Yêu Anh Là Ước Nguyện Cả Đời Không Hối Tiếc

Chương 18: Sự thật




...Biết rõ sự thật, anh và cô bước vào ngõ cụt!


Mọi người ăn bánh xong, thấy Lâm Mặc không khỏe nênkhông ở lại lâu, đứng dậy chào cô. Ba ngườicùng bước xuống dưới lầu.

Tô Á Nam có xe nhưng cô và Giang Hạo Vũ không ở cùng hướng mà tiện đường đi quanhà Bách Vũ Trạch nên Giang Hạo Vũ đề nghị Tô Á Nam đưa cậu về, anh sẽ tự bắtxe về nhà.

Nhưng khi xe Tô Á Nam đi khuất, anh quyết định quay trở lại nhà Lâm Mặc.

Cửa mở, anh thấy Lâm Mặc đã lấy lại được bình tĩnh, dường như câu nói dò ý lúctrước của anh chỉ là một câu nói rất bình thường mà thôi, không có ý nghĩa gìđặc biệt.

Anh bước vào, cánh cửa sau lưng anh khép lại nhưng không khóa.

“Lẽ nào cô không giải thích gì sao?” Anh hỏi.

Lâm Mặc ngồi trên ghế sô pha với vẻ điềm nhiên hỏi lại anh: “Tôi nên giải thíchđiều gì?”.

“Giải thích điều gì?” Giang Hạo Vũ tức giận, có cảm giác như đang bị Lâm Mặcđùa giỡn. “Nếu tôi không nhớ nhầm, chúng ta đã chia tay mười năm trước, mặc dùtôi không biết vì sao cô đến Thượng Hải, vì sao cô đổi tên vì sao cô biến thànhmột người khác, nhưng cô có nhất thiết phải phủ nhận mình là Chung Nhã Tuệkhông? Nếu như trước đây, có thể là vì cô không muốn liên quan về tình cảm vớitôi, nhưng bây giờ tôi đã là bạn trai của Á Nam, chúng ta chỉ có quan hệ bạn bè, vì sao cô vẫn còn phải che giấu?”

“Tôi không hiểu anh đang nói gì.”

“Không hiểu sao? Cô còn giả bộ cho đến bao giờ?” Giang Hạo Vũ bước nhanh đếnchỗ cô, kéo tay cô chỉ lên mô hình tàu biển trên nóc ti vi rồi hỏi: “Á Namnói cô thích tàu, rất trùng hợp, Chung Nhã Tuệ cũng vậy; Á Nam nói cô có mộtchú gấu Pooh rất to, rất trùng hợp, tôi đã tặng Chung Nhã Tuệ món quà đó; ChungNhã Tuệ lúc căng thẳng không ngừng xoa tay vào nhau, rất trùng hợp, cô cũng cóthói quen này; Chung Nhã Tuệ biết làm bánh ga tô, hương vị rất đặc biệt, rấttrùng hợp, bánh ga tô cô làm cũng có hương vị như thế. Cô có cần tôi kể ra nhiều hơn những điểm giống nhau giữa cô và ChungNhã Tuệ không?”

Lâm Mặc không còn giữ được bình tĩnh nữa. Hóa ra, cô không biết mình đã để lộnhiều dấu hiệu như thế. Vừa rồi, cô đoán trước được Giang Hạo Vũ sẽ yêu cầu cô giải thíchcô quyết định sẽ phủ nhận tất cả cho dù anh nói gì, coi như đó chỉ là sự trùnghợp mà thôi, nhưng anh đưa ra nhiều chứng cứ như vậy nên cô không thể nói đó làtrùng hợp được nữa.

“Có phải cô muốn nói đó chỉ là trùng hợp?” Giang Hạo Vũ không tha cho cô. “Cóthể có nhiều trùng hợp như vậy sao? Tôi chỉ muốnbiết câu trả lời, chỉ muốn biết sựthật rồi sẽ không đến làm phiền cô nữa.”

Câu trả lời ư? Sự thật ư? Nếu anh biết tất cả anh sẽ quyết định như thế nào? BỏTô Á Nam và quay lại thương xót cô? Không, tất cả đã là quá khứ và được chônvùi xuống tận đáy lòng cô từ rất lâu rồi, không cần đào xới lên nữa, nếu khôngsẽ làm tổn thương tất cả mọi người.

