Yêu Anh Thành Bệnh

Chương 47




Chỉ là lần này Cung Thời An không có làm ầm ĩ như trước đó. Trước khi nhân viên nhà hàng kịp ra xem xét tình hình, hắn đã kéo tay anh đi thẳng một mạch.

Cung Thời An cứ như một con thú hoang không biết điểm dừng, sức lực của hắn mạnh đến phát hoảng, nắm tay Hứa Nhiên chặt đến nỗi hằn lên một vòng đỏ. Hứa Nhiên biết chuyện lần này mình cũng có phần sai, nên chỉ im lặng để hắn kéo mình đi.

Cung Thời An đi mãi, đi mãi, bước chân càng lúc càng nhanh. Khi Hứa Nhiên suýt thì trượt chân ngã, hắn liền đưa tay kéo anh vào một ngõ nhỏ, rồi đẩy mạnh anh vào tường.

Không biết từ bao giờ bọn họ đã đi vào một khu dân cư, trong con hẻm không một bóng người này dù có cãi nhau to đến mấy cũng không lo có người đến, Cung Thời An quả thật đã chọn rất khéo.

"Đau.."

Cung Thời An không nhẹ tay một chút nào, Hứa Nhiên khó chịu nhăn nhó: "Thời An, anh biết em tức giận, nhưng mà em cũng phải cho anh giải thích chứ! Em vừa đến đã đùng đùng tức giận như vậy, có từng nghĩ tới anh cảm thấy thế nào chưa?"

"Được, vậy anh nói thử xem!" Cung Thời An chế giễu cười một tiếng, ngược lại muốn xem lần này Hứa Nhiên sẽ biện hộ như thế nào.

Hứa Nhiên hơi hé miệng, rồi lại mím môi, đột nhiên lại không biết nên nói như thế nào cho phải. Chẳng lẽ nói là vì Nghiêm Dụ uy hiếp anh sẽ nói cho hắn biết chuyện anh thích hắn, nên anh mới đồng ý đi ăn với cậu ta để lấy lại bản ghi âm sao?

"Thế nào? Nói đi chứ? Vừa rồi không phải anh rất hùng hồn sao?" Cung Thời An cười khàn một tiếng, rồi bỗng nhiên cao giọng nói: "Không bịa ra được nữa chứ gì? Anh rốt cuộc còn muốn nói gì nữa? Mấy câu như anh sai rồi, anh không đúng, anh chỉ biết nói suông thôi đúng không?"

"Anh không.." Hứa Nhiên hít sâu một hơi, anh lấy lại bình tĩnh, ánh mắt kiên định, nói: "Để anh giải thích, có được không? Anh vừa rồi chỉ là không biết nên bắt đầu kể từ đâu thôi."

"Được, anh nói đi." Cung Thời An căng quai hàm, sắc mặt trầm xuống, nói: "Tốt nhất anh nên giải thích cho rõ ràng vì sao anh ta lại hôn anh."

"Anh.. cái gì?"

Hứa Nhiên sửng sốt. Cung Thời An đang nói gì vậy? H.. hôn? Ai hôn ai? Ai hôn anh?

"Còn không phải sao?" Cung Thời An siết chặt nắm tay, nội tâm giãy giụa điên cuồng, hắn nghiến răng, nụ cười có phần hơi méo mó: "Em nhìn hai người từ đầu đến cuối, anh ta tặng quà cho anh, anh nhận lấy. Sau đó chính mắt em cũng đã nhìn thấy hai người hôn nhau."

Hứa Nhiên không thể tin được. Nhưng suy nghĩ kĩ lại điều Cung Thời An vừa nói, đôi mày anh hơi nhíu lại.

Anh hình như.. hiểu ra rồi!

Tuy không biết vì sao nhưng Cung Thời An từ đầu đã có mặt ở nhà hàng. Hắn biết hết tất cả mọi thứ, nhưng không xuất hiện. Chỉ đến khi Nghiêm Dụ ghé bên tai anh nói chuyện, hắn mới lao đến đánh người.

