Yêu Anh Là Ước Nguyện Cả Đời Không Hối Tiếc

Chương 15: Số trời đã định




...Số trời đã định, cô không thể rời xa anh và mọi người.


Thoáng chốc hai ngày đã trôi qua, Tranh Tinh tìm LâmMặc bằng rất nhiều cách, thậm chí còn nhờ bạn bè làm bên cảnh sát. Nhưng LâmMặc không mất tích nên họ không thể báocảnh sát xử lý.Secret và Tô Á Nam cũng nhờ không ít bạn bè nhưng không thu đượckết quả gì. Lâm Mặc như thể đã bốchơi vào không khí và biến mất khỏitầm mắt của mọi người.

Thật ra cô vẫn ở Thượng Hải, ở một nơi cô không thích lắm để làm đầu bếp ngắnngày.

Chương Vận rất vui, sáng sáng đúng giờ cô ra chợ mua đồ mình muốn ăn rồi ngồichờ đến bữa cơm, thậm chí cô còn dặn trợ lý tạm ngừng công việc mấy ngày, dànhthời gian ở nhà để nghỉ ngơi và thưởng thức các ngón ngon.

Lúc không nấu cơm Lâm Mặc cũng không nói gì, chỉ yên lặng đọc sách trên tủ.Chương Vận cũng không có ý định quấy rầy cô, vì trong mấy ngày Lâm Mặc ở đây,Chương Vận tận mắt quan sát và thấy tâm trạng của cô ấy đã bình tĩnh lại, cũngkhông thấy cô ấy uống thuốc nữa.

Cô biết Lâm Mặc đang đợi visa, chỉ cần có visa cô ấy sẽ bắt đầu chuyến du lịchkhắp thế giới trên du thuyền. Có lúc cô rất muốn đi cùng Lâm Mặc, kiếm tiền baolâu nay, một kỳ nghỉ thích hợp sẽ giúp cho cô có một tương lai tốt hơn.Đáng tiếc cô đã lên lịch cho mình đến sang năm rồi, thực hiện ước vọng này củacô cũng giống như chuyện nghìn lẻ một đêm. Vì thế cô rất hâm mộ Lâm Mặc.

Lâm Mặc tắt điện thoại, dùng điện thoại của Chương Vận để liên lạc với công ty du lịch. Không lâu sau, công tydu dịch gọi điện thoại tới phòng làm việc của Chương Vận thông báo thời gianlên đường cụ thể là buổi chiều ngày kia.

Chương Vận lưu luyến nhưng vẫn rất vui vẻ chúc mừng Lâm Mặc, chúc cô đi chơivui vẻ và dặn dò cô nhớ thường xuyên liên lạc. Lâm Mặc mỉm cười đồng ý.

Tối hôm đó, Lâm Mặc quyết định về nhà thu dọn đồ đạc.Cô rất hiểu lịch làm việc của Secret và Tô Á Nam, tối nay họ đều có công việccần hoàn thành nên chắc chắn sẽ không đợi trước cửa nhà cô được.

Về tới nhà, cô không bật đèn, nằm yên lặng trên sofa. Nhiều ngày không về, ngôinhà có vẻ lạnh lẽo hơn. Cô nhìn ánh đèn Led sáng trên điện thoại, đó là tín hiệu báo có tin nhắn.

Lẽ ra cô có thể bỏ qua, họ gọi điện đến vìmuốn tìm cô nhưng cô đã quyết định ra đi rồi thì còn quan tâm làm gì nữa?

Trong lòng nghĩ thế nhưng tay cô vẫn ấnphím nghe.

“Chị Lâm Mặc, chị nghe điện thoại được không? Em biết chị đang ở nhà. Vì saochị lại nghỉ việc? Vì sao?” Âm thanh phát ra theo trình tự thời gian từ cũ đến mới. Đây là giọng của trợ lý hiện tại của Tô Á Nam vàobuổi chiều hôm cô xin nghỉ việc.