Đột nhiên Lâm Mặc đẩy tay anh ra rồi tiến lại gần anh. Khoảng cách giữa họ rấtgần, gần đến mức có thể cảm nhận được hơi thở của người kia trên mặt mình.

Lâm Mặc cười một cách kỳ lạ, nhẹ nhàng nói: “Anh không cam tâm đúng không?Chung Nhã Tuệ phản bội anh, anh không chịu được sự phản bội đó, vì thế khi gặptôi là người có ngoại hình rất giống cô ấy, cảm giác không cam lòng xâm chiếmtâm hồn anh. Đáng tiếc, tôi không thích anh, luôn từ chối anh nên anh cố gắngchứng minh những điểm giống nhau giữa tôi và Chung Nhã Tuệ chỉ để làm thỏa mãn lòng ích kỷ của anh. Anh vẫn yêu ChungNhã Tuệ sao? Có phải vì không có được Chung Nhã Tuệ nên anh cảm thấy mất mặt?Anh muốn coi tôi là Chung Nhã Tuệ cũng được, anh muốn làm gì cũng được, sau khi thử anh sẽ hiểu tôi và Chung NhãTuệ có gì không giống nhau”.

Cô hạ quyết tâm bất chấp tất cả phủ nhận đến cùngvì theo như cô hiểu, Giang Hạo Vũ là một chính nhân quân tử, tuyệt đối sẽ khônglàm chuyện đó với cô, ngược lại có thể bị cô làm cho sợ hãi.

Nhưng cô nhầm, Giang Hạo Vũ vì tức giận nên mất hết lý trí, thấy Lâm Mặc liêntục phủ nhận, anh giận dữ ôm lấy Lâm Mặc hôn lên môi cô. Nụ hôn của anh rấthung hãn, hai tay giữ chặt lấy cô. Mắt anh đỏ lên, anh không nhìn thấy vẻ kinhhoàng không biết phải làm gì của cô, không cảm thấy cơ thể cô đang run lên.Trong đầu anh chỉ hiện lên câu nói của cô: “Sau khi thử anh sẽ hiểu tôi vàChung Nhã Tuệ có gì không giống nhau”. Anh muốn chứng minh họ không có gì khônggiống nhau vì chỉ là một người.

“Cạch”, có tiếng vật gì đó rơi xuống đất phá tan không gian buổi đêm yên tĩnh.

Giang Hạo Vũ sực tỉnh, nhận ra mình đang làm gì, anh hoang mang buông Lâm Mặcra. Anh quay đầu nhìn ra cửa, thấy Tô Á Nam và Bách Vũ Trạch đang đứng ở đó,kinh ngạc và đau khổ nhìn cảnh đang diễn ra trong phòng, vật rơi trên sàn làchiếc chìa khóa xe của cô ấy.

Lâm Mặc thấy thái độ tức giận và đau lòng của Tô Á Nam, vội đứng dậy định chạylại.

“Mình có thể giải thích.” Cô nói.

Nhưng Tô Á Nam nhìn cô trách móc: “Xin lỗi vì làm phiền hai người. Tôi sẽ đingay”. Nói xong, cô quay người chạy về phía thang máy.

Cô không nên lên nhà, không nên tốt bụng đưa Bách Vũ Trạch quay lại để lấy điệnthoại, như vậy cô sẽ không phải chứng kiến cảnh đó.

Đứng bên cạnh cô, đột nhiên Bách Vũ Trạch lao đến giơ nắm đấm trước mặt GiangHạo Vũ, túm lấy cổ áo anh quát to: “Anh có thể có lỗi với chị Á Nam sao? Chị ấyyêu anh như thế, vừa rồi trên đường còn nói với tôi sẽ không rời xa anh, vì saoanh có thể đối xử với chị ấy như vậy?”. Cậu không thể trách Lâm Mặcvì cậu không là gì của Lâm Mặc nên không có tư cách. Nhưng nhìn thấy cảnh đó,cậu vô cùng tức giận, đành mượn cớ bênh vực Tô Á Nam để nhắc nhở anh.

Giang Hạo Vũ nghe thấy cậu nhắc đến Tô Á Nam mới vội vàng đuổi theo cô. Chạyđược vài bước, anh dừng lại, quay đầu nói với Lâm Mặc: “Cô không thừa nhận cũngkhông sao, tôi đã nhờ Duy giúp tôi điều tra chuyện gì đã xảy ra năm đó, nhấtđịnh tôi sẽ biết sự thật”.

