Yêu Anh Thật Không Dễ Dàng

Chương 19: Oan gia




"Ba, con không biết đâu, ba nhất định phải tìm cách giúp con trở thành vợ của anh Thiên Kỳ. Nếu ba không giúp, con sẽ bỏ nhà ra đi, hứ!"

Một giọng nói chua ngoa của một cô gái vang lên, phá tan bầu không khí im ắng trong thư phòng, chưa dừng ở đó cô gái kia còn tỏ rõ thái độ quyết liệt hòng muốn cha cô ta phải giúp đỡ.

Người đàn ông trung niên được cô gái đó gọi là ba có chút đau đầu khi không lại bị chính cô con gái của mình uy hiếp. Ông đường đường là Lucas Martin nổi tiếng ở Thành Đô, không ai là không biết đến, nhưng lại bị tên oắt con Mạc Thiên Kỳ kia khinh thường, không nể mặt ông mà thẳng thừng từ chối con gái ông trước mặt bao nhiêu người. Phải biết khi đó ông có bao nhiêu mất mặt, Mạc Thiên Kỳ làm như vậy há chẳng phải không coi gia tộc Lucas ra gì sao. Cho dù gia tộc Lucas có không bằng Mạc gia đi chăng nữa, nhưng tuyệt đối cũng không thể để người khác khinh thường, việc làm của Mạc Thiên Kỳ đã khiến ông rất tức giận.

Dù trong lòng ông cũng rất muốn gả cô con gái bảo bối của mình vào Mạc gia, nhưng đáng tiếc dù ông có dùng bao nhiêu thủ đoạn đi chăng nữa cũng không thể khiến con người lạnh lùng kia để ý đến con gái ông. Hiện tại con gái ông lại muốn ông tìm cách giúp đỡ, nếu thất bại há chẳng phải lại một lần nữa ông bị xấu mặt sao, ông tuyệt đối sẽ không làm.

"Lucas Thanh Điệp, con biết rõ cậu ta rất khó đối phó, tại sao cứ muốn dây dưa hả?! Trên đời này thiếu gì đàn ông ưu tú, sao cứ phải đâm đầu vào cậu ta, nếu còn không nghe lời ta thì con đừng trách ta không nể tình cha con!"

Lucas Martin nổi giận đập bàn quát thẳng vào mặt cô con gái bảo bối của mình, dường như trước kia ông đã quá cưng chiều con gái rồi, để hiện tại nó lại sinh ra ngỗ ngược như bây giờ, thật khiến ông vừa thẹn vừa giận. Muốn cứng rắn với nó cũng không được, mềm mỏng quá thì lại phản tác dụng, haizz...ông phải làm sao mới tốt đây?

"Con không biết! Nếu không lấy được anh Thiên Kỳ con sẽ...sẽ chết cho ba coi!"

Lucas Thanh Điệp không chịu thỏa hiệp, một mực cãi lại cha mình, cô ta đã yêu Mạc Thiên Kỳ từ lần gặp gỡ đầu tiên, nam nhân anh tuấn, thần thái cương nghị kia đã khiến cô ta rung động ngay từ giây phút gặp gỡ đầu tiên. Lucas Thanh Điệp không thể chấp nhận được việc người đàn ông ưu tú như vậy rơi vào tay kẻ khác, nếu cha cô ta không giúp đỡ, cô ta vẫn nhất định tìm cách đoạt được anh.

"Hừ! Muốn làm gì thì tùy con!"

Lucas Martin tức giận tột đỉnh, không thèm nhìn mặt cô con gái của mình, đứng dậy rời khỏi thư phòng, hình như ông quá chiều chuộng con bé rồi. Không để nó nếm trải một chút khổ cực nó sẽ không biết thế nào là lễ độ, tất cả ông cũng chỉ muốn tốt cho con gái mà thôi, người như Mạc Thiên Kỳ, gia tộc Lucas vẫn là không nên động vào.

"Ba!"

Lucas Thanh Điệp tức tối gọi cha mình, nhưng nhận lại chỉ là sự thờ ơ của ông, cô ta chỉ biết đứng giậm chân nhìn theo bóng dáng cha mình khuất dần sau cánh cửa. Ánh mắt cô ta dần trở nên điên loạn, bàn tay nắm chặt thành nắm đấm, trong đầu lại nghĩ đến chuyện bên cạnh Mạc Thiên Kỳ xuất hiện một nữ nhân.

Lần trước, Lucas Thanh Điệp có rủ bạn cô ta đi shopping, rồi vô tình trong lúc họ đi ăn trưa cô ta bắt gặp cảnh Mạc Thiên Kỳ đi ăn cơm cùng một nữ nhân. Lúc đó cô ta rất tức giận, tức vì Mạc Thiên Kỳ dám không để cô ta vào mắt lại còn đi cùng nữ nhân khác, điều đó thật là đang sỉ nhục cô ta mà.