Tiếp theo là các cuộc gọi có nội dung giống nhau, hỏi cô vì sao không nghe điệnthoại, vì sao nghỉ việc, vì sao không quan tâm đến họ, rất nhiều ngườigọi điện đến, Secret, Tô Á Nam, Tranh Tinh, Trí Thần, họ đều rất thân quen vớicô.

Cô bất giác nhếch miệng cười không thành tiếng, không ngờ quan hệ của cô vớimọi người lại tốt đến thế.

Có lẽ sắp đến tin nhắn ngày hôm nay, cô nghe rất lâu, sốt ruột muốn mau chóngnghe hết mọi tin nhắn, để còn thu dọn đồ đạcrồi nhốt mình trong phòng ngủ những ngày cuối cùng rồi thoải mái bắt đầu hànhtrình của mình.

“Lâm Mặc, không có cậu thật sự mình rất buồn, cậu vẫn chưa hết giận sao? Xinlỗi, mình muốn nói với cậu lời xin lỗi, cậu tha thứ cho mình cũng được, khôngtha thứ cũng được, mong cậu cho mình cơ hội gặp để trực tiếp nói lời xin lỗi được không? Mình không ngăn cậu nghỉ việc,cậu quá mệt rồi, nghỉ việc cũng được, nhưng đừng rời xa mình được không? Mìnhkhông thể không có một người bạn nhưcậu.”

Giọng nói của Tô Á Nam đầy nước mắt. Cô ấy gọi điện thoại cho cô nhiều nhất vàcũng nói xin lỗi cô nhiều nhất, nhưng cô ấy không biết, Lâm Mặc không hề cảmthấy cô ấy có lỗi với mình, nếu nhất định phải có một người nhận sai thì sẽ làcô, cô đã làm rối loạn cuộc sống của họ.

“Lâm Mặc, chị có thể không nghỉ việc được không? Không có chị, thật sự Secretkhông biết phải làm gì, mọi việc đều rối tung.Chị Trương Như đã khóc không còn nước mắt rồi. Lâm Mặc, mặc dù không thườngxuyên nhìn thấy tình cảm bộc lộ trên mặt chị, nhưng em rất nhớ, thật sự em rất nhớ, cho dù chị không thích em, chỉ coi em là emtrai. Nhưng em không thể ngăn mình ngưỡng mộ chị. Coi như là chị thương em đượckhông? Để em liên lạc với chị, để em biết chị có khỏe không?”

Giọng của Bách Vũ Trạch càng ngày càng trầm xuống, không giống với tuổi củacậu, làng giải trí quả nhiên là một nơi để người ta rèn luyện.

“Lâm Mặc, rất xin lỗi, tôi đã hiểu nhầm cô. Nhưng tôi đã quyết định đến với Á Nam nên không thể làm phiền cô nữa. Vì thế rất mong cô nể mặt Á Nam mà quay về! Những ngày này,cô ấy rất buồn.”

Nghe thấy giọng của Giang Hạo Vũ, đột nhiên Lâm Mặc lặng người rồi nhanh chónglấy lại bình tĩnh. Đến với nhau rồi sao? Chodù biết là hiểu nhầm cũng đã chọn lựa đến với nhau? Có vẻ như anh ấy đã thực sựbỏ cuộc rồi. Nhưng vậy thì sao, cô bỏ đi cũng không hoàn toàn vì việc họ có đếnvới nhau hay không, lý do cô bỏ đi một phần vì muốn mình có thể sống tiếp, muốnđau khổ dần dần ăn mòn cuộc sống củacô chứ không phải là kết thúc cuộc sống của cô trong chốc lát.

“Chị Lâm Mặc, rốt cuộc chị ở đâu? Chị Á Nam vì đi tìm chị mà gặp tai nạn xe rấtnghiêm trọng, rất nghiêm trọng, em sợ chị ấy không qua khỏi. Nguyệnvọng lớn nhất của chị ấy là muốn gặp chị lần cuối, chị nhận được tin nhắn thìmau đến được không? Nếu không tất cả sẽ muộn mất. Bọn em ở phòng cấp cứu, bệnhviện Hoa Sơn.”