Sau khi bóng anh biến mất sau cánh cửa, Lâm Mặc ngã xuống sofa, ánh mắt nhìnvào khoảng không vô định.

Giang Hạo Vũ chặn xe của Tô Á Nam rồi ngồi vào trong xe.

“Anh chạy xuống làm gì? Tiếp tục đi! Em biết anh thích Tiểu Mặc, em biết.” Tô ÁNam khóc không sao kìm nén được, hai tay không ngừng đấm Giang Hạo Vũ, muốnđẩy anh ra khỏi xe.

Giang Hạo Vũ cầm lấy tay Á Nam: “Á Nam, em nghe anh nói, nghe anh nói”.

Tô Á Nam bình tĩnh hơn một chút nhưng không muốn anh chạm vào người cô và vẫnkhông thôi khóc.

“Anh xin lỗi, vừa rồi anh đã sai, anh nhất thời lú lẫn đầu óc. Vì, vì anh muốnđích thân Lâm Mặc thừa nhận cô ấy là Chung Nhã Tuệ, vì thế... vì thế…”

Tô Á Nam ngạc nhiên nhìn anh: “Tiểu Mặc chính là Chung Nhã Tuệ?”.

“Đúng, anh có thể khẳng định.” Anh có thể khẳng định, chứng cứ chẳng qua chỉ dùng để chứng thực những gì anh khẳng định mà thôi.

“Nhưng sao lại thế được?” Tô Á Nam tập trung vào vấn đề nên không khóc nữa. “Emvà Tiểu Mặc quen nhau từ rất lâu rồi, sao cô ấy lại là Chung Nhã Tuệ được? Hơnnữa, Tiểu Mặc là người Trung Quốc!”

“Em nghĩ kỹ xem, em quen Lâm Mặc từ khi nào?”

Tô Á Nam trầm tư một lát rồi trả lời: “Vào mùa hè năm cuối trung học, em quen cô ấy khi đi làm”.

“Anh và Chung Nhã Tuệ chia tay vào ngày cuối nămkhi anh học năm nhất đại học. Có thể sau khi chia tay anh, cô ấy từ Singaporevề Trung Quốc và gặp em.” Giang Hạo Vũ nhiều tuổi hơn Tô Á Nam, khi họ học đạihọc, đúng là Tô Á Nam đang học năm cuối trung học.

“Nhưng cô ấy nói không phải, sao anh còn luôn để tâm đến vấn đề này? Nếu cô ấylà Chung Nhã Tuệ, anh sẽ quay lại với cô ấy và không quan tâm đến em nữa phảikhông? Nếu vậy, vì sao anh còn đồng ý đến với em.” Nước mắt cô lại rơi xuống.

“Anh xin lỗi, anh chỉ muốn biết sự thật.” Giang Hạo Vũ mệt mỏi dựa vào ghế. “ÁNam, giúp anh một lần được không? Giúp anh tìm ra đáp án, sau đó anh sẽ quên toànbộ quá khứ. Chúng ta sẽ... kết hôn!”

Những lời anh nói khiến Tô Á Nam cảm thấy vô cùng buồn cười. Kết hôn? Khôngtoàn tâm toàn ý yêu cô lại muốn kết hôn với cô sao?

Cô đã từng nghĩ rằng mình có thể chịu đựng được việc Giang Hạo Vũ luôn yêu mốitình đầu của anh ấy, thậm chí cảm thấy đó là một mối tình rất lãng mạn. Cô rấtcảm động khi thấy anh có thể yêu một người và chịu đựng cô đơn suốt nhiều nămnhư thế. Nhưng khi họ bắt đầu hẹn hò, khi cô trở thành bạn gái của Giang HạoVũ, suy nghĩ của cô đã thay đổi, cô không thể không để tâm đến chuyện đó, sựcảm động của cô biến thành cảm giác chua chát. Tình yêu vốn rất ích kỷ, côkhông thể chia sẻ với người khác, mặc dù có thể cả đời cô không bao giờ gặpngười đó. Bề ngoài cô có Giang Hạo Vũ nhưng cô biết, trái tim Giang Hạo Vũkhông thuộc về cô, cô phải chia sẻ với một người khác.

Cô bắt đầu ghét cảm giác này.

Nhưng thấy vẻ yếu đuối của Giang Hạo Vũ, trái tim cô mềm lại và đau lòng. Anhmuốn biết sự thật, muốn biết thân phận của LâmMặc, cô cũng muốn biết tình cảm giữa người bạn thân suốt bao năm của mình vớingười mình yêu là như thế nào.