Nhưng dù có tức giận đến đâu thì Lucas Thanh Điệp cũng không dám đi quấy rầy hai người họ, bởi vì lần trước cô ta náo loạn đã khiến anh tức giận, dạy cho cô ta một bài học. Sau sự việc ấy Lucas Thanh Điệp cũng nhận ra bản thân càng làm loạn càng khiến Mạc Thiên Kỳ ghét cô ta hơn mà thôi, cô ta phải nhẫn nhịn trước, phải dần thay đổi mới có thể khiến anh để ý.

Nghĩ đến nữ nhân xinh đẹp kia, tâm tình Lucas Thanh Điệp càng trở nên tồi tệ hơn, cô ta tức giận đạp dày cao gót sắc nhọn xuống sàn nhà rồi đi khỏi thư phòng. Âm thanh "lộp cộp" truyền đến tai khiến một số người làm cảm thấy khó chịu, nhưng khi nhìn thấy chủ nhân của âm thanh đó thì lại sợ hãi cúi thấp đầu xuống, bởi họ không muốn bị cô tiểu thư với tính cách hách dịch kia phạt đâu.

Nhìn bộ mặt hậm hực kia, họ khẳng định rằng cô tiểu thư hách dịch kia đang tức giận, chắc lại bị lão gia la mắng rồi. Không biết người như cô ta bao giờ mới có thể gả đi, vừa nghĩ đến tính cách khó ưa kia thôi đám người làm đã phải lắc đầu ngao ngán rồi, chắc là sẽ chẳng một ai chịu được đâu.



Dù rất không ưa, nhưng họ là phận người làm vẫn là không dám nói xấu hay thể hiện bất kì hành vi không thích ra bên ngoài, bởi họ còn cần tiền để nuôi sống gia đình kia mà.

Lucas Thanh Điệp lướt qua đám người hầu đang lau nhà, bỗng cô ta nảy ra một ý, dừng lại vẫy tay bảo một nữ hầu lại gần, cất giọng chua ngoa.

"Tối nay bổn tiểu thư có một bữa tiệc, cô đi lấy lễ phục cho tôi đi, nhớ kĩ phải cẩn thận một chút." Lucas Thanh Điệp khẽ lườm nữ hầu kia, dặn dò.

"Vâng thưa tiểu thư." Nữ hầu khẽ đáp, trong lòng không khỏi cảm thấy tức giận.

Dạo này cô ta hay bị Lucas Thanh Điệp chỉnh lên chỉnh xuống, cô ta không biết lý do tại sao trong cả căn biệt thự to lớn này duy nhất chỉ mình cô ta bị nhắm đến. Cho dù rất tức giận nhưng lại không thể làm gì được, chung quy cô ta vẫn mang một thân phận nghèo hèn, nhưng cô ta thề rằng nếu một ngày cô ta trở mình cô ta sẽ khiến Lucas Thanh Điệp phải bẽ mặt.

Lucas Thanh Điệp khẽ hừ lạnh rồi bước tiếp, bản thân cô ta thừa biết nữ hầu kia dan díu với cha mình nên đã cố tình gây khó dễ cho nữ hầu kia, trên đời này Lucas Thanh Điệp ghét nhất hạng nữ nhân thấp kém chuyên đi dụ dỗ đàn ông như nữ hầu kia. Vì vậy Lucas Thanh Điệp mới cố ý chỉnh nữ hầu kia một cách thảm hại, để xem con ả hồ ly tinh đó có còn dám mơ tưởng đến chức vị mẹ kế kia nữa không.

Cửa Lucas gia tộc tuyệt đối không dễ vào...

Tại cửa hàng hoa_nơi Âu Nam Diệp làm việc, hôm nay là cuối tuần, khách hàng có vẻ đông đúc hơn mọi khi. Từ sáng sớm đã có rất nhiều người đến mua hoa, các nhân viên trong tiệm cũng được một phen bận rộn, riêng Âu Nam Diệp thì vẫn khá nhàn hạ.

Do Tony bận một chút chuyện nên lịch hẹn rời sang chiều nay, bởi lẽ đó Hồ Điệp cũng đến cửa hàng hoa phụ giúp Âu Nam Diệp, nói phụ giúp nhưng thực chất hai người họ ngồi tám chuyện, thi thoảng thì phụ giúp nhân viên cắm hoa.

"Chị Nam Diệp, chút nữa em có việc gấp, chị có thể cho em xin nghỉ phép được không ạ?"

Một cô nhân viên nữ trong cửa hàng sau khi nhận một cuộc gọi, sắc mặt có chút không tốt, rồi cô ấy đi đến phía Âu Nam Diệp đang sắp xếp hoa, hỏi.

"Ừ. Em có chuyện thì cứ đi giải quyết đi, xong việc hãy đến làm cũng được." Cô khẽ cười nhìn cô nhân viên đáp.

"Vâng, em cảm ơn ạ."