Từ góc nhìn của Cung Thời An, hành động ghé sát đó quả thực giống như đang hôn môi. Điều này cũng giải thích được tại sao Nghiêm Dụ lại đột nhiên làm một điều vô nghĩa như vậy.

Có lẽ bởi vì phản cảm với việc hành động đó lại xảy ra trên người bạn thân thiết nhất của mình, Cung Thời An mới không kiềm chế nổi mà đánh Nghiêm Dụ. Từ đầu đến cuối, hắn đều không phải thật tâm suy nghĩ đến cảm nhận của anh.

Hứa Nhiên rũ mi, nhìn mũi giày, dùng giọng bình bình như đang bàn chuyện thời tiết, nói dối mà tim không đập nhanh: "Như em thấy, người vừa nãy là bạn anh, tên Nghiêm Dụ. Mối quan hệ của bọn anh rất thân thiết. Trước đây anh nợ ân tình từ cậu ấy, nên hôm nay anh mới mời cậu ấy ăn cơm. Lần trước là gặp lại sau thời gian dài, anh đã không nhận ra cậu ấy, khiến cho em hiểu lầm. Anh thực tình xin lỗi. Còn những gì em nói gì mà hôn môi đó, anh không.."

Hứa Nhiên mím mím môi, kiên định nói: ".. không phủ nhận. Ban nãy anh và cậu ấy ăn uống, có lẽ cậu ấy uống say nên mới hành động bốc đồng như vậy. Em cũng biết khi uống say rất khó điều chỉnh cảm xúc.. Hơn nữa, đều là bạn bè với nhau cả, anh không để trong lòng đâu, em không cần lo lắng cho anh. Mọi chuyện chỉ có như vậy thôi."

Ánh mắt Cung Thời An âm u, sắc mặt hắn cực kỳ khó coi, trầm giọng nói: "Anh cho rằng bịa chuyện như vậy thì em sẽ tin sao? Lần trước không phải nói không quen biết sao? Bây giờ lại thành bạn cũ nợ ân tình rồi? Hứa Nhiên, đầu óc anh cũng phong phú thật, nghĩ ra đủ thể loại chuyện để xoay em như chong chóng! Anh cho rằng em là cái gì? Đồ ngu sao?"

"Anh.."

Hứa Nhiên hít một hơi thật sâu, không có cách nào nói tiếp được. Chỉ bởi vì anh đã nói dối quá nhiều lần, mà mỗi lần sau đó lại phải bịa ra một lời nói dối khác để lấp liếm cho lời nói dối trước đó. Đến nỗi anh không thể nhớ nổi mình đã nói những gì, và rốt cuộc đã lừa dối Cung Thời An bao nhiêu lần nữa..

Cung Thời An có lẽ cũng nghĩ như vậy.

Hắn từng bước đi về phía anh, khí thế áp bức ngập trời dâng tới. Trong lòng Hứa Nhiên giật thót, theo bước chân của Cung Thời An, anh cũng dần dần lùi về sau. Cuối cùng, bị ép sát vào trong góc tường.

Khoảng cách giữa hai người chỉ còn lại hai gang tay.

Hứa Nhiên nuốt một ngụm nước bọt, nhìn Cung Thời An dùng ánh mắt đen nháy không rõ ý vị nhìn mình, bất giác lại thấy khẩn trương hơn vài phần. Anh cắn răng nói: "Thời An, anh không có ý đó.."

Cung Thời An nghe thấy giọng nói của anh, giống như có ma xui quỷ khiến, ánh mắt đang nhìn vào hư không bỗng định thần lại. Hắn nhìn về phía anh, vẻ ác liệt trong đáy mắt càng rõ ràng hơn.

Hắn thấp giọng cười, tiếng cười pha lẫn sự chế giễu, thản nhiên nói: "Được, cứ cho là mọi chuyện như anh nói đi. Hai người là bạn, trước đây anh nợ anh ta một ân tình, vậy nên bây giờ anh ta cứ dây dưa không dứt như vậy với anh, đúng không? Vậy bây giờ em sẽ đi hỏi anh ta, rốt cuộc anh ta muốn gì, vì sao lại làm vậy với anh. Nếu như anh thật sự thiếu nợ anh ta điều gì đó, em thay anh trả. Vậy thì anh không cần gặp anh ta nữa rồi, đúng không?"