“Anh muốn em giúp anh như thế nào?” Cô lau nước mắt hỏi anh.

Giang Hạo Vũ nhìn cô, ánh mắt tràn đầy sự cảm kích và ân hận.

“Đưa anh đi Hàng Châu một chuyến, đến nhà cô ấy, chắc chắn ở đó sẽ có chứng cứvề Chung Nhã Tuệ.”

Tô Á Nam lái xe về hướng đi Hàng Châu.

Ở nhà Lâm Mặc.

“Em muốn nghe giải thích.”

Yên lặng một hồi lâu, Bách Vũ Trạch đột ngột hỏi. Nhưng đáp lại chỉ có tiếng cười chua chát của Lâm Mặc.

“Chị luôn luôn thích Hạo Vũ đúng không?” Bách Vũ Trạch bất chợt cảm thấy mìnhthật buồn cười vì sao cậu lại yêu người phụ nữ này, cậu không hiểu, không hiểugì cả, chỉ cảm thấy tình yêu của mình giống như một câu chuyện tiếu lâm. LâmMặc đối xử với cậu khi gần gũi khi xa cách rồi lại làm chuyệnmập mờ với huynh đệ tốt của cậu.

“Vì sao thích mà không đến với anh ấy? Chị không thể không biết anh ấy cũngthích chị. Nếu anh ấy không thích chị đi chăng nữa, anh ấy yêu mối tình đầu củaanh ấy là Chung Nhã Tuệ, chị có khuôn mặt giống hệt cô ấy, như vậy cũng đủkhiến cho anh ấy bị mê hoặc rồi. Lẽ nào là vì ÁNam? Nhưng nếu vì Á Nam, chị phải biết vừa rồi chị đã làm gì?”

Nghe Bách Vũ Trạch chỉ trích, từng câu từng chữ như kim châm xuyên vào trái timyếu đuối của cô, cô cảm thấy mình sắp không chịu đựng nổi nữa.

Một lần nữa cô lại làm tổn thương những người rất quan trọng đôi với cô. Vì saocô không thể xử lý tốt những việc này? Vì sao cô lại như vậy?

“Cậu về đi, tôi mệt rồi.” Cô mệt rồi, thực sự là rất mệt rồi. Cô không ngừng cónhững món nợ tình cảm, bây giờ không có cách nào trả sòng phẳng được nữa.

Bách Vũ Trạch thấy cô nhắm mắt lại, cuối cùng cậu đành bỏ đi như cô mong muốn.Cậu không về nhà mà ngồi ở vườn hoa trước cửa nhà Lâm Mặc, không ngừng nhìn lêncửa sổ phòng cô và lặng lẽ khóc.

Hôm nay là sinh nhật cậu, một ngày sinh nhật vô cùng đau khổ. Cậu phải dùng đêmnay để rũ bỏ tình yêu với Lâm Mặc và quên đi người phụ nữ tuyệt tình này.

Từ đường cao tốc lái xe về Hàng Châu, Tô Á Nam và Giang Hạo Vũ đến thẳng nhàLâm Mặc. Lúc đó là 0 giờ 10 phút, khu dân cư yên lặng trong màn đêm.

Chị dâu của Lâm Mặc ra mở cửa, thấy Tô Á Nam đến nên rất ngạc nhiên rồi nhiệttình mời họ vào nhà.

“Xin lỗi chị, bọn em đến giúp Lâm Mặc lấy một ít đồ, gấp quá nên đến làm phiềnchị vào giờ này.”

Người chị dâu không hề tức giận, đưa họ đến phòng của Lâm Mặc, lấy khóa mở cửaphòng.

Đột nhiên Tô Á Nam hỏi: “Chị, vì sao Lâm Mặc luôn ở nhà chị?”.

“Tiểu Mặc là một đứa trẻ đáng thương, từ nhỏ đã không còn người thân, bố chồng chị là bác của cô ấy, cô ấy không ở đây thì điđâu?”

“Chị có biết trước đó, khi người thân vẫn còn, cô ấy sống ở đâu không?”

Người chị dâu lắc đầu: “Khi tôi được gả về nhà này thì đã thấy cô ấy sống ở đâyrồi. Có chuyện gì xảy ra sao?”.