Trợ lý của Tô Á Nam nói rất nhanh, có vẻ như đang vô cùng hoảng hốt và khôngbiết phải làm gì. Lâm Mặc vừa nghe được tin đó giật mình. Cô vội vàng chạy đếnxem thông tin cuộc gọi, thời gian gọi đến trướckhi cô bước vào phòng vài phút.

Không kịp suy nghĩ, Lâm Mặc cầm chìa khóa xe chạy ra ngoài. Trong bóng tối, côvấp vào góc bàn uống nước, ngã sấp trên mặt đất và bị chảy máu, cô không có cảmgiác gì. Trái tim cô đau buốt, trong lòng vô cùng sợ hãi và khủng hoảng.

Trong đầu cô chỉ có một suy nghĩ, Á Nam, nhất định phải đợi mình.

Cô lái xe rất nhanh giữa dòng xe cộ đông đúc, vượt tốc độ và đèn đỏ cô cũngkhông quan tâm.

Không bao lâu cô đã đến bệnh viện Hoa Sơn, chạy vào khoa cấp cứu, sau khi hỏiđược phòng bệnh của Tô Á Nam, cô vội vàng chạy đến.

Những gì trước mắt khiến cô ngạc nhiên, dừng bước lại nhưng theo quán tính côđứng không vững nên bị ngã.

Mọi người trong phòng bệnh nhìn thấy cô thì vô cùng vui mừng, thấy cô ngã đềuđịnh đứng dậy đỡ cô, trong đó có cả Tô Á Nam.

“Không sao chứ?” Không nói dài dòng, Giang Hạo Vũ ở gần cô nhất đỡ cô dậy.

Lâm Mặc không trả lời, cô nhìn Tô Á Nam đang ngồi bên giường, trong đầu hiệnlên cuộc điện thoại của người trợ lý.

“Chị Lâm Mặc, rốt cuộc chị ở đâu? Chị Á Nam vì đi tìm chị mà gặp tai nạn xe,rất nghiêm trọng, rất nghiêm trọng, em sợ chị ấy không qua khỏi. Nguyện vọnglớn nhất của chị ấy là muốn gặp chị lần cuối, chị nhận được tin nhắn thì mauđến được không? Nếu không tất cả sẽ muộn mất...”

Cô cố gắng khớp nội dung của cuộc điện thoại và sự thật hiện ra trước mắt cônhưng không thể. Trái tim cô bắt đẩu lạnh buốt, cuốicùngđóng băng và như ngừng đập.

Người trợ lý biết điều bước lên xin lỗi: “Chị Lâm Mặc, em xin lỗi, bọn em chỉmuốn…”

“Chủ ý của ai?” Lâm Mặc ngắt lời, lạnh lùng hỏi.

“Em...”

“Là mình…” Tô Á Nam không né tránh, thẳng thắn nói.

Là chủ ý của cô, cô đã bắt người trợ lý gọi cuộc điện thoại đó. Đúng là lúcchiều, vì đi tìm Lâm Mặc khắp nơi mà cô gặp tai nạn nhỏ trên đường, đầu gối côbị thương nên bệnh viện giữ lại để theo dõi.

Nhiều ngày như vậy không tìm thấy Lâm Mặc, cô hơi tức giận. Làm bạn nhiều nămnhư thế, trước đây chưa bao giờ gặp khó khăn, hai người luôn ở bên nhau; nhưngbây giờ chỉ vì một hiểu lầm nhỏ, một suy nghĩ trẻ con mà Lâm Mặc biến mất, côkhông thể chấp nhận được điều đó.

Cô muốn biết, rốt cuộc cô có còn chút vị trí nào trong lòng Lâm Mặc không, rốtcuộc họ có còn là bạn bè không, vì thế nên nghĩ ra sáng kiến này, chỉ cần LâmMặc xuất hiện, cô có thể tự tin hàn gắn lại vết thương giữa họ.

Ngoài người trợ lý và cô đều không ai biết việc này. Mọi người thấy Lâm Mặc đếnđều nghĩ rằng cô đã hết giận và tha thứ cho họ, nhưng vì sao thái độ của LâmMặc lại tuyệt vọng và lạnh lẽo đến thế.

