27
Tôi vẫn nhớ hồi còn học năm bốn, ba người chúng tôi nhân mấy ngày không có tiết cùng với mấy bạn học khác tạo thành một nhóm đến thành phố biển chơi.
Trên máy bay, Khương Tích Sương ngủ rất ngon, còn tôi lấy ra một quyển sách, chậm rãi đọc.
Lục Cẩn Huyền ngồi bên cạnh nghe nhạc, ngó qua bìa sách
《 Natsume Souseki toàn tập 》.
Ngày thứ ba đi chơi, ban ngày tôi lỡ uống nhiều trà quá nên tối không ngủ được.
Khương Tích Sương nằm bên cạnh tôi thì ngủ đến mức sắp chảy cả dãi.
Tôi nghịch điện thoại, thấy nạn nhân số 2 sáng nay cũng uống trà cùng với tôi gửi tin nhắn đến: Ngủ chưa?
—— Chưa
—— Có muốn
—— Ra ngoài một chút không?
—— Được
Tôi rón rén xuống giường.
Vừa mở cửa ra liền thấy Lục Cẩn Huyền đang đứng ngay ở cửa, tôi sợ tới mức suýt nữa thì hét lên.
Hắn kịp thời bịt miệng tôi lại.
Trên hành lang không bật đèn nên rất tối.
Lục Cẩn Huyền buông lỏng tay đang bịt miệng tôi ra, nhỏ giọng nói: “Tối quá, cậu nắm lấy tay tớ đi, tớ đưa cậu ra ngoài, cẩn thận đừng đụng trúng cái gì.”
Tôi gật gật đầu, cầm lấy tay hắn.
Trong bóng tối, các giác quan được phóng đại vô hạn.
Bàn tay của thiếu niên vừa rộng vừa ấm áp.
Tôi cảm nhận hơi ấm truyền đến, trái tim đập bình bịch, đầu óc choáng váng.
Có thể là bầu không khí làm giảm trí thông minh của con người.
Khiến tôi quên mất phải hỏi hắn: Tối vậy sao không bật đèn lên?
Ánh trăng rất sáng.
Tôi có thể nhìn rõ bãi cát, biển rộng dưới ánh trăng, và cả Lục Cẩn Huyền bên cạnh.
Cát rất mềm.
Chỉ có hai người chúng tôi xuất hiện trên bãi cát vào giờ này, để lại một hàng dấu chân.
Gió ở bờ biển rất lớn.
Lục Cẩn Huyền cởi áo khoác ra khoác lên vai tôi, tôi nói cảm ơn.
Hai người chậm rãi đi dọc theo bờ biển.
Đang đi, Lục Cẩn Huyền đột nhiên hỏi: “Cửu Cửu, cậu có điều ước gì không?”
Tôi ngẫm nghĩ, thành thật trả lời: “Có nhiều lắm.”
“Ví dụ như?”
“Tớ muốn đi du lịch vòng quanh thế giới, tớ muốn trở thành một tác gia vĩ đại……”
“Tớ muốn mẹ tớ sẽ khỏe mạnh, muốn……”
Tôi nói rất nhiều.
Lục Cẩn Huyền chỉ yên lặng lắng nghe, khóe miệng hiện lên một nụ cười vừa dịu dàng vừa lưu luyến.
“Còn gì nữa không……?”
Tôi nhìn vào mắt hắn, bỗng ngẩn người.
Còn một nguyện vọng nữa nhưng đã thực hiện được rồi.
Một nguyện vọng lãng mạn từ thời thiếu nữ.
Đó là cùng người mình thích đi ngắm biển.
Tôi dời mắt, cười hì hì bước lên trước vài bước.
“Còn chứ.”
“Tớ mong rằng ——”
“Người mà tớ thích sẽ hạnh phúc cả đời”
Năm 24 tuổi, Lục Cẩn Huyền tổ chức sinh nhật cho tôi.
Ánh nến lay động trong bóng tối.
Hắn vỗ tay hát bài chúng mừng sinh nhật tôi, chất giọng khàn khàn của hắn có một sức hút đặc biệt.
Tôi thổi tắt nến.
Lục Cẩn Huyền bật đèn lên, tôi cắt bánh kem thành hai, tôi một nửa hắn một nửa cùng nhau ngồi ăn.
“Em ước gì vậy?”
