Yêu Anh Thật Không Dễ Dàng

Chương 23: Bị ám sát




“Xoảng!”

Tiếng đồ vật đổ vỡ vang lên giữa bầu không gian tĩnh lặng của căn biệt thự sang trọng, Tần Linh Lan vừa từ ngoài bước vào đã thấy cảnh tượng cha mình tức giận đập vỡ đồ đạc thì mày hơi nhíu lại.

“Ba, có chuyện gì sao? Sao lại tức giận như vậy?”

Tần Linh Lan tiến về phía cha mình, ân cần hỏi han, cô ta ở trước mặt cha và ông nội luôn là bộ dạng ngoan ngoãn nghe lời, nhưng sau lưng lại là một người vô cùng độc ác.

Nhận được sự quan tâm từ cô con gái bảo bối, tâm trạng Tần Dư Chí dịu hẳn đi, ánh mắt đỏ ngầu vì tức giận cũng chuyển sắc, ông ta nhẹ nhàng đặt chiếc bình cổ trên tay xuống kệ bên cạnh. Bản thân ngồi xuống sofa, lấy lại nhịp thở đều đều, hướng về phía Tần Linh Lan cất giọng.

“Tên nghiệt chủng đó dám giết hết đám người ta phái đi xử lý nó, thật đúng là ta đã quá xem thường nó rồi, hừ!” Tần Dư Chí đanh mặt nói.

Ánh mắt tràn đầy sát khí khi nhắc đến đứa con trai bị bỏ rơi của bản thân, trong mắt ông ta Mạc Thiên Kỳ luôn là vết nhơ trong cuộc đời này của ông ta, bởi lẽ ông hận mẹ anh đã phản bội mình.

“Ba bớt giận, không cần thiết phải vì thứ đồ nghiệt chủng như hắn ta mà phải phiền lòng đâu ba. Từ từ rồi chúng ta sẽ có cách khiến hắn ta phải biến mất thôi, một tên nghèo kiết xác như hắn ta làm gì có thể đấu lại Tần gia chúng ta chứ.” Tần Linh Lan tự tin nói.

Ánh mắt tràn đầy sự tự mãn khi nhắc đến Tần gia, cô ta đâu biết rằng bản thân cũng chỉ là một con ếch ngồi đấy giếng mà thôi, ngay cả thân phận thật sự của Mạc Thiên Kỳ cô ta cũng không biết. Nếu như Tần Linh Lan biết được thì có lẽ cô ta sẽ không còn bộ mặt tự tin như bây giờ, trong mắt cô ta những người mang thân phận thấp hèn luôn không xứng đứng cạnh cô ta.

Giống như thứ đồ nghiệt chủng trong mắt người Tần gia kia, hắn ta không đáng để cô ta bận tâm.

“Hừ! Được rồi, việc này tạm thời bỏ qua đi, không phải hôm nay con nên đến trường học sao? Sao lại ở đây rồi?”

Tần Dư Chí day day huyệt thái dương đau nhức, khẽ chuyển chủ đề, dạo này có chút chuyện ngoài ý muốn nên ông đã ít quan tâm đến cô con gái bảo bối. Không biết con gái có gây thêm rắc rối gì cho ông nữa không, càng nghĩ đến những rắc rối trước kia ông càng cảm thấy ảo não.

“Ba đừng để ý, con cũng 20 tuổi rồi còn gì, giờ có học hay không đâu quan trọng, dù sao cũng sắp đến kì thực tập rồi. Hay là ba sắp xếp một chức vị cho con ở công ty đi, đến trường rất nhàm chán, con không muốn suốt ngày bị kèm cặp đâu. Chán ngắt à!”

Nhắc đến việc đi học, Tần Linh Lan có chút không vui, cô ta đâu tính là đi học cơ chứ, suốt ngày trốn học đi quẩy ở bar cùng đám bạn ăn chơi, từ lâu việc học hành đã bị cô ta bỏ bê qua một bên rồi. Bởi trong suy nghĩ của Tần Linh Lan với cái thân phận là đại tiểu thư của Tần gia_Tần Dư Chí, cháu nội yêu quý của Tần gia chủ_Tần lão gia thì cô ta đâu nhất thiết phải học hành gì.

