Yêu Anh Thành Bệnh

Chương 50




"A Nhiên, em biết anh khó chịu.." Cung Thời An khẽ nói, một nụ hôn rơi xuống bên khoé mắt anh: "Anh đừng khóc.."

Một nụ hôn lại hạ xuống bên yết hầu anh, đoạn, Cung Thời An lại ngẩng đầu lên. Hắn nhìn Hứa Nhiên, ánh mắt mờ đục, khàn khàn giọng nói: "Nhưng mà A Nhiên, em sắp không chịu nổi rồi.. Em muốn chết đến nơi vậy, em thực sự không thể dừng lại, anh ơi.."

Lời van xin thống khổ của Cung Thời An làm trái tim Hứa Nhiên khẽ run lên. Trong một khắc đó, anh đã muốn thỏa hiệp.

Nhưng nghĩ đến cảm giác khi phải nằm dưới tiếp nhận sự kích thích, còn cả cơn đau đớn khi nãy, tất cả với anh đều quá đỗi xa lạ, anh không muốn..

Hứa Nhiên liền dứt khoát nhắm chặt hai mắt lại, ý từ chối rất rõ ràng.

Một nụ hôn rơi trên đầu lông mày anh. Nhẹ nhàng, ấm áp.

Anh biết là Cung Thời An làm.

Hứa Nhiên lần nữa mở mắt ra, đối diện với khuôn mặt rõ ràng nhịn đến sắp phát điên nhưng vẫn cố kiềm chế của Cung Thời An, anh cắn môi, nội tâm lại điên cuồng giãy dụa.

"A Nhiên.." Nụ hôn của Cung Thời An không ngừng rơi xuống trên mặt anh, cổ anh, tai anh, tóc anh.. Hắn giống như cá chết mắc cạn, liên tục cầu xin anh cứu vớt hắn..

Anh phải làm sao đây? Thời An.. anh nên làm gì đây?

Hứa Nhiên chợt mở to mắt.

Anh nhìn Cung Thời An với đôi mắt khiếp sợ: "Em.. em đang làm gì vậy?"

Bàn tay Cung Thời An lại lần nữa nắm lấy tính khí của anh, nhẹ nhàng vuốt ve. Hứa Nhiên cong người lại, bám chặt lấy bắp tay Cung Thời An, há miệng thở dốc: "Thời An, đừng.. đừng ưm.." Âm thanh này quá mức ướt ác, làm động tác tay của Cung Thời An càng lúc càng nhanh.

Hứa Nhiên vội đưa tay lên chặn ngang miệng, kiềm chế tiếng rên. Dưới sự kích thích của Cung Thời An, anh lại một lần nữa không khống chế nổi.. bắn ra. Lần này so với lần trước còn mệt hơn

Hứa Nhiên đạt được khoái cảm, thân thể dường như mất hết sức lực, nằm nhũn ra ở trên giường. Cung Thời An nhìn tinh dịch trắng đục trên tay mình, rồi lại đưa đôi mắt mờ mịt dục vọng nhìn Hứa Nhiên, lần nữa khẩn khoản nài xin anh: "A Nhiên.. em.. có thể không?"

Anh biết, hành động vừa rồi của hắn chính là đang muốn lấy lòng anh. Bây giờ anh..

Hứa Nhiên đưa tay chặn ngang tầm mắt, mặt anh đỏ lên, giọng đục ngầu nói: "Tắt.. tắt điện đi.."

Anh đã được thỏa mãn, không lý nào lại khiến Cung Thời An phải khổ sở như vậy..

Hứa Nhiên nhắm mắt lại, bàn tay kháng cự Cung Thời An khẽ trượt xuống, vô lực đặt ở bên người.

Cung Thời An mở to mắt, nhất thời có thể hiểu anh đây là ngầm đồng ý liền mừng rỡ như điên.