Sau khi cảm ơn, cô nhân viên nữ sắp xếp một chút hoa đang gói dở rồi đi về, cô nhân viên vừa bước ra không lâu, thì bóng dáng một nam nhân anh tuấn đẩy cửa bước vào, thu hút không ít ánh nhìn. Tiếng xôn xao bắt đầu nổi lên, những ánh mắt ngưỡng mộ, háo sắc không ngừng hướng về phía nam nhân ấy.

"Ui soái ca kìa mọi người! Thật đẹp trai quá đi!"

"Trời ơi, muốn xin Wechat anh ấy quá aaaa..."



"Bớt lại đi mọi người, nam nhân ưu tú như vậy đến đây mua hoa chỉ có thể tặng bạn gái mà thôi."

"Huhu...tiếc ghê..."

"..."

Rất nhiều lời bàn tán vang lên, dù nói rất nhỏ nhưng cũng khiến Âu Nam Diệp và Hồ Điệp phải chú ý. Khi vừa quay người lại về hướng gần cửa, nơi nam nhân kia bước vào, Hồ Điệp lại được một phen ngỡ ngàng. Kia có gọi là oan gia không trời, không nghĩ lại gặp lại Dạ Kiêu ở đây, trong lòng có chút hồi hộp nhưng nghĩ đến anh đến đây để mua hoa tặng người khác lòng cô lại có chút buồn.

Âu Nam Diệp nhận thấy sự thay đổi trong mắt Hồ Điệp, tầm mắt cô cũng hướng về phía nam nhân kia, ánh mắt trở nên sắc bén. Ồ! Hóa ra là người đã khiến Hồ Điệp xao xuyến, nhìn thật tuấn tú, thảo nào lại khiến cô ấy nhớ nhung mãi không quên.

Bên kia, Dạ Kiêu cũng đã nhận ra sự có mặt của Hồ Điệp, khóe môi anh khẽ nở một nụ cười nhìn về hướng cô, trong lòng trở nên vui vẻ hơn. Không nghĩ lại gặp được nhóc xù lông ở đây nha, vốn dĩ anh muốn ghé qua đây mua một bó hoa tặng cho một người bạn quá cố của anh, xong rồi rời đi. Nhưng thấy Hồ Điệp ở kia, đột nhiên anh muốn trêu chọc cô một chút, nghĩ như vậy anh khẽ bước lại gần phía Hồ Điệp đang ngồi.

"Hey! Lại gặp nhau rồi." Dạ Kiêu vỗ vai Hồ Điệp nở một nụ cười nói.

Hồ Điệp đang mải mê đắm chìm trong dòng hồi ức bất ngờ bị anh vỗ vai thì giật mình, theo phản xạ bắt lấy tay anh vặn lại khiến Dạ Kiêu giật mình. Không nghĩ cô gái nhỏ bé kia lại có sức mạnh lớn như vậy, chỉ với một chiêu vặn tay anh đến muốn chẹo luôn rồi.

"Ây...cô làm gì vậy? Tôi không cố ý mà."

Anh ôm lấy cổ tay có chút đau của mình, nhìn Hồ Điệp bằng ánh mắt tràn đầy sự ủy khuất. Hồ Điệp thấy anh thì ngạc nhiên, vội vã buông tay ra, hai má trở nên đỏ ửng, ngại ngùng không dám nhìn thẳng vào anh.

"Xin...xin lỗi." Cô chột dạ xin lỗi.

Cô cũng đâu cố ý, ai bảo anh tự nhiên vỗ vai cô làm chi, đáng đời lắm. Dù trong lòng có chút lo lắng vì sợ bản thân dùng quá nhiều lực, nhưng nghĩ đi nghĩ lại anh đường đường là một sát thủ, có một chiêu kia của cô đâu thể khiến anh đau được cơ chứ.

"Tôi bị thương rồi, bù đắp tổn thất tinh thần đi."

Dạ Kiêu mếu máo nhìn Hồ Điệp, bắt đầu dở giọng điệu ủy khuất, khiến Âu Nam Diệp bên cạnh cũng cảm thấy nổi hết cả da gà. Cô không nghĩ một nam nhân nhìn bề ngoài có vẻ lạnh lùng như Dạ Kiêu lại có thể tỏ ra bộ mặt đáng yêu đến vậy, ta nói khi rơi vào lưới tình rồi con người ta đều trở nên thay đổi mà, nhất là khi đứng trước mặt người mình thích.

Hai người Hồ Điệp và Dạ Kiêu cứ anh một câu, em một câu rồi đến trưa luôn họ mới thôi, Âu Nam Diệp bên cạnh chỉ biết ngồi nhìn hai người họ khịa nhau. Bản thân có chút nhớ đến Mạc Thiên Kỳ, biết bao giờ cô mới có thể dám nói chuyện thoải mái với anh như hai người trước mặt kia đây.

Haizz...ta nói thật ảo não mà!