Tô Á Nam vội vàng xua tay: “Không có, không có, em chỉ tiện miệng hỏi thế thôi. Chị đi ngủ đi, bọn em dọn xong đồ sẽ đi ngay”.

Tiễn người chị dâu, hai người bước vào phòng của Lâm Mặc. Giang Hạo Vũ nhìnthấy chú gấu Pooh trước tiên, anh chạy lại, tìm nhãn hiệu lật lên xem, quảnhiên đó chính là món quà anh tặng Chung Nhã Tuệ. Vì khi đặt hàng, anh yêu cầucửa hiệu thêu tên viết tắt của anh và Chung Nhã Tuệ lên đó.

“Đây chính là món quà anh tặng Chung Nhã Tuệ vào ngày sinh nhật của anh, vì côấy ở Singapore một mình rất cô đơn nên anh tặng cô ấy chú gấu cao bằng anh.”

Nhắc đến chuyện cũ, ánh mắt Giang Hạo Vũ có vẻ buồn bã. Trênxe, anh kể cho Tô Á Nam nghe sơ quavề quãng thời gian anh ở bên ChungNhã Tuệ, ngay cả cô cũng dần dần hiểu được anh muốn biết sự thật như thế nào.

Họ chia tay khi tình yêu nồng thắm nhất, chắc chắn bên trong có nguyên nhân gìđó. Nhưng Chung Nhã Tuệ từ Singapore về Trung Quốc là một việc rất kỳ lạ.

Tô Á Nam không muốn nhìn Giang Hạo Vũ đang đắm chìm trong ký ức như vậy, côđành một mình đi tìm hiểu. Cô phát hiện trên nóc giá sách có một chiếc hộp nhỏ.Cô trèo lên ghế lấy xuống, trên hộp bị phủ một lớp bụi dày khiến cô suýt nữangạt thở.

Mở hộp ra, cô nhìn thấy một khung ảnh chụp hình một gia đình có bốn người, bốmẹ cầm tay hai đứa trẻ và nở nụ cười rất hạnh phúc. Tô Á Nam nhận ra bé gáitrong ảnh chính là Lâm Mặc.

Không biết Giang Hạo Vũ đứng sau lưng cô từ lúc nào, anh cầm lấy khung ảnh nói:“Đây là ảnh gia đình Chung Nhã Tuệ, trước đây bức ảnh này luôn được đặt trongphòng khách nhà cô ấy”.

Trong hộp có rất ít đồ, ngoài khung ảnh chỉ có một sợi dây chuyền. Tô Á Namnhấc chiếc dây chuyền lên hỏi Giang Hạo Vũ: “Đây là của anh tặng cho Chung NhãTuệ sao?”.

Giang Hạo Vũ lắc đầu rồi chợt nhớ ra.

“Sợi dây chuyền này là của mẹ cô ấy để lại, cô ấy rất trân trọng nó, luôn nóiđó là thứ đồ trang sức duy nhất của cô ấy khi đi lấy chồng.”

Kiểu cách của sợi dây chuyền rất cũ, mặt dây hình trái tim có thể đặt ảnh vàotrong. Tô Á Nam mở ra, bên trong có ảnh của Lâm Mặc và Giang Hạo Vũ đang cườirất vui vẻ.

“Cô ấy đúng là Chung Nhã Tuệ.” Đến lúc này, Tô Á Nam mới tin những gì Giang HạoVũ nói là sự thật.

Giang Hạo Vũ cầm sợi dây chuyền không nói nên lời.

“Vì sao cô ấy giấu chúng ta? Vì sao cô ấy đến Trung Quốc?”

Giang Hạo Vũ lắc đầu, đây cũng là điều anh không sao hiểu nổi và muốn biết sựthật. Còn nữa, anh trai cô ấy đi đâu? Vì sao không ở bên cô ấy?

Lúc này, chuông điện thoại của Giang Hạo Vũ vang lên.

Duy nói: “Hạo Vũ, ngủ chưa? Lên mạng không thấy cậu online nên mình gọi cho cậu. Cậu về Singapore tìm mìnhà? Mình đang ở Mỹ”.

Giang Hạo Vũ: “Mình muốn tìm cậu để hỏi chuyện đã nhờ”.

Duy nói: “Có kết quả rồi, mình đến Mỹ cũng để xác nhận việc này. Chỉ là... HạoVũ, cậu đã gặp Chung Nhã Tuệ rồi sao?”.