Chỉ cần ngồi kia ngoắc ngón tay thôi cũng có đầy rẫy người theo đuôi, thậm chí là nguyện ý phục tùng cô ta, một người sinh ra ở vạch đích như cô ta sẽ không bao giờ phải chịu ủy khuất nào.

“Công ty không phải là cái chợ, con muốn chức vị cũng được nhưng tuyệt đối sẽ không phải là ăn không ngồi rồi, con tự lo liệu đi. Nếu để ông nội con biết được, ta cũng chẳng còn cách nào giúp con đâu, nên nhớ Tần gia không nuôi người vô dụng.”

Tần Dư Chí cầm tách trà lên nhấp một ngụm, ánh mắt trở nên thâm sâu khó lường, nhắc nhở con gái của mình. Phải biết khi còn trẻ ông đã phải chịu rất nhiều cực khổ mới có thể dành được vị trí ngày hôm nay, ông biết trong mắt cha mình quyền lực, địa vị, mặt mũi là thứ quan trọng nhất.

Nếu có bất kì người nào của Tần gia khiến ông ấy không hài lòng thì ông ấy luôn sẵn sàng loại bỏ kẻ đó, bởi Tần gia không chấp nhận kẻ vô dụng.

“Con biết rồi!”

Tần Linh Lan bĩu môi đáp, dừng lại một chút, như nhớ ra điều gì đó, tiếp tục nói:



“À đúng rồi, mai con có một bữa tiệc ở Thành Đô, ba có thể cho thêm tiền không? Con muốn đến đó dự tiệc, nhân tiện chơi vài ngày.”

Nghe con gái nhắc đến Thành Đô mày Tần Dư Chí khẽ nhíu lại, tay cầm tách trà khẽ siết chặt, ánh mắt ảm đạm trở nên có phần tức giận.

“Thành Đô không phải một nơi tốt đẹp đâu, đi dự tiệc xong quay về ngay lập tức đi, nếu không thì ở nhà.” Tần Dư Chí lạnh giọng nói, dáng vẻ có vài phần không tốt lắm.

“Tại sao chứ?! Con không biết đâu, con lỡ hứa với người ta rồi, đừng để con bị mất mặt.”

Tần Linh Lan có chút không vui khi bị cha mình nhắc nhở, Thành Đô rốt cuộc có cái gì mà khi nhắc tới cha cô ta lại khó chịu đến như vậy. Tuyệt đối cô ta phải đến Thành Đô chơi, nếu không để đám bạn tiểu thư công tử kia biết được cô ta chỉ nói suông thì chắc chắn người mất mặt sẽ là cô ta.

“Tên nghiệt chủng đó ở Thành Đô! Con muốn giữ cái thể diện của mình hay muốn đến đó nộp mạng hả!? Đừng quên đám thuộc hạ của ta đã bị hắn ta giết chết như thế nào, con biết thân biết phận một chút đi, đừng khiến ta phải ra tay với con.”

Tần Dư Chí không chịu được cái tính cách tiểu thư của Tần Linh Lan bèn đập bàn, rống to quát khiến Tần Linh Lan cũng phải giật mình. Đây vẫn là lần đầu tiên cha cô ta quát mắng nặng lời trước mặt cô ta, Tần Linh Lan có chút không thể tin nổi, cư nhiên cha vì một tên nghiệt chủng không đáng để vào mắt mà tức giận.

“Ba…người không thể bỏ mặc con như vậy. Không phải ba nói thể diện cũng quan trọng sao, cớ gì vì tên nghiệt chủng kia mà cấm túc con chứ! Con không phục!” Tần Linh Lan hậm hực quát lên, khóe mắt đã ươn ướt vì sự uất ức.

Thấy con gái bảo bối trực khóc, Tần Dư Chí khẽ thờ dài, rút một tấm thẻ vàng ra đặt trước mặt Tần Linh Lan, nhắc nhở vài câu.