Đoạn Sơ Cửu 24 tuổi hôm nào cũng tăng ca đến khuya.
Thức khuya nhất, làm công việc nặng nhọc nhất, trở thành nô lệ tư bản mệt mỏi nhất.
Khi đó quầng thâm dưới mắt tôi đen thui, khí sắc rất kém, trông vô cùng mệt mỏi.
Miếng kem bơ ngọt ngọt béo béo tan ở trong miệng.
Tôi cắn nĩa, trả lời hắn: “Phất sau một đêm.”
Sinh nhật từ năm 22 tuổi trở đi.
Điều ước năm nào của tôi cũng là như vậy.
Tôi bắt đầu có hơi mệt, nhưng không muốn đi ngủ.
Nên dừng chân lại, ngồi xuống bãi cát với Lục Cẩn Huyền.
Hắn dùng áo của mình lót bên dưới chỗ của tôi.
Hai đứa tôi cùng ngắm mặt biển dập dềnh sóng vỗ, ngắm những ngọn đá ngầm lởm chởm ở phía xa xa, ngắm bầu trời ngập tràn ánh sao, ngắm vầng trăng thanh lãnh sáng tỏ.
Cả hai đều không nói gì.
Bản chất của lãng mạn là nhàm chán.
Tiếng gió gào thét.
Tôi nghe thấy Lục Cẩn Huyền nhẹ nhàng nói: “Trăng đêm nay rất đẹp.”
Quay đầu, vừa lúc chạm phải mắt hắn, tựa như rơi vào một vùng biển khác.
Vùng biển nhìn thì có vẻ sóng yên biển lặng, nhưng thật ra là yên bình trước cơn bão.
Sâu thẳm nhưng lại trong veo
“Đúng vậy.”
Tôi gật đầu phụ họa.
“Phù hợp với Từ Hi.”
(Có thể hiểu là: “Trăng đêm nay rất đẹp” là một câu tỏ tình. Nếu đồng ý thì trả lời lại là “Gió thổi hiu hiu”, còn không thì trả lời là “Phù hợp với Từ Hi”. Mình tham khảo trên zhihu với baidu á)
28
Ánh trăng rất sáng.
Cũng giống như đêm hôm đó.
Đây là lần thứ ba.
Tôi nghĩ.
Tôi vặn bung cánh tay bên hông ra.
Gằn từng chữ một.
“Lục Cẩn Huyền.”
“Chúng ta chia tay đi.”
Tôi làm rất nhanh.
Ngay nửa đêm dọn dẹp đồ đạc để rời đi, Lục Cẩn Huyền cũng không cản tôi lại.
Hắn không nói được cũng chẳng nói không được.
Hắn chỉ dựa vào cạnh cửa, nhấp môi không nói một lời nhìn tôi dọn đồ, sắc mặt trắng bệch, hốc mắt hơi ửng hồng.
Đợi tôi dọn xong, hắn đi đến cầm lấy vali: “Anh đưa em đi.”
“Không cần.”
Tôi đoạt lại vali từ tay hắn “Khương Tích Sương sắp tới rồi.”
Tay hắn rơi vào khoảng không, giọng nói khàn khàn: “Được.”
“Anh…… mấy ngày nữa anh đón em về.”
Tôi phớt lờ.
Điện thoại ting một tiếng, Khương Tích Sương đã ở dưới lầu.
Lục Cẩn Huyền theo sau tôi cùng xuống dưới.
Tôi cất vali vào cốp xe cô ấy.
Lục Cẩn Huyền im lặng nhìn tôi lên xe.
Khương Tích Sương phất phất tay với hắn.
“Đừng thức đêm nữa nhé Cửu Cửu.”
“Mấy ngày nữa anh sẽ đón em về.”
Hắn lặp lại lần nữa.
Tôi vẫn phớt lờ.
Khương Tích Sương thấy vậy thì nói: “Yên tâm đi, tớ sẽ chăm sóc cậu ấy.”
Lục Cẩn Huyền ừ một tiếng.
“Tạm biệt.”
Khương Tích Sương vẫy tay, sau đó giẫm chân ga rời đi.
Cảnh đêm bên đường không ngừng biến hóa.
“Làm sao vậy?”
Khương Tích Sương bỗng nhiên lên tiếng.
Tôi nhìn chằm chằm ra cửa sổ, đôi mắt căng đến đau nhức, nhưng lại không chảy ra một giọt nước mắt nào.