Cung Thời An lập tức nhón người lên tắt điện phòng. Cả căn phòng lập tức rơi vào bóng tối. Trong bóng đêm, mọi giác quan của con người đều đặc biệt trở nên nhạy cảm. Anh có thể cảm nhận được thân nhiệt nóng hổi đang kề cạnh bên cạnh, thậm chí còn rất sát. Hứa Nhiên lặng lẽ hít một hơi, anh nắm chặt tay lại, không nói lên mình hiện tại là đang mang cảm giác gì, chỉ là.. một lời rất khó nói hết!

Cung Thời An bất ngờ hôn "chóc" một cái lên môi Hứa Nhiên, hắn cúi người sát bên tai anh, thâm thâm nói: "Anh yên tâm, A Nhiên, em sẽ không làm anh đau đâu.."

"Em sẽ nhẹ nhàng A Nhiên.."

Hứa Nhiên khẽ mím môi, hai đầu lông mày nhíu chặt, trong lòng âm thầm chuẩn bị tâm lý tiếp nhận.

Nhưng khi bàn tay Cung Thời An lần xuống nơi tư mật nhất chưa từng được khai phá của anh, mang theo cả chất dịch anh tiết ra ban nãy tiến vào.. anh vẫn không nhịn được kẹp chặt chân lại. Cung Thời An nhẹ nhàng hôn anh để anh thả lỏng cơ thể. Từ đầu vai đến ngực, ngực đến eo, eo đến hông.. Một đường làm cho Hứa Nhiên tê liệt cả người.

"Không sao, A Nhiên, tin em.."

Hứa Nhiên nghĩ đến Cung Thời An hẳn là đã từng làm với rất nhiều người, cảm giác khó chịu bỗng nổi lên, đồng thời một loại cảm giác yên tâm khác cũng lan tràn. Hắn hẳn là có rất nhiều kinh nghiệm! Hứa Nhiên coi như đã tiếp nhận sự thật này, anh nắm lấy bả vai Cung Thời An, rướn người ôm lấy hắn.

Nhưng mà quả nhiên là anh đã đánh giá cao Cung Thời An rồi.

Tên này chắc chắn lần đầu tiên làm với đàn ông, ngay cả kỹ năng cơ bản là nới lỏng cũng không biết! Lúc hắn sờ soạng vài cái rồi gấp gáp tiến vào, Hứa Nhiên cảm tưởng như nơi đó của mình sắp bị xé rách đến nơi vậy!

Mẹ nó, có biết đâm vào đàng hoàng không thế? Đau muốn chết! Cung Thời An cái tên cầm thú..

Khốn kiếp..

Cung Thời An ở trên người anh không ngừng rút ra tiến vào, mỗi lần đều đỉnh đến tận nơi sâu nhất. Hứa Nhiên bị làm đau đến phát khóc, lại hết lần này đến lần khác chịu đựng cảm giác bị xỏ xuyên qua. Trước đây anh chưa bao giờ nghĩ đến có một ngày mình lại nằm dưới thân người khác, uốn éo thân thể rồi rên rỉ thế này!

Cung Thời An hung hăng cắm rút vào bên trong Hứa Nhiên, vách thành ấm nóng bao lấy tính khí của hắn, thỏa mãn thở ra một hơi dài. Cung Thời An bắt đầu công thành đoạt đất, mỗi lần tiến vào đều khiến Hứa Nhiên đau đến cong người. Cung Thời An tuổi còn trẻ, huyết khí phương cương, lại là lần đầu làm tình, nhìn gương mặt đỏ bừng và nước mắt giàn giụa trên mặt Hứa Nhiên, dục vọng của hắn lại bừng bừng nổi lên.

Cung Thời An hôn lên khoé mắt anh, lại liếm liếm nước mắt bên khoé mi anh, tình cảm như hai người yếu nhau. Hứa Nhiên cảm nhận được sự đối đãi dịu dàng này, trái tim cũng trở nên mềm nhũn. Nhưng khi Cung Thời An ôm lấy eo anh đâm mạnh vào, anh vẫn không nhịn được lôi mười tám đời tổ tông nhà hắn ra chửi.

"A Nhiên, A Nhiên.. thật sướng.."

