Ngày tham dự tang lễ là lần thứ hai Lục Cẩn Huyền mang khuy áo bé gấu.
Lần đầu tiên là lúc hắn vừa bước chân vào xã hội, đến công ty phỏng vấn.
Người trong lòng tặng món quà quá trân quý, mang một lần là một lần sợ bị hỏng, cho nên hắn cất rất cẩn thận, sợ đi đâu bị va chạm.
Lễ tang có rất nhiều người.
Bức ảnh đen trắng là bức ảnh Cửu Cửu thời đại học.
Mẹ Cửu Cửu đang nói chuyện với người thân, nói một hồi, nước mắt bà lại suýt nữa trào ra.
Hắn giúp mẹ Cửu Cửu xử lý tang lễ.
Có người tò mò.
Không biết hắn với Cữu Cữu có quan hệ gì.
Người đàn ông giấu mặt, che đi đôi mắt phiếm hồng, sợ sẽ bại lộ cái gì.
“Tôi……”
“Là chồng của cô ấy.”
Mọi người liên tục nói lời chia buồn.
Rồi tiếc hận nói: “Cửu Cửu thật là tàn nhẫn, cứ như vậy bỏ lại mẹ và chồng mình mà đi”
Môi hắn mím thành một đường thẳng, lịch sự đáp lại.
Chỉ là không có ai biết.
Thật ra hắn với cô không hề có một tờ giấy chứng nhận nào.
Là hắn tự mình đa tình.
Một hai phải nhận cái thân phận này.
Hắn sợ, cả đời này hắn sẽ không còn quan hệ gì với cô.
Hắn cứ nghĩ thời gian còn nhiều.
Hắn còn cả đời để từ từ đến bên cạnh Cửu Cửu.
Hắn từng lên kế hoạch cho hôn lễ của hai đứa, lên kế hoạch đi đâu để hưởng tuần trăng mật, lên kế hoạch mua nhà ở đâu, đưa cô đi chơi, muốn cô luôn luôn vui vẻ.
Hắn không biết Cửu Cửu có khúc mắc gì.
Nhưng hắn nguyện ý từng chút từng chút một để gỡ ra.
Nếu người ấy là Cửu Cửu.
Muốn hắn cúi đầu bao nhiêu lần hắn cũng chịu.
Nhưng hắn không biết.
Trong lúc hắn đang suy nghĩ về tương lai thì Cửu Cửu của hắn lại đang suy nghĩ phải tạm biệt thế giới này như thế nào.