...Khi anh gặp nguy hiểm, anh nhìn thấy tình yêu sâu sắc trong ánh mắt của cô.
Buổi chiều, Lâm Mặc đi cùng hai người đến nhóm làmphim.
Trong bộ phim này, vai diễn của họ đều là các trang công tử đẹp trai con nhàquyền quý. Mỗi lần thay trang phục và hóa trang xong, tất cả các nhân viên nữđều bị hấp dẫn bởi ngoại hình của họ, đặc biệt là Giang Hạo Vũ, cho dù đi đếnđâu Lâm Mặc cũng nghe thấy mọi người ca ngợi anh.
Cô cũng nhìn Giang Hạo Vũ, lúc đó đang diễn với vai nữ chính, trong lòng xaoxuyến. Đúng là anh không còn giống như trước, những bỡ ngỡ lúc mới đầu đã đượcthay thế bằng sự trầm tĩnh, anh không còn hay ngượng ngùng như trước, có điềuđôi khi vẫn để lộ ra vẻ trẻ con.
Anh đơn giản, tự nhiên, chân thành, lương thiện, điềm tĩnh, tất cả những tínhtừ tốt đẹp nhất đều có thể được dùng để miêutả anh, người như vậy đúng là hiếm thấy trong làng giải trí, chẳng trách anhcàng ngày càng nổi tiếng.
Lâm Mặc ngây người nhìn anh, không để ý làcảnh quay đã kết thúc.
Khi Giang Hạo Vũ quay đầu lại tìm cô, ánh mắt của hai người chạm vào nhau khiếncho họ có một cảm giác rất kỳ lạ.
Trong lòng Giang Hạo Vũ nghĩ, cô ấy không thích Vũ Trạch, còn anh thì sao? Côcó cảm xúc gì? Đột nhiên anh vô cùng muốn biết, nếu anh theo đuổi cô,cô có từ chối anh giống như những người khác không. Anh biết Lâm Mặc là bạnthân nhât của Tô Á Nam, Tô Á Nam thích anh, nếu anh quyết định thổ lộ tình cảmvới Lâm Mặc thì đó sẽ là một cú shock lớn với Tô Á Nam. Anh không có cách nàođể yêu cô ấy, nhưng cũng không thể làm tổn thương cô ấy. Còn Lâm Mặc, chắc chắncô ấy biết tâm sự của Tô Á Nam, trong hoàn cảnh như vậy, nếu bỏ qua những bănkhoăn về Chung Nhã Tuệ thì cô cũng không thể đến với anh.
Nhưng anh vẫn có khát vọng, ôm một tia hy vọng mong manh rằng ánh mắt của cô ấy nhìn anhcũng có tình cảm giống như anh. Anh phát hiện ra rằng, tất cả mọi điều liên quan đến cô đều khiến anh cảm thấy bìnhvên.
Vai diễn của Giang Hạo Vũ quay đến tám giờ tối mới kết thúc, Liễu Vân Dật khôngcó cảnh phải quay nên đã về nhà ăn cơm tối.
Lâm Mặc đi xe của mình, đương nhiên là phải đưa Giang Hạo Vũ về nhà. NhưngGiang Hạo Vũ lấy cớ muốn mượn cô một đĩa nhạc mà Lâm Mặc đã từng nói tới nênmuốn về nhà cô để lấy. Bởi vì cho dù anh muốn nói gì với cô, nhà của cô vẫn antoàn hơn chỗ ở của anh nhiều, dù sao cũng không có paparazzi nào đợi sẵn ở nhàtrợ lý để săn tin.
Lâm Mặc lái xe vào bãi đỗ xe dưới nhà mình nhưng không mời Giang Hạo Vũ lênchơi, cô định lên nhà lấy đĩa nhạc xuống cho anh rồi đưa anh về.
Giang Hạo Vũ kéo tay cô, yên lặng một lát rồi nói: “Thực ra tôi muốn nói chuyệnvới cô một lát”.
Lâm Mặc hơi ngạc nhiên nhưng không thay đổi nét mặt. Cô không biết Giang Hạo Vũmuốn nói gì với cô, cũng không cảm thấy thích thú với điều đó. Cô ép mình khôngnghĩ đến bất kỳ điều gì liên quan đến Giang Hạo Vũ, không ngừng tự nhắc nhởmình, họ chỉ giữ quan hệ đồng nghiệp, kể cảlàm bạn thân cũng không được. Nhưng điều này không có hiệu quả tốt, ngược lạicòn khiến cho cô cảm thấy đau khổ hơn.