Lúc Cung Thời An rong ruổi trên người anh đều không ngừng gọi tên anh, Hứa Nhiên bị kích thích đến cùng cực, cũng ngăn không nổi bản thân phát ra tiếng rên. Cung Thời An đột ngột dừng lại, đôi mắt đỏ như máu, ngay lúc Hứa Nhiên còn đang tự hỏi hắn định làm gì, Cung Thời An lại khẽ hôn lên vành vai anh, lời nói ra càng làm người ta đỏ mặt tía tai: "Anh rên thật hay. Hứa Nhiên, rên nữa đi, em muốn nghe.."

Hứa Nhiên mở to mắt, chữ "thao mẹ chứ" chưa kịp thốt ra đã bị nuốt vào theo từng tiếng va chạm. Cung Thời An bất ngờ di chuyển, anh lại không thể nhịn được mà kêu lên. Thật sự gợi tình muốn chết!

Sau khi phát tiết xong, thân phận trai tân được bóc tem, Cung Thời An sướng đến mức khẽ ngẩng đầu lên rên dài lên một tiếng. Lần đầu tiên hắn làm tình, đúng là sướng đến phát điên! Không ngờ đầu làm tình lại sướng đến như vậy, bảo sao có nhiều người lại muốn trầm mê như vậy! Mẹ nó! Sướng điên lên được!

Còn có người dưới thân hắn là Hứa Nhiên.. Hình như càng kích thích hơn so với mấy người bạn gái trước đây của hắn.

Hứa Nhiên sạch sẽ như tiên giáng trần, giờ phút này đã bị hắn kéo xuống thần đàn rồi..

Cung Thời An liếm khoé môi, ánh mắt đục ngầu như một con dã thú thèm khát. Thấy Hứa Nhiên đã mệt đến mức không còn tỉnh táo, hắn liền đưa tay xốc người anh dựa vào mình. Hứa Nhiên mê man tỉnh lại, miệng lầm bầm: "Kết.. thúc rồi sao?"

Cung Thời An nghe vậy thì phì cười, nắm lấy cằm anh liến liếm, bờ môi di chuyển lên trên. Hai đầu lưỡi quấn quýt vào nhau, nước bọt trong suốt theo khoé miệng chảy xuống, Cung Thời An hung hăng hôn Hứa Nhiên, đến khi anh không thở nổi mà bám vào người hắn hít từng ngụm khí mới chịu dừng lại.

"Một lần nữa thôi, được không anh?"

Giọng nói Cung Thời An vang lên bên tai khiến anh cả kinh, đôi mắt mờ mịt lập tức lấy lại tiêu cự. Nhưng cũng đã muộn rồi, Cung Thời An ôm lấy eo anh, lại bắt đầu một vòng mới rong ruổi mới.

Kia rõ ràng là lời thông báo chứ không phải câu hỏi.

Hắn ôm lấy eo Hứa Nhiên, hết lần này đến lần khác đỉnh vào nơi sâu nhất của anh, lại vui sướng cảm giác anh khóc lóc van xin dừng lại dưới thân mình. Hai người chìm trong dục vọng nguyên thủy nhất, chìm nổi trong bể tình, hai thân thể hòa làm một, khắc sâu đối phương vào trong tâm khảm. Mãi cho đến khi Hứa Nhiên sức cùng lực kiệt mà ngất đi.

-

Khi Hứa Nhiên tỉnh dậy vào sáng sớm hôm sau, anh thực sự có cảm giác mình đã đi dạo quanh một vòng quỷ môn quan.

Hiện giờ người anh không có chỗ nào là không đau nhức, nhất là phần hạ bộ, giống như bị người ta xé rách ra rồi khâu lại. Đau muốn tê người! Còn có tại phần khó nói kia, vẫn còn cảm giác dính nhớp..

Hứa Nhiên nhìn quanh phòng, phát hiện không thấy Cung Thời An đâu, vội vàng muốn đứng dậy vào phòng tắm.

"Mẹ kiếp.. sao lại đau như vậy chứ?" Vừa thử cử động người, anh đã bị làm cho đau đến hút khí.

Hứa Nhiên phát hiện chỉ cần anh cử động phần chân một chút thôi thì thân dưới lại bắt đầu đau. E rằng giống như trong nỗi sợ của anh, nơi đó đã bị xé rách rồi..