Hứa Nhiên bị nói cho á khẩu, ấp úng không biết trả lời thế nào, nửa ngày sau chỉ thốt ra được mấy chữ: "Thời An, xin lỗi, anh sẽ không đi gặp cậu ta nữa.." lại im lặng.

Cung Thời An nhìn dáng vẻ này của Hứa Nhiên, máu nóng càng xông thẳng lên đỉnh đầu. Hắn nắm chặt tay lại, gân xanh trên trán nổi lên, thoạt nhìn trông rất đáng sợ. Ánh sáng trong mắt hắn dần dần rút đi, đầy âm u, khẳng định nói: "A Nhiên, anh lại lừa em."

Hắn dùng từ "lại". Bởi vì trước đây, Hứa Nhiên cũng đã từng vì muốn bao che người này mà giấu giếm hắn, lừa gạt hắn.

Lúc đó Cung Thời An chỉ nghĩ là anh nhất thời tức giận nên mới không muốn nói cho hắn biết. Chỉ cần hắn biểu hiện thật tốt, chờ thời gian qua đi, quan hệ giữa hai người tự khắc sẽ quay trở lại như ngày trước.

Chỉ là hắn đã lầm.

Hứa Nhiên vốn chẳng thay đổi gì cả, vẫn chứng nào tật nấy. Bây giờ lại vẫn vì cùng một người đó, tìm đến một lý do vô lý như vậy để lừa hắn. Trông hắn dễ lừa lắm sao? Hay anh nghĩ Cung Thời An hắn là đồ ngốc sẽ cứ thế mù quáng tin tưởng anh?

Thật ra có thể. Hắn có thể tin bất kỳ lời nào Hứa Nhiên nói, bất kỳ những gì anh thể hiện với hắn, hắn đều sẽ nguyện ý tin. Nhưng mà lần này, đã vượt quá giới hạn rồi.

Hứa Nhiên vì một tên đàn ông mới quen mà muốn gạt hắn ra ngoài sao? Đúng là quá điên rồ rồi!

Làm gì có người bạn nào lại như Hứa Nhiên với tên kia chứ? Đút nhau ăn? Cười cười nói nói, đi nhà hàng xem hòa nhạc, còn sờ tay sờ chân? Đó thật sự là bạn sao? Là hành động bình thường sao? Bạn bè có thể làm những thứ đó với nhau à? Hứa Nhiên rốt cuộc có vấn đề gì về nhận thức không vậy?

Mục đích của người kia đã rõ ràng như vậy, Hứa Nhiên không phải thông minh lắm sao, sao có thể không nhìn ra chứ? Hay là nói, Bùi Thanh Vũ thì chưa đủ, nhưng người này thì đã làm anh xiêu lòng rồi?

Cung Thời An vừa nghĩ đến trường hợp này, tức thời liền cảm thấy hít thở không thông.

Hắn hít sâu một hơi, cố gắng để cảm xúc bình tĩnh lại. Nhưng vừa mở mắt ra, đối diện với gương mặt tái nhợt cùa Hứa Nhiên, hắn lại không khống chế bản thân dùng sức, nắm chặt lấy vai anh, tức giận gầm lên: "Vì sao anh không phản bác! Vì sao? Anh thật sự nói dối em sao?"

Hứa Nhiên bị hắn nắm đến đau, mặt hơi nhăn lại. Nhưng suy cho cùng, cơn đau thể xác hiện tại cũng không thể lớn hơn nỗi đau trong lòng anh.

Cung Thời An cũng đã nhìn thấy hết rồi, anh phải giải thích như thế nào đây? Chẳng lẽ lại nói rằng, anh bị ép buộc làm như vậy, vì không muốn để lộ chuyện mình thích hắn sao?

Nếu vậy Cung Thời An có khi còn phát điên hơn nữa!

Vì sao.. vì sao mọi chuyện lại như vậy..