Giang Hạo Vũ hơi ngạc nhiên, cảm thấy Duy có điều gì đó không vui. Nếu bìnhthường, cậu ấy đã nói hết những gì cậu ấy biết, không lấp lửng như hôm nay.

“Nói cho mình kết quả đi!”

Duy hít thở một hơi thật sâu nhưng vẫn không đủ dũng cảm để nói với Giang HạoVũ kết quả anh đã nhờ người đi điều tra.

“Mình đã gửi thư cho cậu, cậu tự xem nhé!” Nói xong anh nhanh chóng tắt điệnthoại.

“Ai thế?” Tô Á Nam hỏi Giang Hạo Vũ.

“Một người bạn ở Singapore, anh nhờ cậu ấy điều tra việc của Chung Nhã Tuệ.”

“Anh ấy có nói vì sao Chung Nhã Tuệ đến Trung Quốc không?”

“Cậu ấy nói đã gửi kết quả điều tra vào hòm mail của anhrồi.” Chắc chắn có chuyện gì đó khiến cho Duy không dám nói trực tiếp với anh.

Tô Á Nam kéo anh ra ngoài: “Em biết gần đây có một cửa hàng Internet”.

Nếu trước khi vào cửa hàng, tâm trạng của Giang Hạo Vũ rất nóng vội thì bâygiờ, nhìn thấy mail của Duy, Giang Hạo Vũ không có đủ dũng khí để mở ra đọc.

Tô Á Nam giật lấy chuột mở mail, kết quả điều tra có kèm ảnh hiện lên trước mắthai người.

Bản báo cáo viết bằng tiếng Anh nên Tô Á Nam đọc hơi khó khăn, cô bắt Giang HạoVũ dịch cho cô nghe.

Đầu tiên là một số thông tin về bố mẹ của Chung Nhã Tuệ, thời gian và nguyên nhân vì sao họ mất sớm. Hóa ramẹ của Chung Nhã Tuệ lấy chồng ở Singapore, bà vốn là người Hàng Châu và có mộtngười anh trai ở quê, có thể đây làlý do vì sao Chung Nhã Tuệ về Trung Quốc! Mẹ cô họ Lâm nên cô lấy họ của mẹ.

Tiếp theo là thông tin về Chung Nhã Tuệ và anh trai. Năm bố mẹ mất, anh trai cô ấy đỗ vào khoa vật lý, chuyênngành điện tử của trường đại học Umass, sau khi tốt nghiệp, anh làm việc trong nhómnghiên cứu của công ty điện tử TMT là công ty điện tử lớn nhất Mỹ, tiền đồ rộngmở.

Đúng vào lúc Giang Hạo Vũ bỏ học về nhà, anh trai Chung Nhã Tuệ đột ngột bịđuổi việc với lý do làm lộ bí mật của công ty. Đây là một vấn đề rất nghiêmtrọng khiến cho anh không còn chỗ đứng trong lĩnh vực này nữa. Mặc dù sau khiđiều tra, công ty nói đó chỉ là một sự hiểu nhầm nhưng anh không thể quay lại làm việc được nữa.

Vì vào buổi tối ngày thứ hai sau khi anh về nước, trên đường ra sân bay, anh vàem gái là Chung Nhã Tuệ bị một tai nạn xe rất nghiêm trọng, Chung Nhã Tuệ bịthương nặng, còn anh chết ngay tại hiện trường.

Chung Nhã Tuệ ở trong bệnh viện gần nửa năm mới ra viện, trong thời gian đóthần kinh rối loạn nên cô có ý định tự sát mấy lần. Sau khi ra viện,cô bán nhà và quay về Hàng Châu.

Chưa đọc hết, giọng Giang Hạo Vũ trở nên run rẩy. Máu anh như ngừng chảy, khôngdám tin vào những gì hiện lên trước mắt mình.

Đó là sự thật mà anh mất bao công sức để có được sao?

Không, không phải, chắc chắn không phải.

Anh quay mặt đi, không muốn nhìn bức ảnh có liên quan đến vụ tai nạn được cắttừ một tờ báo, trong bức ảnh, chiếc xe bị đâm nát và lật nghiêng bên đường.

Chính vào giờ đó ngày đó, anh lên máy bay rời khỏi Singapore. Lẽ nào Chung NhãTuệ và anh trai đi tìm anh?

Chiều hôm đó chia tay với anh, vì sao cô còn muốn tìm anh?