Nghĩ đến đây, Hứa Nhiên khẽ rùng mình. Anh cắn răng, bám lấy mép giường, dùng hết sức lực đỡ mình ngồi dậy. Mới chỉ lê được đến bên cạnh giường, trán anh đã rỉ ra một tầng mồ hôi.

Đúng lúc này, cửa phòng mở ra. Cung Thời An mặc một bộ đồ mới nguyên vẹn bước vào, trên tay còn cầm theo một túi giấy, Hứa Nhiên nhìn liền ngẩn ra.

Trong lúc Hứa Nhiên đang suy nghĩ, anh vô tình chạm mắt với Cung Thời An. Theo phản xạ, anh liền xấu hổ rụt cổ lại, quay đầu nhìn về nơi khác. Bây giờ nhìn Cung Thời An anh lại không thể không nghĩ về chuyện xảy ra tối hôm qua..

Tình huống hiện tại này quá xấu hổ, anh cũng không biết nên làm gì nữa.

Cung Thời An nhìn anh, mím môi. Hắn cũng xấu hổ không khác gì Hứa Nhiên, nhưng chuyện đã đến nước này, lỗi nằm ở phía hắn. Dù sao ngày hôm qua, hắn đúng thật là không tỉnh táo. Làm ra những hành động đó với Hứa Nhiên.. Hắn đúng thật là không bằng cầm thú!

Cung Thời An đã tỉnh lại từ sáng sớm, nhìn thấy Hứa Nhiên nằm cạnh ngủ say không biết trời đất, suy nghĩ đầu tiên củ hắn là muốn chạy trốn. Nhưng nghĩ lại thì làm vậy không đáng mặt đàn ông chút nào!

Vậy nên hắn đã gọi cho người của khách sạn, nhờ họ chuẩn bị bữa sáng cho hai người, còn bản thân thì ra ngoài mua cho Hứa Nhiên một bộ đồ mới. Dù sao đồ ngày hôm qua.. cũng bị hắn xé cho không ra hình dạng gì nữa rồi!

Cung Thời An cắn cắn môi. Hắn đóng cửa lại, rồi cứng ngắc đi vào, nói: "A Nhiên.. anh tỉnh rồi à? Em.. đi mua đồ ăn sáng cho anh.. anh.. ừm, ăn một chút đi. Còn có, em mua cho anh bộ quần áo này.. anh.. mau thay rồi ra ngoài nhé!"

Hai lỗ tay Hứa Nhiên đỏ bừng lên, theo giọng nói của Cung Thời An, anh bỗng nhớ đến ngày hôm qua.. Trong lúc cao trào, cũng chính giọng nói này đã thủ thỉ gọi tên anh.. thâm tình đến mức, khiến anh suýt thì chìm quên mất chuyện hắn là trai thẳng, chuyện bị hạ dược và ngủ với anh chẳng qua cũng chỉ là bất đắc dĩ.

"Anh.. a.."

Lời này vừa nói ra, cả Hứa Nhiên và Cung Thời An đều đồng thời giật mình.

Sao giọng anh lại khàn như vậy chứ..

Cung Thời An nhanh chóng hiểu ra, mang tai đỏ bừng lên.

Hắn đưa túi đồ trên tay cho Hứa Nhiên, bước nhanh lại phía giường, lấy một chai nước trong tủ, mở ra, nhanh chóng đưa đến bên miệng cho Hứa Nhiên. Hứa Nhiên không dám nhìn thẳng hắn, vội vàng vươn tay ra khỏi chăn nhận lấy. Cả quá trình hai người đều không nhìn nhau quá một giây.

Theo động tác nhận nước này của Hứa Nhiên, cánh tay và hơn nửa bờ vai trần trụi của anh lập tức lộ ra ngoài.

Cung Thời An lơ đãng liếc nhìn xuống, ánh mắt hơi tối lại, yết hầu lăn lộn lên xuống.