Vì sao Cung Thời An lại xuất hiện ở đây? Vì sao có thể trùng hợp như vậy?

Anh còn có thể nói gì đây? Anh còn có thể làm gì đây?

Hứa Nhiên cắn chặt răng, cảm thấy trước mắt hơi mơ hồ đi. Vài giọt nước đảo quanh hốc mắt, Hứa Nhiên vội vàng nhắm mắt lại, ngăn không cho chúng rơi xuống.

Hành động này trong mắt Cung Thời An, lại là thà cam chịu thừa nhận, chứ nhất quyết vẫn muốn bảo vệ tên đàn ông kia.

Hai mắt hắn hằn lên tơ máu, dùng sức bóp chặt bả vai anh, khiến gân xanh trên mu bàn tay nổi lên. Cung Thời An không nhịn nổi nữa, lời nói càng ngày càng thô tục: "Mẹ kiếp, Hứa Nhiên, anh nói rõ cho em! Anh rốt cuộc là con mẹ nó giấu cái gì? Vì sao không thể cho em biết? Quan trọng lắm sao.. Quan trọng.. hơn cả em sao?"

Lúc thốt ra lời cuối cùng, giọng nói của hắn còn mang theo sự run rẩy và bất lực mà ngay cả hắn cũng không nhận ra.

Hắn là đang muốn nghe sự thật, hay là không muốn nghe đây?

Hai tay Hứa Nhiên đau đớn, bả vai tê rần, anh cắn chặt môi, bởi vì dùng lực khá mạnh, máu bật ra. Vị tanh nồng và mùi gỉ sắt ngập trong khoang miệng. Hứa Nhiên lập tức tỉnh táo lại.

Anh rũ mi nhìn mặt đất, âm thầm hạ quyết tâm.

Chuyện đi đến nước này, là anh đã tính toán sai. Bàn cờ này, là anh hạ không đúng chỗ. Từ đầu, đáng lẽ anh nên quản con tim mình cho thật tốt.. Anh không nên động lòng với Cung Thời An, càng không nên che giấu hết thảy chuyện này. Nếu như ban đầu hai người có thể thành thật với nhau thêm một chút, có lẽ những chuyện rắc rối này đã không xảy ra.

Đáng tiếc là, trên đời này không có nếu như. Càng không có liều thuốc mang tên hối hận.

Hứa Nhiên ngẩng đầu nhìn Cung Thời An, trong mắt chứa đầy bi thương. Vài giọt lệ đảo quanh hốc mắt, trông vừa tủi thân và đáng thương. Cung Thời An bỗng chốc hốt hoảng, hắn muốn đưa tay gạt lấy. Nhưng ngay giây tiếp theo, lời Hứa Nhiên nói ra đã khiến hắn hoàn toàn ngây người.

"Thời An.. anh, hình như thích đàn ông.."

Đầu Cung Thời An kêu "bang" lên một cái, như có cái gì đó vừa nổ tung. Bên tai hắn ù đi, không thể tin được hỏi lại: "Anh.. nói cái gì?"

Hứa Nhiên mím môi, nuốt xuống một ngụm nước bọt có vị máu, hơi nhếch khoé môi, nói: "Anh.. hình như có cảm giác với đàn ông. Anh.. thích đàn ông."

Cung Thời An hoàn toàn sững sờ, hắn buông tay ra, mất trọng tâm lùi về sau.

Hứa Nhiên nhìn một loạt hành động này, cũng đủ hiểu hắn vẫn còn kỳ thị người đồng tính đến mức nào. Trái tim anh đau đến mức nổ tung.

Anh nhắm mắt lại, chờ đợi cơn thịnh nộ của Cung Thời An chuẩn bị giáng xuống. Nhưng anh chờ thật lâu, cũng không có chuyện gì xảy ra.

Sau một khoảng lặng, anh nghe thấy một giọng nói hơi nhỏ, như gần như xa vang lên: "Bao giờ? Anh.. phát hiện mình như vậy từ bao giờ?"

