi nấu bữa trưa cho.” Hồ Điệp khẽ bĩu môi nhìn theo bóng lưng hai người kia, nói.

“Ừ. Vất vả cho cô rồi.” Cô khẽ cười đáp.

Sau đó trở về phòng ngủ của mình nghỉ ngơi, vì chuyện tối qua mà cô đã mệt gần chết rồi, phải bổ sung năng lượng để chiều đến Mạc gia mới được. Cô phải chăm sóc cho Mạc Thiên Kỳ nữa, anh đã vì cô mà làm rất nhiều chuyện, thậm chí cả tính mạng cũng không cần nữa mà.

Có lẽ cô phải dùng cả đời này để bù đắp lại thôi…

Càng nghĩ cô càng đỏ mặt, vội vã nhắm mắt lại đi ngủ luôn, bởi lẽ cô sợ bản thân còn nghĩ nữa chắc ngại ngùng chết mất.

Sau khi Âu Nam Diệp ngủ say, có một bóng dáng nam nhân bước vào phòng cô, anh nhẹ nhàng đến bên cạnh giường. Nhìn ngắm khuôn mặt xinh đẹp đang ngủ say, trái tim trở nên loạn nhịp, ánh mắt có chút đượm buồn.

Anh vươn tay khẽ vuốt ve má cô, sau đó dừng lại một chút, trong lòng khó chịu vô cùng, mãi hồi lâu sau mới thốt ra lời thầm kín trong lòng.

“Tiểu Nam à, cậu có biết không? Tôi thật sự rất thích cậu, nói đúng hơn là yêu cậu mất rồi… Tôi không thể chấp nhận được việc cậu sẽ rơi vào tay nam nhân khác, vậy nên có lẽ tôi sẽ ích kỷ một lần, hy vọng cậu sẽ không hận tôi…”

Nói xong những lời trong lòng, Dạ Bắc Đình khẽ đặt lên trên trán của cô một nụ hôn nhẹ, sau đó mới lưu luyến rời đi. Âu Nam Diệp không hề nghe thấy, bởi cô đang chìm đắm trong giấc ngủ say với một giấc mộng đẹp.

Cô đâu biết rằng, những nam nhân xung quanh cô đang lần lượt vì cô mà thay đổi, có lẽ một cuộc tình phức tạp sẽ diễn ra…

Ngoài cửa sổ, từng bông tuyết cuối mùa Đông lại bắt đầu rơi, nó phủ trắng khắp nơi, che đi hết thảy mọi thứ…