“Không còn thời gian nữa.”
Tôi nhẹ giọng nói.
Có lẽ tiếng gió thổi bên ngoài quá lớn, hoặc tôi nói quá nhỏ, câu trả lời tôi cứ như vậy mà biến mất trong gió.
“Hả?”
Tôi dời mắt, lộ ra nụ cười: “Cãi nhau rồi chia tay thôi.”
29
Tôi biết Khương Tích Sương sắp phải ra nước ngoài lại, nên Lục Cẩn Huyền mới chắc chắn rằng mấy ngày nữa sẽ tới đón tôi.
“Còn ít việc nữa, xử lý xong tớ mới về nước phát triển được. Đến lúc đó hai đứa mình có thể gặp nhau mỗi ngày”
Tối tôi với Khương Tích Sương rúc trong chăn chăn, giống như hồi nhỏ, kể cho nhau chuyện của mình.
“Hai người các cậu chia tay thật à?”
Cô ấy vẫn hơi không tin, “Tớ còn định giúp Lục Cẩn Huyền một chút đấy.”
“Sao lại giúp hắn?”
“Thì bởi vì cậu thích hắn chứ sao, hai người các cậu thật là kỳ lạ, cậu rõ ràng cũng thích hắn rất nhiều năm rồi còn gì.”
Tôi hơi ngạc nhiên, Khương Tích Sương thấy vậy thì trừng mắt, giận dỗi: “Cậu có biểu cảm gì đấy?”
“Không ngờ là bị cậu nhìn ra.”
“Hừ, tớ cũng không phải đồ ngốc, sinh nhật năm đó của hắn, lúc cậu tặng cho hắn cái khuy măng sét là tớ đã biết rồi”
Tôi cười nhìn cô ấy.
“Vậy hai cậu sao không ở bên nhau tiếp?”
“Bởi vì……”
Tôi ngẫm nghĩ, “Con người lúc sinh ra chỉ có một người, lúc rời đi thì cũng chỉ nên có một người thôi.”
“Cậu nói cái gì mà triết học thế?” Cô ấy nhíu mày, “Nghĩa là cậu theo chủ nghĩa độc thân à?”
“Cũng không khác lắm.” Tôi ậm ừ.
“Vậy thì không sao.” Cô ấy chốt lại một câu “Tớ không phải không nuôi được cậu. Đợi tớ đi nước ngoài về hai chúng ta sẽ sống chung”
Tôi cười ha hả.
“Vậy chồng tương lai của cậu thì sao?”
“Không sao, đến lúc đó tớ sẽ mua thêm một căn bên cạnh nữa, lỡ tớ với chồng mà cãi nhau thì tớ dọn sang ở với cậu.”
Hồi nhỏ chúng tôi cũng từng nói với nhau, sau này lớn lên rồi, có gia đình riêng rồi sẽ cũng nhau mua nhà.
Chị em tốt mãi không chia lìa.
Hồi trước thề son sắt.
Lớn lên mới biết, đối với chúng tôi mà nói, đây là một lời hứa hẹn không thể thực hiện được.
Tôi nhìn cô ấy, cười.
“Cậu cứ ở chỗ này của tớ, đừng có về cái phòng thuê nhỏ xíu của cậu.”
Tôi không nói được, cũng không nói không.
“Lúc cậu ra nước ngoài tớ vừa hay cũng được nghỉ mấy ngày, dù sao thức khuya nhiều cũng không tốt, tớ định về quê chơi cho khuây khỏa.”
“Được đấy.” Khương Tích Sương hớn hở.
Chúng tôi trò chuyện suốt cả đêm, từ chuyện hồi nhỏ mười mấy năm trước đến chuyện bây giờ, nói một hồi cũng không biết ai dừng lại trước, từ từ thiếp đi.
Lần đầu tiên tôi đi làm trễ.
Mấy đồng nghiệp sợ ngây người.
Mà tôi cũng không ngờ cái chuyện cỏn con này lại thành đề tài tán phét của mọi người.
Lúc đi ngang phòng trà, vô tình nghe lỏm được gì mà “chiến sĩ thi đua” hôm nay tới muộn.
Tôi nghe âm thanh xì xào nói chuyện bên trong, bỗng nhiên thấy có hơi buồn cười.
Chuyện ghê hơn vẫn chưa đến đâu.