Hàng ngày cô làm việc cùng với anh, buổi tối nói chuyện điện thoại với Tô Á Namcũng nhắc đến anh, dường như cô đang sống cùng hình ảnh của anh. Vốn dĩ đã đauđớn đến mức trái tim tê dại, vết thương đã lành naybị tổn thương thêm khiến cô không sao thoát ra được. Vì vậy, chỉ cần có cơ hộilà cô cố gắng tránh xa anh để chomình được thở, nếu không sớm muộn rồi cô cũng sẽ chết.
Cô vẫn còn yêu anh, đó là thực tế mà cô không thể phủ nhận.
“Có việc gì không thể nói ở công ty được sao?” Mặc dù trong lòng cảm thấy vôcùng bối rối nhưng vẻ mặt cô vẫn rất bình tĩnh, cô luôn biết cách che giấu tìnhcảm của mình.
Giang Hạo Vũ không biết nên bộc lộ tình cảm của mình như thếnào, nói như thế nào cũng không được đều có thể khiến cho Lâm Mặc cảmthấy khó chịu. Anh do dự không nói, Lâm Mặc không muốn chờ anh nên quay ngườimở cửa xe định bỏ đi.
“Tôi thích cô.” Giang Hạo Vũ thấy cô sắp đi vội thốt lên một câu, cảm nhận đượcthái độ ngạc nhiên của cô, anh dịu dàng nói: “Tôi thích cô, có được không?”.
Lâm Mặc cảm thấy mắt mình tối sầm lại, cô gầnnhư sắp ngất xỉu. Gần đây cô sao thế? Cô quá đào hoa hay sao mà từng người mộtthổ lộ tình cảm với cô?
Cô lấy lại bình tĩnh, cười nói: “Bây giờ không còn là giờ làm việc nữa, tôikhông muốn tham gia đóng phim”.
“Đừng nói là cô không hiểu ý tôi, tôi chỉ muốn biết cảm giác của cô.”
“Tôi không có cảm giác gì.”
“Cô nói dối.” Cô nói dối, cô đang nói dối. Ánh mắt của cô rõ ràng có cảm xúcvới anh, nhưng anh không biết đó là cảm xúc gì.
Lâm Mặc không muốn tranh luận với anh, đưa chìa khóa cho anh rồi lạnh lùng nói:“Anh lái xe về, ngày mai đỗ xe ở công ty là được”.
Giang Hạo Vũ giữ tay cô lại: “Cô đang chạy trốn sao?”.
“Vì sao tôi phải chạy trốn?”
“Vì cô có cảm xúc với tôi đúng không? Nếu không, cô đối xử với ai cũng vậy, vì sao phải trốn tránh một mìnhtôi?” Anh có thể khẳng định cô luôn giữ một khoảng cách không gần không xa vớianh, dường như cô không nói gì với anh nếu không có việc gì cần thiết, so vớinhững người khác trong nhóm Secret, hai người họ ít giao lưu với nhau nhất.
Trái tim Lâm Mặc bắt đầu cảm thấy đau đớn, lẽ nào anh luôn để ý đến cô? Hay côthể hiện thái độ quá rõ ràng nên khiến anh thấy lạ lùng? Cho dù là gì, cô đềukhông muốn tiếp tục tranh luận với anh nữa. Cô lo sợ sẽ không kiềm chế được cảmxúc của mình, phát bệnh trước mặt anh, điều đáng sợ hơn là anh sẽ cảnh giác vàtìm ra manh mối.
Vì thế cô tiếp tục cười nhạt khiêu khích anh: “Anh cho rằngai cũng yêu anh sao? Trước là Chung Nhã Tuệ, bây giờ là Tô Á Nam, nhưng tôi hỏianh, anh căn cứ vào đâu mà tự tin như thê? Anh căn cứ vào đâu mà nói anh thíchtôi? Anh thích tôi có phải vì tôi giống mối tình đầu của anh? Rất xin lỗi, tôi không muốn làm người thay thế, cònmột điều quan trọng nữa là tôi không hề yêu anh”.