“Tự mà lo liệu đi, ta mệt rồi. Con muốn làm gì thì làm, xảy ra chuyện đừng có khóc lóc đến tìm ta.”

Nói đoạn, Tần Dư Chí bỏ lên lầu, ông hiện tại đã bị sự ngang ngược của cô con gái bảo bối chọc tức rồi. Nếu còn ở đây thêm một phút nữa chắc ông không thể kiềm lòng được mà mắng mỏ Tần Linh Lan một phen đây, dẫu sao thì cũng là máu mủ ruột thịt, ông vẫn là không nỡ làm gì. Mà cho dù có làm gì quá đáng, chắc chắn bà vợ hai kia của ông ta sẽ đến xé xác ông ta ra mất, trước giờ ông luôn mang cái danh sợ vợ mà.

Tần Linh Lan cầm lấy tấm thẻ, khẽ nở một nụ cười, cha già của cô ta ấy à, chỉ cần cô ta giở trò một chút thôi là mềm lòng rồi. Vẫn là cô ta cao tay, lần này có tiền rồi Tần Linh Lan cô có thể ăn chơi thỏa thích một phen rồi.

Thành Đô yêu quý à, còn có “anh trai” kia nữa, cô ta rất muốn xem thử vị “anh trai” kia của cô ta là nhân vật máu mặt nào mà lại khiến cha cô phiền lòng đến như vậy. Thật đáng mong chờ…

Tần Linh Lan suy nghĩ một chút sau đó đứng dậy khỏi ghế sofa, quay gót rời khỏi nhà, quản gia thấy tiểu thư đã đi vội vã phân phó người làm quét dọn đống tàn dư do lão gia để lại.

Sân bay quốc tế lớn nhất Thành Đô_Anh Quốc, Tô Mạn Mạn vừa bước xuống sân bay, trên tay cô là vali hành lý có chút cồng kềnh. Cô đưa mắt nhìn ngắm xung quanh, trong lòng khẽ cảm thán rằng thật là rộng lớn, còn có hoành tráng hơn cả ở nước T.

Tô Mạn Mạn nhìn ngắm hồi lâu, sau đó nhanh chân bước ra phía sảnh sân bay, lướt qua vô số người qua đường, tâm trạng có chút cao hứng khi nhớ đến chuyện hôm qua.

Trước khi cô quyết định rời khỏi nước T đến Anh Quốc, cô đã đoạn tuyệt quan hệ với người cha ham hư vinh của mình, nhớ lại bản mặt đen thui của ông ta khiến cô càng trở nên vui vẻ hơn. Từ bây giờ chính thức Tô Mạn Mạn đã được tự do, sau này cô sẽ sống thật tốt, còn có phải tìm kiếm vị tiên sinh nào đó đã hớp mất hồn cô đi nữa.

Trong lòng Tô Mạn Mạn luôn có một dự cảm rằng vị tiên sinh kia đang ở đây, dù không biết tại sao nhưng trái tim cô mách bảo hãy đến đây và tìm anh. Vì lí do đó, cô mới quyết định chọn Anh Quốc là điểm đến của mình, cô hy vọng bản thân sẽ không chọn lựa sai.

“Ui da, đau quá đi!”



Đang miên man suy nghĩ, Tô Mạn Mạn không cẩn thận đâm sầm vào một người khiến chóp mũi cô đau ê ẩm, nước mắt theo đó mà chảy ra. Tầm mắt có chút mơ hồ nhìn về phía trước, khuôn ngực vạm vỡ được che dưới lớp quân phục hiện hữu trước mặt, một mùi hương có chút quen thuộc sộc thẳng vào mũi khiến cô ngỡ ngàng.

“Cô không sao chứ?”

Giọng nói nam nhân vừa quen thuộc vừa xa lạ truyền đến khiến Tô Mạn Mạn thất thần, quên luôn cả sự đau đớn, hai mắt mở to hết cỡ nhìn nam nhân trước mặt. Cư nhiên cô lại có thể gặp lại anh trong hoàn cảnh này, cô không nghĩ giữa thế giới 8 tỷ người này, cô lại có thể may mắn gặp lại anh.