Lâm Mặc gạt tay Giang Hạo Vũ, không nhận ra mình đã không còn đủ sức để tự đứngvững mà cả người cô đã dựa vào anh. Cô lảo đảo bước về phía Tô Á Nam, không aidám chắn đường cô, cũng không ai dám nói gì, phòng bệnh yên lặng không mộttiếng động, tất cả mọi người đều đứng nguyên chỗ cũ, không động đậy chờ đợi.

Tô Á Nam muốn đưa tay ra đỡ lấy tay cô nhưng bị cô tránh đi, mọi người thấy côgiơ cao tay lên. Bách Vũ Trạch đứng bên cạnh muốn ngăn lại nhưng động tác củacô quá nhanh, cậu chưa kịp làm gì thì bàn tay của cô đã hướngvề phía mặt Tô Á Nam.

Mọi người đều ngừng thở, ngay cả Tô Á Nam cũng yên lặng nhắm mắt lại.

Nhưng không hề nghe thấy tiếng động nào. Tô Á Nam mở mắt, thấy tay Lâm Mặc dừngtrước mặt mình.

Sắc mặt của Lâm Mặc rất xấu, tái nhợt như không còn một tia máu. Cô ấy lạnhlùng nhìn cô, trong ánh mắt không thấy sự ấm áp, không thấy sự bao dung, chỉthấy một cái nhìn sắc lạnh như dao.

Cô không còn hận nữa.

Đột nhiên Lâm Mặc bật cười, tiếng cười của cô khiến cho Tô Á Nam rùng mình, côhiểu ra sự xuẩn ngốc của mình nhưng tất cả đã quá muộn.

Chỉ thấy Lâm Mặc mở miệng thốt lên một câu: “Tô Á Nam, cậu không còn là bạn củatôi nữa”.

Nói xong, cô quay người bỏ đi, nhanh chóng biến mấttrước ánh mắt sững sờ của mọi người.

Bách Vũ Trạch và Giang Hạo Vũ kịp phản ứng lại, cùng nhau chạy theo cô. Khi rađến cửa, Bách Vũ Trạch kéo tay Giang Hạo Vũ lại, lạnh lùng nói với anh: “Lẽ nàoanh không ở bên bạn gái anh sao? Lâm Mặc không cần anh phải quan tâm”.

Giang Hạo Vũ dừng lại, một người vẫn được coi là đại lực sỹ như anh tự nhiên bịBách Vũ Trạch nhẹ nhàng đẩy sang một bên vacả vào tường.

Anh nhìn về cánh cửa phòng bệnh đang khép lại, trong lòng buồn bã, đúng là anhkhông có tư cách gì để đuổi theo cô.

Bách Vũ Trạch chạy ra khỏi phòng bệnh thì không thấy bóng dáng Lâm Mặc đâu nữa.Mặc dù cậu không biết Tô Á Nam đã dùng cách nào để Lâm Mặc xuất hiện, nhưng cậuđoán chắc chắn đó không phải là cách hay, nếu không Lâm Mặc đã không như thếđiều này khiến cậu cảm thấy rất sợ.

Cậu chạy theo hướng trực giác mách bảo, khi đi qua cầu thang an toàn, thấy cửaan toàn đang rung lên giống như vừa có một người dùng một lực rất lớn để đẩyra. Cậu bước về phía cầu thang an toàn.

Đẩy cửa ra, cậu bước rất nhanh về phía cầu thang. Cậu thấy Lâm Mặc nằm trênđất, toàn thân run rẩy, cô đang cố gắng lấy chiếc túi rơi cách đó vài bậcthang.

Cậu ôm lấy Lâm Mặc, thấy khuôn mặt cô vô cùng khổ sở, sắc mặt trắng tựa giấy,thậm chí trong suốt, có thể nhìn rõ mạch máu hiện lên sau làn da mỏng.

Cô vẫn đang cố gắng vươn người về phía cầu thang để với lấy túi.

Bách Vũ Trạch lấy túi giúp cô, Lâm Mặc lao đến đổ hết mọi thứ trong túi ra tìmvật gì đó.