Cô không yêu anh sao? Thực ra là cô không thể tiếp tục yêu anh.
Giang Hạo Vũ không biết đối đáp thế nào.
Anh cũng không biết tình cảm của mình với Lâm Mặc có bao nhiều phần bị ảnhhưởng bởi Chung Nhã Tuệ, Liễu Vân Dật nói đúng, không một người phụ nữ nào muốnlàm người thay thế, cho dù tình cảm của anh với cô không có liên quan đến ChungNhã Tuệ thì cũng không ai tin anh vì hai người đó quá giống nhau.
Lâm Mặc không thèm để ý đến Giang Hạo Vũ nữa, dứt khoát bước ra khỏi xe rồiquay đầu bỏ đi.
Đi được một đoạn, đột nhiên có một người từ phía sau lao lại, dùng khăn tay bịtlấy miệng cô rồi kéo cô lên một chiếc xe gần đó.
Cô cảm nhận thấy mùi lạ, toàn thân cô mềm nhũn, ý thức trở nên mơ hồ. Cô cố gắng chống cự nhưng bị tát rất mạnh khiến cô suýtngất. Người đó không thèm để ý đến cô, ngồi vào khoang lái rồi lái xe đưa côđi.
Thuốc mê bắt đầu phát huy tác dụng, cô cắn vào môi, vị tanh của máu giúp cô giữđược một chút tỉnh táo, không đến mức hoàn toàn mê man bất tỉnh.
Bóng người lái xe chao đảo trước mắt, cô không thể nhìn rõ đó là ai.
Giang Hạo Vũ nhìn vào kính hậu thấy cảnh đó, anh vô cùng ngạc nhiên vội vàngxuống xe. Kẻ đó đã nhanh hơn anh một bước, lái xe ra khỏi bãi đỗ. Anh lập tứcchạy vào xe phóng đuổi theo.
Hai chiếc xe phóng nhanh ra ngoại ô thành phố, Giang Hạo Vũ cảm thấy chiếc xechạy trước anh phóng bạt mạng, anh không dám theo quá sát nếu không sẽ rất dễxảy ra tai nạn.
Bắt cóc sao? Hay Lâm Mặc đã đắc tội với ai? Anh cảm thấy vô cùng căng thẳng,trong lòng có một dự cảm không tốt.
Đến một vùng heo hút, bốn bề đều là cây cối, gió đêm thổilồng lộng. Giang Hạo Vũ không nhìn thấy chiếc xe kia đâu nữa.
Nhìn quanh, anh phát hiện ra có một ngôi nhà nhỏ phía sau một đám cỏ cao ngangđầu người, trong nhà có ánh lửa.
Ở đó sao? Anh nhảy xuống khỏi xe, vội vàng chạy vào trong.
Tìm được lối vào, Giang Hạo Vũ giật mình hoảng hốt khi nhìn thấy cảnh hiện lêntrước mắt, lúc đó, cảm giác tức giận và đau đớn trong lòng khiến cho bước châncủa anh hơi chao đảo.
Anh nhìn thấy Lâm Mặc đang nằm run rẩy trên mặt đất, áo không che kín người,nước da cô đỏ khác thường còn gò má thì sưng cao, khóe miệng và môi đầy máu. Cônằm run rẩy ở đó, cố gắng dùng tay kéo áo che người.
Anh vội vàng cởi áo khoác ngoài, chạy đến checho cô và ôm cô vào lòng. Hai tay anh nắm chặt lại, cơn tức giận đã lên đếnđỉnh điểm.
Ai? Rốt cuộc là ai mà có thủ đoạn bỉ ổi như vậy?
Nằm trong lòng anh, Lâm Mặc cảm nhận được sự ấm áp, tâm trạng căng thẳng của côbiến mất.
Vừa rồi lúc người đàn ông bắt cóc lôi cô xuống xe, cô đã biết hắn ta là ai. Hắnlà Lý Vân Thâm, chính là người đã từng bị vợ áp giải về Mỹ. Cô hiểu ra ôngta đến để trả thù cô.
Lý Vân Thâm tức giận đẩy cô ngã xuông đất, nở một nụ cười độc ác. Ông ta khôngnói gì cởi đồ của cô, hơi thở đầy mùi thuốc lá của ông ta phả lênmặt cô. Đầu óc cô trống rỗng, tuyệt vọng nghĩ lần này không thể thoát khỏi ôngta.