Trên cần cổ trắng nõn của Hứa Nhiên, rải rác là những vết hôn lớn nhỏ mà hắn đã để lại. Không chỉ thế, trên xương quai xanh cũng có vết cắn của hắn. Ngày hôm qua, hắn đã vừa hôn vừa liên tục đâm vào.. Cuối cùng đã làm cho Hứa Nhiên phát khóc!

Hai mắt anh đỏ bừng lên như một chú thỏ tội nghiệp, vừa khóc vừa cầu xin hắn dừng lại. Nhưng hiển nhiên, điều đó chỉ càng kích thích hắn hơn.

Sau đó, cũng là giọng nói đó đã khóc cả đêm dưới thân hắn..

Yết hầu Cung Thời An lên xuống hai lần, hắn bất chợt quay người đi, không nói lời nào đi thẳng ra ngoài.

Hứa Nhiên nhìn về phía cửa phòng đóng kín, suy nghĩ đầu tiên chính là phải mau chóng rời giường, vào nhà vệ sinh lấy thứ xấu hổ trong cơ thể kia ra. Sau đó là mau chóng rời khỏi nơi xấu hổ này!

Hứa Nhiên cắn răng, vén chân dậy, thân dưới lại truyền đến cơn đau khiến anh phải thở hắt ra một hơi lạnh. Anh cố chịu đựng cảm giác khó chịu nơi hạ bộ, bám vào đồ vật bên cạnh từng bước đứng dậy.

Mỗi lần Hứa Nhiên thử di chuyển, hạ bộ lại truyền đến cơn đau không thể miêu tả thành lời, châm chích như bị sưng mủ lên. Anh cảm tưởng nơi đó của mình như bị xé rách ra, vết thương còn đang rỉ máu. Đêm qua Cung Thời An hung hăng xỏ xuyên qua anh, thực sự làm anh có cảm giác như lơ lửng giữa địa ngục. Thật sự là đau muốn chết!

Mẹ nó Cung Thời An đúng là cầm thú!

Trong lòng Hứa Nhiên âm thầm mắng chửi, cuối cùng cũng đi được đến nhà tắm. Quá trình sau đó có chút xấu hổ.. Nhưng may mắn là nơi đó của anh chỉ bị sưng lên chứ không bị rách như anh nghĩ.

Hứa Nhiên ở trong phòng rất lâu. Cung Thời An gọi anh mấy lần không thấy trả lời, lo lắng muốn vào trong xem thử. Lúc này, Hứa Nhiên trở ra, đồng hồ bấy giờ đã trôi qua hơn bốn phút. Anh vừa phải lấy thứ đó ra, rồi lại tắm rửa một lượt, đương nhiên sẽ lâu hơn bình thường một chút.

Cung Thời An liếc nhìn anh một cái, rất nhanh lại quay đi ngay. Hắn dọn đồ ăn đã được hâm nóng ra bát cho Hứa Nhiên, vừa bận rộn vừa nói: "Em không biết anh muốn ăn gì, nên đã gọi chút cháo cho anh.."

"Ừ." Hứa Nhiên nhàn nhạt đáp, sau đó nhận lấy muỗng rồi tự nhiên ăn.

Cung Thời An loay hoay dọn đồ, lúc quay lại nhìn thấy anh đã bắt đầu ăn, trong lòng không tránh khỏi thất vọng. Hắn nắm chặt bịch rác cho tay, muốn nhắc lại chuyện tối qua, lại ngập ngừng không biết nói sao: "A Nhiên, tối qua em.. không cố ý, xin lỗi anh.."

Tên khốn vô dụng này, ai bảo mày xin lỗi chứ? Còn không cố ý? Tên đần độn chết tiệt này!

Trong lúc Cung Thời An tự chửi bản thân một nghìn lần, Hứa Nhiên đã ăn vơi đi nửa tô cháo. Anh nhàn nhạt đáp: "Ừ."

Ừ? Ừ là sao? Ừ là thế nào? Có phải Hứa Nhiên giận hắn rồi không? Vì sao anh lại lãnh đạm như vậy?

Cung Thời An cắn môi, bồn chồn đến nỗi không biết nên bắt đầu nói từ đâu. Nhưng hắn biết, cứ để như thế này mãi không ổn, hắn cần làm gì đó..