Họ thật sự có duyên…

Tề Thiên nhìn khuôn mặt cô gái trẻ ngây ngốc trước mặt mày khẽ nhíu lại, không phải chứ, vừa đụng một chút vào anh đã bị ngốc luôn rồi chăng. Sao mà cứ đứng ngây ngốc nhìn anh như sinh vật lạ vậy? Anh biết bản thân anh rất đẹp trai nha…e hèm… cô gái kia cũng đâu nhất thiết phải ngắm anh một cách si mê như vậy cơ chứ.

“Này cô, cô không sao chứ?!” Tề Thiên có chút mất kiên nhẫn hỏi lại.

Lúc này dường như Tô Mạn Mạn cũng nhận ra mình có chút phi lễ bèn lui ra xa một chút, cúi đầu xin lỗi.

“Xin lỗi…tôi vừa rồi không để ý nên mới đụng vào anh, thành thật xin lỗi.”

Tô Mạn Mạn nhỏ giọng nói, không quên nhẹ liếc mắt nhìn anh, không thấy bất kì biểu cảm khó chịu nào trên khuôn mặt kia mới thở phào nhẹ nhõm.

“Ừ.”

Tề Thiên khẽ đáp một tiếng, sau đó tiến về phía trước, tìm kiếm người anh cần tìm. Hiện tại anh đang có chút việc bận nên không có thời gian để ý đến việc khác, bởi lẽ tối qua lão đại vừa bị ám sát, hiện tại đang bị trúng độc. Việc cấp tốc của anh là đi đón Bạch Nam trở về giải độc, cậu ta do có một số việc cần giải quyết nên đã đi công tác, hiện tại mới cấp tốc trở lại Anh Quốc.

Do không muốn kinh động đến một số thế lực ngầm nào đó, nên Tề Thiên không thể điều động phi cơ riêng, đành phải ngụy trang xem như bản thân đi đón cậu bạn kia mà thôi.

Nhìn một lúc lâu, cuối cùng Tề Thiên cũng thấy cái bản mặt đáng ghét của lão tứ trong bộ quần áo thường ngày, cậu ta vẫn một thân tiêu sái bước về phía anh. Trên khuôn mặt không có gì gọi là có phần lo lắng cho tình trạng của lão đại, ngược lại là Tề Thiên giờ đây đang sốt ruột muốn chết rồi.

“Cậu làm gì mà lề mề như vậy hả? Mau nhanh lên, thật con mẹ nó tôi muốn đá bay cậu luôn mà.” Tề Thiên bực bội càm ràm, tay còn không quên khoác vai Bạch Nam kéo đi.

“Tề Thiên, cậu buông móng vuốt ra khỏi người tôi ngay, người khác nhìn vào lại nghĩ cậu với tôi là một đôi đấy, ông đây không thèm bị hiểu lầm với cậu nhé!” Bạch Nam liếc nhẹ Tề Thiên khinh bỉ nói.

“Lão đại quan trọng hay cái thanh danh của cậu quan trọng hả?! Mau đi nhanh lên!”

Không thèm quan tâm những ánh mắt hủ nữ xung quanh, Tề Thiên một mực ôm cổ ai đó lôi đi một cách không thương tiếc, Bạch Nam cũng chỉ biết ngậm ngùi theo sau, quên luôn bản thân có chuyện cần nói.

Tô Mạn Mạn đứng đó đã chứng kiến hết thảy sự việc vừa nãy, trong lòng có chút chua sót, không nghĩ anh lại không nhớ đến cô. Cũng phải thôi, vừa gặp có một lần mà, đã lâu như vậy rồi làm sao người ta nhớ cô đây.

Dù trong lòng có chút buồn nhưng vẫn may mắn, chí ít cô cũng biết được anh tên Tề Thiên, một cái tên thật là đẹp…

Tô Mạn Mạn nhìn theo bóng dáng của Tề Thiên hồi lâu, đến khi khuất dạng cô mới thu lại tầm mắt, vội vã kéo vali rời khỏi sân bay.