Chống cự điên cuồng một hồi lâu, thuốc mê vẫn còn tác dụng khiến cô không cònsức lực nữa, chỉ có thể phó mặc để Lý Vân Thâm định đoạt. Cô muốn khóc nhưng nước mắt cô không sao chảy rađược, cô ngừng chống cự, nhắm mắt lại như đã chết.
Nhưng Lý Vân Thâm muốn cô đủ tỉnh táo để nhìn thấy mình bị làm nhục như thếnào, chỉ cần cô nhắm mắt là hắn lại tát cô. Cô bị hắn ta đánh đến mức hoa mắtchóng mặt hận rằng không thể chết ngay lúc này.
“Con tiện nhân, mày dám thông báo cho mụ vợ thối của tao để đốiphó với tao? Được, hôm nay ở chỗ hoang vắng này,cho mày kêu gào, cho mày làm đủ mọi trò cũng không có ai cứu mày. Dù sao taocũng đã ly hôn với con vợ thối của tao rồi, nó muốn truy sát tao thì trước khichết tao cũng phải kéo theo mày. Tao để cho mày thanh cao, hôm nay tao sẽ chomày biết.”
Cô chịu báo ứng rồi sao? Đây là báo ứng vì cô đã làm cho Giang Hạo Vũ đau lòng.Trong lòng cô không ngừng đọc tên Giang Hạo Vũ, rồi tuyệt vọng nói lời xin lỗi.
Lúc này, chuông điện thoại của Lý Vân Thâm vang lên. Hắn buông cô ra, nhìn mànhình rồi vội vàng chạy ra góc phía sau nhà nghe điện thoại.
Lúc này Giang Hạo Vũ chạy lao vào.
Lâm Mặc nhắm mắt lại chống cự một cách vô thức, cho dù Giang Hạo Vũ an ủi cônhư thế nào cũng không có tác dụng. Cô vẫn nghĩ rằng đó là Lý Vân Thâm, cô nghĩrằng hắn ta nhất định sẽ không bỏ qua cho mình.
“Lâm Mặc, là tôi, tôi là Giang Hạo Vũ, cô mở mắt ra đi.” Giang Hạo Vũ ôm chặtcô vào lòng, chịu đựng để cho cô chống cự một cách yếu ớt.
Cuối cùng Lâm Mặc cũng mở mắt ra, đã bình tĩnh hơn. Cô nhìn anh với ánh mắthoảng hốt và kinh ngạc.
Sao anh ấy đến được đây? Sao anh ấy có thể theo đến đây?
“Chúng ta rời khỏi đây rồi nói chuyện.”
Giang Hạo Vũ định ôm lấy Lâm Mặc thì đột ngột bị cô đẩy ngã ra đất rồi nằm sấplên người anh. Khi anh còn đang ngạc nhiên trước hành động của cô thì một chiếcgậy gỗ đập lên lưng Lâm Mặc. Động tác rấtnhanh và hiểm ác khiến anh không kịp đề phòng.
Hóa ra Lâm Mặc thấy Lý Vân Thâm muốn đánh lén Giang Hạo Vũ từ phía sau, trongtình huống khẩn cấp đó cô không nghĩ gì mà lao đến đỡ. Chiếc gậy đập lên lưngcô gãy làm đôi, cô cảm thấy linh hồn mình sắp rời khỏi thể xác, ý thức trở nênmơ hồ.
Lý Vân Thâm thấy cú đánh đầu tiên bị thất bại liền vứt cây gậy bị gẫy xuống,tiện tay nhặt một một cây khác trên mặt đất hướng về phía Giang Hạo Vũ. Hắnkhông biết vì sao Giang Hạo Vũ phát hiện ra họ nhưng nếu không giải quyết anhnhanh gọn hắn sẽ gặp phiền phức.
Giang Hạo Vũ một tay ôm lấy Lâm Mặc, một tay giữ chặt lấy cây gậy Lý Vân Thâmđang cầm. Anh rất khỏe, Lý Vân Thâm yếu ớtnhư vậy không phải là đối thủ của anh.
Lý Vân Thâm nhìn thấy ánh mắt phẫn nộ của Giang Hạo Vũ, sợ hãi tới mức toànthân run rẩy. Hắn biết không thể làm gì anh nên quay người bỏ chạy.