"Em.."

"Anh ăn xong rồi." Hứa Nhiên bỗng đứng dậy: "Em cũng mau ăn sáng đi. Bây giờ anh có việc rồi, phải đi trước. Chuyện của chúng ta.. để sau hẵng nói."

Không phải là tối nay, mà là để sau hẵng nói.. Có phải đồng nghĩa với việc không bao giờ muốn giải quyết không?

"Em sẽ chịu trách nhiệm." Cung Thời An đột nhiên nói.

Hắn sợ nếu như mình không nói, để cho Hứa Nhiên đi qua khỏi cánh cửa này, quan hệ giữa hai người sẽ không thể cứu vãn được nữa.

Con người anh rất khó đoán, hắn sợ mình chỉ cần sơ sẩy một chút, anh sẽ làm ra hành động không ai đoán trước được.

Cung Thời An xoay người, nhìn Hứa Nhiên đứng ở cửa muốn rời đi, lại nói: "Em sẽ chịu trách nhiệm, chuyện tối hôm qua."

Hắn không biết làm cách nào để bù đắp cho Hứa Nhiên, nhưng hắn nhất định sẽ chịu trách nhiệm với anh.

Hứa Nhiên im lặng không đáp. Anh nhìn giầy da dưới chân mình, lát lâu sau mới ngẩng đầu lên nhìn Cung Thời An. Xuyên qua ánh đèn điện, anh nhìn thẳng vào mắt Cung Thời An, dường như có thể vì vậy mà nhìn thấu lòng hắn.

"Bằng cách nào?"

"Hả? Em.."

"Em sẽ chịu trách nhiệm bằng cách nào đây hả Thời An? Chúng ta đều là người lớn cả rồi, đều hiểu chuyện hôm qua có nghĩa là gì. Đêm qua là anh tình nguyện, em không cần nhận lỗi sai về phần mình."

Nếu như ngày hôm qua anh không tham lam..

"Anh cũng không phải là con gái, Thời An. Không cần phải lo dính bầu."

Nếu như anh không ích kỉ..

"Chuyện tối hôm qua.. đã kết thúc vào tối hôm qua rồi. Em cứ coi như.. chưa từng có chuyện gì xảy ra đi."

Tất cả những chuyện này đều sẽ mãi mãi chỉ nằm trong ảo tưởng của anh. Nhưng khi nó đã trở thành hiện thực rồi, làm sao có thể cứu vãn được nữa đây?

"Em.. khoan đã, A Nhiên!" Cung Thời An nhìn cánh cửa đã đóng lại, trong lòng không hiểu sao có cảm giác mất mát.

Giống như có gì đó.. đã vụt mất khỏi tay hắn.

-

Những ngày sau đó, Hứa Nhiên rất ít khi trở về nhà. Một phần là vì thời gian này anh đang chuẩn bị mở công ty, nên phải chạy đôn chạy đáo đi kiếm địa điểm và đăng tin tuyển dụng, có chút vất vả nên thời gian sinh hoạt cũng không cố định, sống ở bên ngoài sẽ dễ đi lại hơn nhiều. Một phần cũng là vì anh muốn tránh mặt Cung Thời An.

Vậy nên sau khi cân nhắc thiệt hơn, anh thường lui lại nhà Hứa tiên sinh ngủ qua đêm. Dù sao nhà ông giờ nào cũng có người thức, anh không sợ sẽ làm phiền ai. Hơn nữa sống ở nhà ba anh cũng thoải mái hơn việc thuê khách sạn bên ngoài nhiều. Dần dần, thời gian anh trốn ở nhà Hứa tiên sinh nhiều đến nỗi ông cũng bắt dầu nhận ra điều bất thường.

"Này, con với họ Cung cãi nhau đấy à?"

Hứa Nhiên đang xem tivi, hơi liếc nhìn người vừa ngồi xuống bên cạnh mình một cái, lại lơ đãng trả lời: "Dạ? Ai cơ?"