Hứa Nhiên mở to mắt, không ngờ Cung Thời An trước mặt không những không tức giận, mà còn bình tĩnh hỏi mình một câu hỏi như vậy. Bất ngờ khoảng chừng vài giây, Hứa Nhiên cắn răng, ánh mắt hơi chìm xuống.

Anh không ngờ Cung Thời An sẽ có phản ứng như vậy.. nhưng mà đã đâm lao thì phải theo lao! Anh hít sâu một hơi, tiếp tục nói dối: "Mới gần đây thôi. Khi phát hiện ra, anh vẫn chưa thể chấp nhận được.. nên mới không dám nói với em. Xin lỗi em, Thời An."

Hứa Nhiên cho rằng lời giải thích của mình đã rất hợp lý rồi. Mấy tháng trước là thời gian Bùi Thanh Vũ vừa rời đi, và cũng chính là lúc Nghiêm Dụ xuất hiện. Cho đến hôm nay anh cũng chỉ đi cùng với hắn. Anh có thể dễ dàng lấy lý do cảm xúc của Bùi Thanh Vũ đã ảnh hưởng tới anh, và tình cảm của Nghiêm Dụ đã làm anh động lòng mà chống chế. Cung Thời An cũng sẽ chỉ nghĩ anh vì người khác nên mới bị bẻ cong, chứ hoàn toàn không thể nào phát hiện ra tình cảm của anh.

Vậy cũng tốt. Hiếm lắm mới thấy Nghiêm Dụ có chút tác dụng, làm bia đỡ đạn cho anh..

Hứa Nhiên ngẩng đầu lên, cẩn thận quan sát Cung Thời An.

Vẻ mặt của hắn rất kỳ lạ, vừa như kinh ngạc, vừa như khó có thể chấp nhận được, vừa như xen lẫn sự tức giận.

Phản ứng này.. không giống với anh nghĩ cho lắm.

"Hứa Nhiên, anh không thích đàn ông, anh chỉ là đang nhầm lẫn thôi." Cung Thời An đột nhiên nói.

"Nhầm lẫn? Anh không.."

"Anh chỉ đang nhầm lẫn thôi!" Cung Thời An đột nhiên gầm lên, sau đó hắn lao tới túm lấy vai Hứa Nhiên, đẩy anh vào vách tường, gần như là điên cuồng nói: "Anh không thể thích anh ta, Hứa Nhiên! Anh điên rồi! Sao anh có thể thích đàn ông được? Tuyệt đối chỉ là nhầm lẫn thôi Hứa Nhiên!"

Cung Thời An phản ứng mạnh như vậy, vẻ chán ghét cũng hiện rõ trên mặt, hiển nhiên là đối với chuyện người bạn thân nhất đột nhiên trở thành loại người mà hắn ghét nhất vẫn còn chưa chấp nhận được.

Hứa Nhiên rũ mi, không dám nhìn thẳng vào hắn, chỉ sợ tiếp tục nhìn thêm nữa, anh sẽ không nhịn được mà bật khóc.

Cung Thời An càng khó chấp nhận chuyện này bao nhiêu, anh lại càng đau lòng bấy nhiêu. Ai bảo anh thích hắn như vậy, thích đến moi tim moi phổi ra dâng cho hắn, hắn cũng không cần!

"Khoan đã, A Nhiên.. anh.. không phải, chỉ là hiểu lầm thôi." Cung Thời An đột nhiên nói từng câu đứt quãng, trong giọng nói mang theo sự run rẩy: "Anh cố tình muốn chọc giận em đúng không? Em biết rồi, em thực sự đang muốn điên lên đây. Vậy nên, xin anh.. xin anh đừng lừa em nữa.. nhé?"

Lúc Cung Thời An nói ra lời này, hoàn toàn là hèn mọn đến cầu xin.

Hắn thà mong Hứa Nhiên chỉ đang đùa giỡn, lừa dối mình, cũng không muốn tin tưởng anh đang nói sự thật.