Do không biết tình trạng Lâm Mặc thế nàonên Giang Hạo Vũ không đuổi theo hắn. Mặc dù thấy hắn chạy thoát anh không camlòng nhưng lúc này không có gì quan trọng bằng Lâm Mặc.
Anh cúi xuống thấy Lâm Mặc đã không còn tỉnh táo nữa, mắt cô nhắm hờ, hai taybuông thõng. Trong lòng anh cảm thấy đau đớn, vì sao cô lại ngốc nghếch lao đến đỡ thay anh? Lẽ nàocô không hiểu cô yếu ớt hơn anh rất nhiều, không cần phải chịu đựng đau đớnthay anh? Vì sao cô có thể bất chấp mạng sống của mình như thê? Lẽ nào như vậymà còn nói là không có cảm xúc gì với anh sao?
Anh ôm lấy cô chạy nhanh ra ngoài. Nhưng chưa bước được vài bước thì nghe thấytiếng khóa cửa, anh nhìn xung quanh và phát hiện ra tên Lý Vân Thâm hèn hạ đãkhóa hết cửa trước cửa sau nhốt họ bên trong.
Anh đặt Lâm Mặc xuống đất, giúp cô mặc áo khoác rồi cố gắng nghĩ cách để thoátra ngoài. Đáng tiếc, tất cả các cửa sổ của ngôi nhà hoang này đều được dùng gỗđóng đinh bịt kín, lối ra vào duy nhất là hai chiếc cửa đã bị khóa, e rằng nếukhông có ai phát hiện thì họ sẽ mãi mãi không ra được.
Đúng rồi, điện thoại.
Anh vội vàng tìm điện thoại trong túi nhưng không thấy. Anh nghĩ mình để trongtúi áo khoác nhưng chạy đến tìm cũng không thấy. Lẽ nào vừa rồi ra khỏi xe anhlàm rơi trên xe rồi sao? Túi của Lâm Mặc đã bị rơi ở bãi đỗ xe lúc bị Lý VânThâm bắt đi.
Đúng là họ đã bị ngăn cách với thế giới rồi.
Giang Hạo Vũ ngồi bệt xuông đất, hối hận vì đã không báo cảnh sát ngay từ đầu.Anh run run ôm lấy Lâm Mặc.
Làm thế nào? Nên làm thế nào? Lâm Mặc bị đánh như thế không biết có bị thương ở đâu không, nếukhông kịp đến bệnh viện hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.
Khi anh đang không biết phải làm gì, Lâm Mặc đột nhiên cử động rồi từ từ mở mắtra.
“Evan...”
Giang Hạo Vũ cho rằng mình đang nghe nhầm. Lâm Mặc chưa bao giờ gọi anh nhưvậy, bạn bè của anh ở Thượng Hải cũng không gọi anh như vậy, tên tiếng Anh củaanh chỉ có Chung Nhã Tuệ biết, từ khi họ bắt đầu quen nhau Chung Nhã Tuệ đã gọitên anh như vậy.
Là ảo giác sao? Bởi anh sợ hãi mà sinh ra ảo giác?
“Evan... xin lỗi.”
Lần này Lâm Mặc nói to hơn, ba tiếng cuối cùnganh nghe rất rõ.
Anh cảm thấy giống như nghe thấy một tiếng sét.
Cô gọi anh là Evan, cô gọi anh là Evan sao? Cô...
Cô là Chung Nhã Tuệ?
Giang Hạo Vũ muốn xác minh nhưng Lâm Mặc đang dần tỉnh lại nên bắt đầu cảnhgiác, không nói gì nữa.
Cô thấy cơ thể mình đau nhức, trong lòng cô cũng rất đau đớn. May mà Giang HạoVũ không sao, nếu không cô sẽ không thể tha thứ cho mình.
Xung quanh yên tĩnh, thỉnh thoảng có tiếng chim quốc quốc kêu trong bụi cỏ gầnđó. Trong một đêm mùa hè như thế này,Lâm Mặc tự nhiên cảm thấy hơi lạnh.
Cô không muốn Giang Hạo Vũ nhìn thấy dáng vẻ nhếch nhác này của mình, cô muốnmãi mãi là một Lâm Mặc lạnh lùng trước mặt anh, chứ không phải là một Chung NhãTuệ yếu ớt trong quá khứ.