Một cái lọ, bên ngoài có ghi là Vitamin E. Cậu thấy Lâm Mặc mở nắp, đổ ra mộtnắm thuốc rồi không nghĩ gì đưa lên miệng. Cũng may thuốc trong lọ không nhiều, Bách Vũ Trạch nhanh tay ngăn lại làm rơi hết xuống đấtnên Lâm Mặc chỉ uống được hai, ba viên.

“Sao thế? Chị sao thế?” Bách Vũ Trạch giữ lấy cô, cảm thấy rất lạ. “Em đi tìmbác sỹ đến, chị đợi một lát.” Cậu muốn đặt cô xuống đất nhưng bị cô giữ áo lại.

“Đừng đi... đừng đi... ôm tôi một lát, một lát là khỏe thôi.” Cô dựa đầu vàolòng cậu, cố gắng cảm nhận hương thơm trên người cậu.

Hương thơm quen thuộc có tác dụng nhanh hơn thuốc, cô cảm thấy mình khá hơn rấtnhiều, cô thở dễ dàng hơn, ngoại trừ cảm giác khó chịu vẫn chưa hết.

Bên ngoài cửa an toàn, Giang Hạo Vũ đứng yên lặng, anh nhìn thấy cảnh hiện ratrước mắt và vô cùng buồn bã.

Vừa rồi anh đã biết cái mà Tô Á Nam gọi là biện pháp hay, sau khi trách móc vàicâu, anh không yên tâm chạy ra ngoài và nhìn thấy cảnh đó.

Lâm Mặc nhỏ bé dựa vào lòng Bách Vũ Trạch, hình ảnh hai người rất thân thiết vàđẹp như một bức tranh.

Bỗng nhiên anh không đủ dũng khí mở cửa phá tan bức tranh đẹp đẽ đó.

Cuối cùng, quan hệ giữa họ đã trở thành hai đường thẳngsong song, dần dần xa nhau và không thể có giao điểm.

Nhưng như vậy cũng tốt. Bách Vũ Trạch có thể giữ cô ấy lại, anh có thể tiếp tụcđược nhìn thấy cô ấy.

Lúc này, anh đột nhiên nhận ra mình đã yêu Lâm Mặc rất sâu sắc nhưng tất cả đãmuộn rồi.

Lâm Mặc bình tĩnh trở lại, nhẹ nhàng đẩy Bách Vũ Trạch ra rồi ngồi dậy. Cô từtừ thu dọn các thứ rơi ra trên mặt đất, không nói câu nào với Bách Vũ Trạch.

“Chị sao thế? Vừa rồi...”

“Hơi đau đầu thôi.” Cô vẫn không ngẩng đầu lên.

“Đau đầu? Đau đầu mà uống vitamin E có thể khỏi sao?”

“Khỏi được.”

“Em không tin.”

“Không cần cậu tin.”

Bách Vũ Trạch không biết phải nói gì, Lâm Mặc không thay đổi sắc mặt, cậu dườngnhư chưa bao giờ hiểu được cô. Nói dối mà vẫn khiến người khác không thể nghingờ, chỉ Lâm Mặc mới làm được điều đó!

“Em đưa chị đi khám bác sỹ.”

“Không cần, tôi muốn về nhà.”

“Coi như không nhìn thấy cơn đau đầu vừa rồi, chân của chị bị thương cần phảichữa trị.” Mắt Bách Vũ Trạch đỏ hoe, cậu không thể kiềm chế được cảm xúc củamình.

“Không sao, tôi có thể tự xử lý được.” Lâm Mặc vẫn không để tâm đến cậu, thudọn đổ rồi cố gắng đứng dậy, cô thấy chóng mặt.

Bách Vũ Trạch không còn cách nào khác, cậu không dám ép cô đến bác sỹ nên đànhđưa cô về nhà. Cậu bước đến trước cửa nhà cô rồi không muốn rời đi.

Về đến nhà, Lâm Mặc chưa hồi phục hẳn, cô nằm trên giường, để mặc cho cậu giúpcô cầm máu, bôi thuốc.

Cô nhắm mắt lại, trong lòng trống rỗng.