Hứa Nhiên cảm thấy lòng đau như cắt, nội tâm âm ỉ đau đớn. Nhưng anh vẫn cố nén lại, thê lương nói: "Anh không gạt em, anh thật sự là đồng tính. Nếu như em không thể chấp nhận nổi, thì.. thì anh sẽ dọn ra khỏi nhà, tránh xa khỏi tầm mắt em. Nhưng.. chúng ta vẫn là anh em tốt.. được không em?"

Ba chữ "anh em tốt" này nói ra, cơ hồ đã tiêu hao hết tất cả tinh thần lực của Hứa Nhiên. Vì sao kết cục của bọn họ cuối cùng chỉ có thể dừng lại ở ba chữ này? Vì sao anh cố gắng lâu như vậy, rốt cuộc vẫn chỉ dậm chân tại chỗ? Anh đã từng nghĩ có thể làm "anh em tốt" với Cung Thời An cả đời. Nhưng sao bây giờ lại đau như vậy?

Phải chăng anh đã trở nên quá ích kỉ tham lam? Hay là do Cung Thời An thời gian qua đã đối xử quá tốt với anh, khiến anh nảy sinh hy vọng và mộng tưởng?

Dù là gì đi nữa, anh cũng nên kết thúc thôi, dù là những suy nghĩ viển vông, hay tình cảm này..

Cung Thời An không thể tin được nhìn Hứa Nhiên. Nghe chính miệng anh nói ra những lời này, hắn cũng đau đớn không kém gì anh. Nhưng đồng thời hắn cũng khó chịu đến phát điên.

Không phải việc Hứa Nhiên thừa nhận mình là gay, mà là vì sao anh lại nói ra điều đó vào lúc này..

Quan trọng sao? Vì sao phải cứ là lúc vừa ở bên cạnh người đàn ông đó anh mới thú nhận với hắn? Rốt cuộc điều gì đã khiến anh phải đem bí mật giấu kín của mình nói ra?

Vậy hắn con mẹ nó là cái gì? Anh coi hắn là cái gì chứ?

Cung Thời An gần như phát điên, hắn gầm lên một tiếng, sau đó vung tay đấm mạnh vào bức tường sau lưng Hứa Nhiên. Dùng lực mạnh đến nỗi khiến cho tay hắn tê rần. Da trầy, máu chảy, nhưng nỗi tức giận trong lòng hắn còn lấn át tất cả. Hứa Nhiên hoàn hồn ngẩng đầu lên, nhìn một mảng xanh trắng trên khuôn mặt Cung Thời An, rồi lại nhìn nắm đấm của hắn hạ xuống ngay bên cạnh cánh tay mình. Chỉ cách một chút nữa.. hắn thật sự đã định xuống tay với anh..

Hứa Nhiên hít một hơi, rồi lại nặng nề thở ra. Nhìn phần da trầy trụa ra đã bắt đầu chảy máu của Cung Thời An, lòng anh thoáng nặng xuống, bất đắc dĩ nói: "Để anh giúp em.."

Anh còn chưa kịp chạm vào, Cung Thời An đã giật phắt tay lại: "Đừng chạm vào!"

"Thời An.."

"Đừng nói gì nữa! Còn nói nữa em sẽ đánh anh đấy!" Cung Thời An gầm lên. Hứa Nhiên mím môi, im bặt.

Hắn nắm chặt hai tay lại, vẻ mặt méo mó khó coi đến cùng cực phát ra câu chửi thề: "Mẹ kiếp!"

Cung Thời An xoay lưng muốn đi.

Hứa Nhiên mấp máy môi, giơ tay lên, nghĩ lại mấy lời hắn vừa nói, cuối cùng lặng lẽ thu tay lại, lựa chọn im lặng, nhìn hắn rời đi.

Cung Thời An vừa rời đi không bao lâu, anh rốt cuộc không nhịn được nữa, hai mắt đỏ lên, ngồi gục xuống bên vệ tường.

Quá mệt mỏi rồi, anh thật sự đã quá mệt mỏi rồi..

Vì sao hết chuyện này đến chuyện khác cứ ập đến vậy? Vì sao cứ phải là lúc này? Vì sao không thể cho anh hạnh phúc thêm một chút chứ?