Nhưng vừa rồi, được anh ôm trong lòng, hơi thở quen thuộc của anh khiến côkhông thể trốn tránh được nữa.
Cô rất sợ cô sẽ chết, rất sợ không có được cảm giác ấm áp như thế, rất sợ sẽmãi mãi không có cơ hội nói lời xin lỗi mà cô còn nợ anh.
Vì thế cô không còn kiên trì với việc nghĩ mình là Lâm Mặc nữa, trong giây phútđó, cô muốn là Chung Nhã Tuệ ở bên cạnh Giang Hạo Vũ, cho dù có chết cô cũngkhông hối hận.
Thời gian như nước chảy theo dòng.
Giang Hạo Vũ chỉ biết ôm chặt lấy Lâm Mặc, trong lòng anh nóng như lửa đốt.Không biết đã bao lâu rồi? Chỗ này liệu có người nào đi qua không? Lâm Mặc cóxảy ra chuyện gì không? Họ có thể rời khỏi đây không? Một loạt các câu hỏi hiệnlên trong đầu khiến anh không yên, bệnh đau nửa đầu lại sắp phát tác.
Lâm Mặc nhắm mắt nhưng không ngủ được, bỗng nhiên cô thấy Giang Hạo Vũ thở gấp.Cô hoảng hốt mở mắt, thấy Giang Hạo Vũ đang cắn răng chịu đựng, gân xanh trênhuyệt thái dương của anh nổi lên, anh không nói gì, yên lặng chịu đựng cơn đau.
Cô muốn đỡ anh ngồi thẳng dậy để anh dễ chịu hơn nhưng cố gắng mấy lần đều không được. Giang Hạo Vũ ôm chặt lấycô, không chịu buông cô ra mặc dù anh đang đau đầu.
“Đừng động đậy.” Giọng Giang Hạo Vũ hơi khàn khàn, cố gắng không để cho mình run rẩy. Anh không thể ngã,không thể không quan tâm đến LâmMặc. Anh vẫn chưa làm rõ được Lâm Mặc là ai, anh không thể để xảy ra chuyện gìvới họ.
“Đặt tôi xuống đất, anh có thể nằm một lát.” Lâm Mặc cố gắng giơ tay ấn lên huyệt thái dương của anh nhưng cô không đủ sức để xoa bóp cho anh.
Giang Hạo Vũ đặt tay cô xuống, nhẹ nhàng ôm lấy cô. “Không sao. Cô có ổnkhông?”
Cô có ổn không? Cô có ổn không? Vì sao anh cần phải quan tâm cô có ổn không?
Nếu không vì cô, anh đã không rơi vào cuộc báo thù của Lý Vân Thâm, nếu khôngvì cô, chứng đau nửa đầu của anh sẽ không phát tác.
Thật sự Lâm Mặc thấy rất ân hận, ân hận vì sao không kiên quyết đưa anh về nhàtrước, ân hận đã động đến Lý Vân Thâm. Cô tình nguyện chịu đựng tất cả mộtmình, không muốn Giang Hạo Vũ phải chịu bất cứ tổn thương nào.
Công dụng của thuốc mê hết dần, Lâm Mặc thấy khỏe hơn. Đầu óc càng tỉnh táo thìvết thương trên lưng càng giày vò cô.
Cảm giác đau đớn khiến cho cô tê dại, rõ ràng như những nỗi đau khổ cô đã trảiqua. Cô từ con người yếu đuối Chung Nhã Tuệ trước đây trở lại thành một Lâm Mặckiên định.
Không để tâm đến sự phản đối của Giang Hạo Vũ, cô cố hết sức thoát khỏi lòng anh, chống tay đứng dậy. Cônhìn xung quanh, quyết định dìu Giang Hạo Vũ đến góc tường.
Ngồi nghiêng dựa vào tường để cho phần lưng mình được thoải mái, cô đỡ GiangHạo Vũ nằm xuống, đầu anh gối lên chân cô, ngón tay cô di chuyến linh hoạt xoabóp huyệt thái dương cho anh.
Sau khi biết Giang Hạo Vũ bị bệnh này, cô đã đi học cách xoa bóp. Mặc dù côkhông khỏe để xoa bóp cho anh đúng cách nhưng Giang Hạo Vũ đã cảmthấy dễ chịu hơn rất nhiều.