Cô không thể chấp nhận Tô Á Nam có thể đem chuyện tai nạn xe ra làm trò đùa. Côđã từng trải qua sự tuyệt vọng và đau khổ mà cả đời này cô không thể chịu đựngthêm một lần nữa. Nếu Tô Á Nam không nói dối để ép cô xuất hiện mà dùng cáchkhác thì cô sẽ không trách cô ấy, nhưng cô ấy không thể hiểu tất cả những điềucô đã trải qua.

Vì thế cô không thể tha thứ.

Sức khỏe của cô không thể chịu đựng những biến cố nhưthế cô yếu đuối đến mức không thể quantâm đến bất kỳ việc gì nữa. Cô không ngừng gặp ác mộng đến mức toát mồ hôi mà không sao tỉnh dậy được.

Bách Vũ Trạch gọi điện cho Giang Hạo Vũ, báo cho anh là mình đã tìm thấy LâmMặc để Tô Á Nam không lo lắng, ngoài ra cậu không nói thêm gìnữa.

Đặt điện thoại xuống, lấy khăn lau mồ hôitrên trán cho Lâm Mặc, cậu không kìm nén được tình cảm cầm lấy tay cô. Cô mongmanh như một con búp bê làm bằng thủy tinh, chỉ cần không cẩn thận là có thể vỡra thành trăm nghìn mảnh. Đây là điều cậu chưa bao giờ nhìn thấy, thậm chí cậukhông biết con người mạnh mẽ trong Lâm Mặc đã đi đâu. Trước đây cậu cảm thấy côyếu đuối vì ở con người cô toát ra một vẻ cô độc buồn bã, nhưng tình trạng hiện tại của cô khiến cậukhông chịu nổi.

Có phải quan hệ giữa họ đã phát triển hơn bình thường rồikhông? Có phải họ cũng sắp giống như Giang Hạo Vũ và Tô Á Nam không? Cuối cùngcậu đã khiến cô động lòng rồi sao?

Cho dù là gì cậu cũng không thể buông tay cô ra. Cậu cần phải ở bên cô, khôngđể cô chạy thoát một lần nữa, không để cô tiếp tục chịu tổn thương. Cậu có thểbảo vệ cô, chắc chắn là có thể.

Cậu nhớ đến vẻ đau đớn kỳ lạ của Lâm Mặc lúc ở bệnh viện mà không sao hiểu nổi,còn những viên thuốc rơi ra từ lọ thuốc có ghi là Vitamin E, cậu có thể khẳngđịnh đó không phải là Vitamin E.

Đó là thuốc gì? Cậu lấy khăn ăn gói vài viên thuốc cất đi, quyết định sẽ tìm bố của bạn làm bác sỹ nhờ kiểm tra xem. Cậu cảm thấy LâmMặc đang có điều gì đó giấu mọi người.

Sáng sớm hôm sau, Lâm Mặc tỉnh dậy, thấy vô cùng mệt mỏi, mệt hơn cả lúc sayrượu, cô ngồi dậy cho tỉnh táo rồi bước ra khỏi phòng ngủ đểlấy nước uống. Bước đến cửa nhà bếp, cô nghe thấy có tiếng nói chuyện.

Cô nhìn vào trong, thấy Bách Vũ Trạch đang đứng quay lưng về phía cô, nghiêngđầu kẹp điện thoại vừa nói chuyện vừa làm gì đó.

“Như thế này được chưa ạ? Sau khi sôi rồi thì không cần xem sao? Mẹ, sao conthấy lúc mẹ nấu không như vậy?”

Người ở đầu dây bên kia nói vài câu rất to, Bách Vũ Trạch vội vàng hạ thấpgiọng cầu hòa rồi cảm ơn với thái độ rất kính trọng và tắt điện thoại.

Đặt điện thoại sang một bên, cậu vô cùng cẩn thận dùng muôi khuấy khuấy nồi rồimới yên tâm đậy vung lại.

Quay lại thấy Lâm Mặc đang đứng ở cửa, giống như đứa trẻ bị bắt quả tang, cậuđỏ mặt.