"Còn ai vào đây nữa? Thằng nhóc Cung Thời An đó!" Hứa tiên sinh một bộ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói: "Con lại gây gổ gì với nó hả? Hai đứa bây tới thời kỳ chán nhau rôi hả?"

"Ba, ba nói cái gì vậy? Cũng không phải yêu đương, thời kỳ chán nhau gì chứ.." Hứa Nhiên khẽ rầm rì.

"Không yêu đương? Thật không? Với tính cách của con vậy mà nhịn được đến giờ?" Hứa tiên sinh rõ ràng không tin cho lắm.

"Tính cách con thì thế nào chứ? Mà thôi đi, ba hỏi chuyện này làm gì? Tự nhiên đi quan tâm đời tư của con.."

"Không nói thì thôi, làm gì dữ như vậy?" Hứa tiên sinh trợn trắng mặt, lập tức ngồi dậy. Lúc đứng lên còn cố tình đạp anh một cái.

"Ba, đau!"

"Hừ! Đáng đời!"

"..."

Không biết ba anh mấy tuổi nữa, lại hơn thua cả với một đứa con nít..

Hứa Nhiên thở dài, những ngày sau đó lại tiếp tục ăn bám ở nhà Hứa tiên sinh. Mặc dù ở đây anh không được ăn món Cung Thời An, cũng cảm thấy có chút nhớ hương vị tay nghề của hắn. Nhưng ở nhà ba anh lại có giúp việc, tất tần tật từ nhỏ đến lớn đều không đến phiên anh động tay vào. Thật sự.. anh có chút thích ở đây rồi! Bây giờ có đuổi anh đi anh có lẽ cũng sẽ phải suy nghĩ thêm một chút!

Hôm nay Hứa Nhiên tan làm sớm, như thường lệ muốn lái xe về nhà Hứa tiên sinh. Lúc mở điện thoại lên xem giờ, lại vô tình nhìn thấy tin nhắn của Cung Thời An.

Thật ra trong suốt khoảng thời gian anh trốn ở nhà Hứa tiên sinh, Cung Thời An cũng đã gọi cho anh không ít lần, hỏi anh đi đâu, sao không về nhà, lần nào anh cũng chỉ lấy cớ ậm ờ cho qua. Ngay cả tin nhắn hắn gửi anh cũng ít khi trả lời lại, thường chỉ xem rồi để đó. Nói anh xấu hổ cũng được, hèn nhát cũng được, nhưng anh vẫn chưa có đủ can đảm để nói chuyện thật thẳng thắn rõ ràng với Cung Thời An.

Cung Thời An là người có trách nhiệm, anh biết. Hắn hẳn là cảm thấy rất áy náy. Cũng phải, có ai ngủ với bạn thân nhất của mình mà sau khi tỉnh lại lại không bối rối chứ?

Chỉ có anh khi đó, rõ ràng vẫn còn tỉnh táo.. Lại cứ thế thuận theo ước muốn hoang đường của hắn, mới là đáng xấu hổ. Anh nên giải thích thế nào về hành động của mình chứ?

Rằng là anh nhất thời tham lam? Ích kỉ muốn chiếm đoạt hắn cho riêng mình? Rằng là nghĩ đến cảnh Cung Thời An sẽ làm việc đó với một người khác, anh lại không chịu nổi?

Anh không có cách nào nói ra. Anh rất sợ một khi Cung Thời An nghe được câu trả lời sẽ dần xa lánh anh. Anh không muốn giữa hai người các anh lại đi đến kết cục không thể cứu vãn nổi.

Vậy nên, cứ như hiện tại là đủ rồi.

Hứa Nhiên cúi đầu nhìn tin nhắn Cung Thời An gửi đến, hắn hỏi anh có thời gian không, hôm nay trở về nhà, hắn có chuyện quan trọng muốn nói với anh.

Chuyện quan trọng?

Vừa hay, anh cũng có.

Hứa Nhiên nghĩ đây là cơ hội tốt nhất để anh nói với Cung Thời An việc anh sẽ chuyển ra ngoài. Nói qua điện thoại chỉ sợ anh không đủ quyết tâm, vẫn là gặp mặt trực tiếp sẽ dễ nói hơn.