Bỗng nhiên có một giọt nước mắt rơi xuống mặt Giang Hạo Vũ, anh ngạc nhiên mởmắt.
Anh chưa bao giờ nhìn thấy Lâm Mặc khóc, đối vớianh, cô luôn có vẻ rất lạnh lùng xa cách và là người không bao giờ chịu ảnhhưởng của tình cảm.
Ngay cả vừa rồi, khi phải chịu nỗi nhục nhã lớn như thế cô cũng không khóc, ánhmắt cô đầy vẻ kinh hoàng nhưng không hề rơi lệ.
Cô mạnh mẽ như vậy, vì sao bây giờ cô lại khóc?
Từng giọt nước mắt của Lâm Mặc rơi xuống nhưng cô không hề biết. Cô đang bậnxoa bóp cho Giang Hạo Vũ, trong lòng chỉ nghĩ đến việc làm thế nào để anh mauhết đau. Cô không biết tâm trạng của mình đã thay đổi, không biết rằng mìnhkhông thể cố tỏ ra mạnh mẽ trước mặtGiang Hạo Vũ được nữa.
“Tuệ Nhi.”
Giang Hạo Vũ khẽ gọi khiến cô quay trở lại với hiện thực.
“Anh thích tôi vì Chung Nhã Tuệ đúng không?” Cô cười khổ sở.
“Em là Chung Nhã Tuệ đúng không?”
Trong lòng Lâm Mặc đột nhiên lo sợ, cô không khóc nữa.
“À, anh cũng không tin vào giả thiết này, đúng không?”
Giang Hạo Vũ im lặng thừa nhận những lời cô nói. Thật sự, việc cô gọi tên tiếngAnh của anh không thể nói rõ được điều gì. Lâm Mặc và Tô Á Nam là bạn thân từnhỏ, họ cùng nhau lớn lên, có một nhân chứng quan trọng như vậy, rõ ràng cô ấykhông thể là Chung Nhã Tuệ. Hơn nữa, trong lần về Singapore lần trước, anh cóđến nhà Chung Nhã Tuệ, ngôi nhà đó đã thay chủ mới, nghehàng xóm nói, mười năm trước, Chung Nhã Tuệ đã bán căn nhà để sang Mỹ với anhtrai.
“Hà tất phải lưu luyến với những tình cảm trước đây mà không lựa chọn nhìnhướng về phía trước? Á Nam là một cô gái rất tốt, anh…”
“Còn cô thì sao? Cô cũng là một cô gái rất tốt, vì sao tôi không được thíchcô?”
“Tình cảm của anh với tôi chẳng qua chỉ là vì Chung Nhã Tuệ mà thôi.”
“Tôi nói không phải thì sao?” Khuôn mặt xinh đẹp của Chung Nhã Tuệ hiện lêntrước mắt anh, anh không nhìn rõ thái độ của cô ấy, sau đó hình ảnh của Lâm Mặchiện lên trong tâm trí anh vô cùng rõ ràng.
Anh đã từng yêu Chung Nhã Tuệ nhiều như thế, yêu vẻ hồn nhiên đáng yêu của cô,yêu sự dịu dàng, tâm lý của cô. Nhưng đó là chuyện trong quá khứ, anh đã quyếtđịnh từ bỏ tình yêu tuyệt vọng với Chung Nhã Tuệ. Lúc này, cơ duyên đến đúnglúc, Lâm Mặc xuất hiện, cô có ngoại hình giống hệt Chung Nhã Tuệ nhưng tínhcách lại hoàn toàn khác. Anh thừa nhận lúc đầu do ngoại hình giống Chung NhãTuệ mà anh để ý đến Lâm Mặc, nhưng sau hơn một năm tiếp xúc, hình ảnh của LâmMặc luôn in đậm trong lòng anh.
Vì sao anh không thể yêu cô, vào giây phút quyết định nói lời yêu, anh đã khôngcòn nhớ đến Chung Nhã Tuệ nữa. Nếu nói rằng sự tồn tại của Chung Nhã Tuệ cảntrở tình cảm giữa họ thì anh sẽ cố gắng để chứng minh, anh yêu cô không phải vì Chung NhãTuệ mà bởi vì anh yêu cô, cô là Lâm Mặc.