Cậu hơi lắp bắp chào Lâm Mặc: “Tỉnh rồi? Ơ,... một lát nữa có thể ăn rồi”.

“Hình như cậu chưa bật bếp.” Nét mặt Lâm Mặc có vẻ như đang cười.

“Gì?” Bách Vũ Trạch quay đầu nhìn, quả nhiên không có lửa, xấu hổ đến mức cậuhận không tìm được khe hở nào để chui xuống đất.

Lâm Mặc không nói gì bước vào bếp, rót nước uống rồi ung dung làm đồ ăn sáng,Bách Vũ Trạch đành đứng nhìn. Cậu nghĩ đến việc mình phải đóng vai đầu bếp giỏitrong chương trình giải trí mà toát mồ hôi.

Vì trong tủ lạnh không còn nhiều đồ ănnên bữa sáng rất đơn giản, chỉ có cháo trắng, ba bốn quả trứng ốp lết và một đĩa tương.

Hai người ngồi yên lặng ăn sáng. Không biết Lâm Mặc đang nghĩ gì, còn Bách VũTrạch cảm thấy không khí ấm áp khi ở cùng nhà với Lâm Mặc nên cũng đắm chìm vàosuy nghĩ riêng.

Nếu cậu và Lâm Mặc mãi mãi như thế nàythì tốt quá! Cậu sẽ trở thành người hạnh phúc nhất trên thế giới này.

Tay nghề nấu bếp của Lâm Mặc rất giỏi, món cháo trắng đơn giản cũng có thể nấuthơm ngon như vậy, hoàn toàn không giống với hương vị trước đây cậu đã từng ăn.Cậu không thích ăn cháo nhưng giờ thấy rất ngon, muốn được ăn mãi không ngừng.

“Cậu có thể về được rồi.”

Thấy Bách Vũ Trạch ăn xong, Lâm Mặc bảo cậu về. Nhưng Bách Vũ Trạch không để ýđến cô, cầm bát vào bếp rửa rồi giúp Lâm Mặc dọn dẹp. Lâm Mặc vẫn ngồi yên,thấy Bách Vũ Trạch không ngừng bận rộn, dường như cậu nghĩ nếu cậu dừng tay thìsẽ phải về.

Nhà Lâm Mặc rất sạch nên cậu không có gì để dọn dẹp, thế là cậu quét nhà vàilần, lau bàn vài lần, còn định đi rửa bát vài lần nữa.

Lâm Mặc không nói gì, quay người bước vào phòng, đóng cửa lại. Qua cánh cửa, cônói với Bách Vũ Trạch: “Lúc đi giúp tôi đóng cửa”, rồi không thấy động tĩnh gìnữa.

Bách Vũ Trạch không đi, cậu gọi điện cho Trương Như nói với cô ấy mình xin nghỉđể ở chỗ Lâm Mặc. May là công việc của họ gần đây cũngkhông nhiều, Trương Như đồng ý, dặn cậu nhất định phải giữ Lâm Mặc ở lại.

Chiều hôm đó, Tô Á Nam và Giang Hạo Vũ đến. Bách Vũ Trạch mở cửa để họ vào thìnghe thấy tiếng khóa cửa từ phòng ngủ vọng lại.

Tô Á Nam muốn bước vào nhưng không còn đủ dũng khí nữa. Cô biết Lâm Mặc sẽkhông tha thứ cho cô, quan hệ giữa họ đã bị phá vỡ vì hành động trẻ con của cô,không thể cứu vãn được nữa.

Giang Hạo Vũ hỏi về tình trạng của Lâm Mặc, Bách Vũ Trạch cũng không muốn trảlời nên nói qua loa vài câu rồi thôi. Tô Á Nam nhờ Bách Vũ Trạch chăm sóc LâmMặc, cô chảy nước mắt, kéo Giang Hạo Vũ đi về.

Bách Vũ Trạch bước tới cửa phòng ngủ, đưa tay muốn gõ cửa nhưng kiềm chế được,cậu dựa lưng vào cửa thở dài. Cậu không biết Lâm Mặc cũng đang đứng dựa vàocửa, cô nghe thấy hết cuộc nói chuyện vừa rồi, tận đáy lòng đang dâng lên rấtnhiều cảm xúc.