Tô Á Nam cảm thấy vô cùng đau đớn, cô không ngờ Lâm Mặc phải chịu đựng mộtchuyện bi thảm như thế. Đột nhiên cô nhớ ra điều gì đó rồi nói với Giang HạoVũ: “Lần trước Lý Vân Thâm bắt cóc Lâm Mặc, anh gọi em đến giúp cô ấy chữa trịvết thương. Em thấy trên người cô ấy có rất nhiều vết sẹo, cô ấy nói đó là dotai nạn xe xảy ra trước khi gặp em. Hóa ra cô ấy đã nói thật”.

Hai người cùng yên lặng, không đủ dũng cảm để xem bản báo cáo kết quả điều tranữa, đành quay mặt nhìn sang hướng khác.

Một lát sau, Tô Á Nam lên tiếng, trong đầu cô có một mối nghi ngờ lớn khi liên tưởng đến các bi kịch tình yêuthường xảy ra trong phim.

“Anh không cảm thấy trùng khớp sao? Khi anh bỏ học về nước, anh trai của TiểuMặc cũng bị hiểu nhầm, sau đó Tiểu Mặc chia tay với anh rồi buổi tối lại ra sânbay tìm anh?”

“Em muốn nói gì?”

“Em đang đặt ra giả thiết, gia đình anh không đồng ý để anh và cô ấy đến vớinhau…”

Tô Á Nam chưa dứt lời đã bị Giang Hạo Vũ chặn ngang.

“Không thể, tuyệt đối không thể. Bố mẹanh chưa bao giờ can thiệp vào cuộc sống riêng của anh, cho dù có đi chăng nữathì họ cũng không thể dùng thủ đoạn như vậy.”

“Nhưng...” Không ai có thể hiểu được suy nghĩ của người khác, anh là con traicưng của bố mẹ, đương nhiên bố mẹ muốn dành choanh những gì tốt đẹp nhất. Tô Á Nam thầm nghĩ nhưng không dám nói ra.

Câu nói của cô khiến cho Giang Hạo Vũ nhớ ra một chi tiết, anh rê chuột xem lạibản báo cáo và tìm thấy các chữ cái “TMT” mà anh hơi có ấn tượng.

Anh có quen một người ở công ty này, người đó có mối quan hệ với gia đình anhvà rất hâm mộ chị gái của anh. Hình như người đó giữ chức giám đổc nhân sự củaTMT.

Lẽ nào là chị gái anh?

Suy nghĩ ấy vừa hiện lên trong đầu, anh lập tức cầm điện thoại gọi về nhà chị.Anh rể cậu nghe điện thoại, giọng vẫn còn ngái ngủ, khi nghe thấy giọng của cậuthì vô cùng ngạc nhiên.

“Hạo Vũ! Sao thế? Có chuyện gì sao?”

“Anh, em muốn nói chuyện với chị.”

Anh rể đưa điện thoại cho chị gái anh lúc đó cũng vừa tỉnh giấc.

“Hạo Vũ, sao gọi điện muộn thế?”

“Chị, em muốn hỏi chị, năm đó chị có tìm gặp Chung Nhã Tuệ không?”

Chị gái anh không hiểu. “Chung Nhã Tuệ? Chung Nhã Tuệ là ai?”

“Là người mà em thích hồi trung học, em đã bỏ học ở Anh vì cô ấy.

Chịi gái anh nghĩ một lát, trong đầu hiện lên khuôn mặt thanh tú của cô bé.

“À! Chị và mẹ đã đi gặp cô ấy.”

“Chị và mẹ?” Giang Hạo Vũ bắt đầu tin vào giả thiết Tô Á Nam đặt ra. “Có phảichị và mẹ muốn cô ấy rời xa em?”

“Sao lại thế? Hạo Vũ, không phải là em vẫn biết bố mẹ không quản lý những việc này, từ nhỏ đã để chúng tatự quyết định sao? Chị và mẹ đến gặp cô ấy là vì em, muốn nhờ cô ấy khuyên em quay về Anh tiếp tục hoàn thànhkhóa học. Chị nhớ hồi đó mẹ rất thích cô ấy, mẹ nói cô ấy rất nhanh nhẹn vàkhéo léo, sau này em sẽ hạnh phúc. Ai ngờ bọn em đột ngột chia tay, mẹ thấy emđau khổ, sợ em bị kích động nên không dám nhắc đến cô ấy trước mặt em. Sau đóem đi Anh, bị ốm và nằm viện nên chị và mẹ không nói lại chuyện này nữa.”