Không còn cách nào để hận nữa, cho dù điều đó đã xúc phạm đến tận đáy tâm cancô. Cô hận là không còn có thể hận Tô Á Nam được nữa. Tô Á Nam là bạn của cô,tuy không có quan hệ huyết thống nhưng còn thân thiết hơn cả chị em ruột, lẽnào chị em phạm phải sai lầm mà không thể tha thứ được sao?

Tình trạng như thế kéo dài suốt mấy ngày. Bách Vũ Trạch không rời khỏi nhà LâmMặc một bước, sợ rằng khi bước ra khỏi cửa sẽ không quay vào được nữa. Cậu gọiđiện thoại đặt cơm đến hàng ngày, cố gắngdỗ dành Lâm Mặc. Lâm Mặc cũng không khách sáo, nếu nói Tô Á Nam là người thânthì Bách Vũ Trạch cũng là người thân, cô không cần khách khí với người thân.

Lúc đầu, cô trốn trong phòng ngủ, ghép mô hình tàu biển màcô đã mua từ rất lâu, sau đó hai người cùng nhau ghép mô hình trên bàn uốngnước ngoài phòng khách, giống hệt như một đôi tình nhân hưởng thụ những gìtuyệt vời nhất trong thế giới củahai người.

Nhưng Bách Vũ Trạch biết họ không phải là một đôi tình nhân vì Lâm Mặc luôn đối xử với cậu như một người chị gái, ngầm nhắc nhở cậukhông được vượt qua giới hạn đó, nếu không quan hệ giữa họ sẽ bị cắt đứt.

Cậu thực sự rất buồn nhưng không dám đòi hỏi quá nhiều, dù sao được ở bên LâmMặc cũng đã là một việc rất vui rồi. Trong tất cả mọi người, chỉ có cậu luôn ởbên Lâm Mặc.

“Hai ngày nữa, mọi người phải đi Hải Nam đúng không?” Lâm Mặc thờ ơ hỏi, ánhmắt không rời khỏi mô hình chiếc tàu biển.

Bách Vũ Trạch nhớ lại cuộc điện thoại của Trương Như lúc sáng, buồn bã gật đầu.

Cậu đã nghỉ mấy ngày rồi, công việc ở Thượng Hải có thể lùi lại nhưng không thểkhông đi Hải Nam. Cậu bắt đầu lo lắng, nếu Lâm Mặc tranh thủ lúc cậu đi Hải Namđể bỏ đi thì sẽ phải làm thế nào? Cho dù có bịcoi là làm việc cảm tính giống trẻ con thì cậu cũng không muốn rời Lâm Mặc nửabước.

Lấy miếng ghép cuối cùng dán vào, mô hình chiếc tàu đã được hoàn thành,Lâm Mặc thở dài. Chuyến du lịch bằng du thuyền đã vuột khỏi tầm tay, cô chỉ còn cáchnày để hoàn thành mơ ước bé nhỏ của mình.

Tất cả là do số trời đã định, số trời không cho cô rời xa họ. Đã biết là không thể rời xa, vì sao cô cònlựa chọn làm một con chim đà điểu chui đầu xuống cát?

Cô cẩn thận đặt mô hình chiếc tàu lên nóc tivi, quay về phòng ngủ thay quần áo.Khi cô xuất hiện ở phòng khách, Bách Vũ Trạch hoàn toàn không hiểu.

“Đi thôi!”

“Đi đâu?”

“Về Tranh Tinh.”

“Chị... chị muốn lấy lại đơn xin nghỉ việc?”

Lâm Mặc không trả lời nhưng gật đầu.

Ngồi trên xe của cô, Bách Vũ Trạch vẫn cảm thấy rất mông lung. Vì sao cậu vẫnchưa tìm ra cách thuyết phục cô mà đã giành thắng lợi rồi?

Nhưng cô đồng ý quay lại là tốt rồi, mọi người cũng chỉ cần như vậy là đủ.