Giang Hạo Vũ thở phào nhẹ nhõm, nghe thấy chị nói thế cảm giác nặng nề của anh nhẹ đi phần nào.

“Vậy vì sao anh trai cô ấy bị hiểu nhầm? Em nhớ anh Able làm ở công ty đó,không thể là trùng hợp.”

“Anh trai của cô bé đó? Em nghi ngờ việc anh ấy bị hiểu nhầm có liên quan đếnchị sao?” Chị gái anh nhớ lại, giọng hơi xúc động. “Anh trai cô ấy làm ở TMT?Chị nhớ hôm đó về nhà, anh Able gọi điện cho chị, chị vô tình kể chuyện em bỏhọc vì cô bé đó rồi nhắc đến quan hệ giữa anhtrai cô ấy và đồng nghiệp. Khi ấy chị chỉ cảm thấy trùng hợp nên nói. Lẽ nàoAble hiểu nhầm ý của chị?” Bỗng nhiên cô cảm thấy sự việc trở nên vô cùngnghiêm trọng, mặc dù đã mười mấy năm trôi qua rồi.

Giang Hạo Vũ thầm khóc! Hiểu nhầm, hóa ra là hiểu nhầm. Anh nắm chặt điện thoạitrong tay nhưng không kiềm chế được sự đau khổ của mình. Anh thở một hơi thậtsâu rồi tiếp tục nói.

Tô Á Nam ngổi bên lắng nghe, biết anh định làm gì nên vội vàng giữ tay anh,ngăn anh không thốt lên những lời khiến người khác đau lòng. Nhưng Giang Hạo Vũdường như sắp phát điên, anh không quan tâm đến điều gì nữa.

“Hiểu nhầm sao? Chị, chị có biết sự hiểu nhầm đó đã gây ra tai họa gì không?Khi em đi, Chung Nhã Tuệ và anh trai cô ấy đã gặp tai nạn xe chỉ cách sân bay chưa đến một cây số, anh trai cô ấy đãmất ngay lúc đó.” Nói xong, không để tâm đến phản ứng của chị gái, anh tắt điệnthoại.

Hiểu nhầm sao? Nếu không có sự hiểu nhầm đó, tất cả mọi chuyện đã không xảy ra.

“Anh làm như vậy có thay đổi được gì không? Hay là lại tiếp tục làm tổn thươngđến người thân của anh?” Tô Á Nam quỳ xuống, cầm lấy tay anh, mặc dù sau khibiết sự thật, cô đau khổ đến mức toàn thân run lên nhưng những điều này đâu làgì so với những gì Lâm Mặc đã phải chịu đựng?

Việc đã xảy ra rồi, tìm ra ai sai thì cũng không làm lại được nữa.

Tự nhiên, tất cả những hành động kỳ lạ của Lâm Mặc đều có được lý giải. Khiphát sinh mâu thuẫn giữa tình thân và tình yêu, cô đã chọn người thân và làmtổn thương người mình yêu nhất, nhưng cuối cùng, người thân cũng bỏ cô ra đi,nỗi đau khổ đó không ai có thể chịu đựng được. Vì vậy, cô thay đổi danh tínhrời khỏi Singapore, mảnh đất đem đến cho cô quá nhiều mất mát.

Giang Hạo Vũ ngẩng đầu lên cầm lấy tay Tô Á Nam. Mắt anh đỏ nhưng cố gắng khôngđể nước mắt rơi xuống.

“Chúng ta về thôi. Anh sợ có chuyện xảy ra với cô ấy.”

Cô đã cố gắng giữ bí mật, giờ đây tất cả bị phơi bày bởi sự cố chấp của anh, anh sợ cô sẽ không chịu đựng được. Anhđã sai, chính anh là người luôn luôn làm cô bị tổn thương đến mức độ tột cùng.

Tô Á Nam đứng dậy và đưa ra quyết định. Cô quyết định từ bỏ tình yêu của mình.Nếu không biết tất cả những chuyện này, một người không chịu thua như cô nhấtđịnh sẽ đấu tranh với Lâm Mặc để không phải hối hận. Nhưngbây giờ, cô quyết định trao Giang Hạo Vũ nguyên vẹn lại cho Lâm Mặc.

Cô cười với Giang Hạo Vũ rồi nói: “Được, chúng ta quay về tìm cô ấy”.