Nếu không phải vừa rồi Lâm Mặc nhắc đến Evan, anh nghĩ anh sẽ không nhắc đếngiả thiết xuẩn ngốc đó.
“Chúng ta không nói đến vấn đề này nữa được không?”
Lâm Mặc biết Giang Hạo Vũ là một người cố chấp, cuộc tranh luận này sẽ không cóbất kỳ kết quả nào.
“Được.” Giang Hạo Vũ ngừng một lát, “Vừa rồi cô không do dự lao đến đỡ cho tôi,lẽ nào không phải vì có tình cảm với tôi sao?”.
Lâm Mặc hơi đau đầu, thầy Giang Hạo Vũ hỏi một câu khó như vậy nên không biếtphải nói gì. Việc xảy ra tôi nay khiến cho cô kiệt sức, cô không còn sức lực đểtiếp tục tranh luận. Giang Hạo Vũ chẳng qua là muốn chứng minh cô có tình cảmvới anh, vậy thì cô phải để cho anh thất vọng thôi!
“Anh là nghệ sỹ đang nổi tiếng, tôi là trợ lý của anh, một trong những tráchnhiệm của tôi là bảo vệ anh, huống hồ việc xảy ra hôm nay là do tôi, tôi khôngthể để anh bị thương được.”
Thật vậy sao? Nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc như đang làm việc của Lâm Mặc, trongánh mắt của Giang Hạo Vũ thoáng vẻ thất vọng.
Khi anh đang muốn tiếp tục nói điều gì đó thì bên ngoài có tiếng mở khóa.
Cửa từ từ được mở ra, người mở cửa như đang cẩn thận do thám.
Giang Hạo Vũ vội vàng ngồi dậy, cầm lấy cây gậy vừa cướp được của Lý Vân Thâm.Lâm Mặc sợ hãi, hơi run run nhớ lại chuyện vừa xảy ra. Giang Hạo Vũ ôm chặt lấycô. Anh thề với lòng mình, nhất định phải đưa Lâm Mặc ra khỏi đâyan toàn.
Cửa được mở hẳn ra, có hai người bước vào, một nam một nữ.
Người phụ nữ nhìn hai người trong nhà đang cảnh giác cao độ, người đàn ông taycầm một chiếc máy ảnh bấm lia lịa.
Ánh đèn flash không ngừng lóe sáng, Lâm Mặc hiểu ra mọi chuyện, sợ hãi ôm lấycổ.
Paparazzi! Tên biến thái Lý Vân Thâm đã thông báo cho paparazzi. Giang HạoVũ... Cô không dám nghĩ tiếp, cô run người lên.
Giang Hạo Vũ chau mày, nghiêng người che cho Lâm Mặc theo bản năng. Anh khôngnghĩ nhiều như cô, anh chỉ không muốn cô tiếp tục bị tổn thương. Đối với anh,nghề diễn viên mãi mãi không bao giờ được đặt lên vị trí cao nhất, lúc này, LâmMặc quan trọng hơn rất nhiều lần.
Trong vòng nửa phút, đột nhiên nữ paparazzi lao đến bên người bạn của mình. Chỉkịp nhìn thấy cô cướp máy ảnh trong tay anh ta, không nghĩ gì tháo thẻ nhớtrong máy ảnh rồi nhanh chân bước đến bên Giang Hạo Vũ và Lâm Mặc.
“Chị Lâm Mặc, thẻ nhớ ở đây, tôi bảo đảm chúng tôi sẽ không nói ra.”
Sự chân thành của cô khiến cho hai người đàn ông ở đó đều ngạc nhiên. Giang HạoVũ ngạc nhiên nhìn cô, đồng nghiệp của cô tức giận hét gọi tên cô: “Lưu Phi”.
Lâm Mặc nghe thấy thế trong lòng cảm thấy yên tâm hơn. Hóa ra là cô ấy.
Lâm Mặc khá quen với thợ săn ảnh này, cô thường chào hỏi cô ấy hồi đầu mới đivới Tô Á Nam. Lưu Phi là một paparazzi rất yêu nghề, những tin quantrọng trong làng giải trí không hề vắng tên cô ấy. Cô làm việc rất cần mẫn,thậm chí không quan tâm đến cả tính mạng của mình vì công việc.
Có một lần tô Á Nam có việc vội ra ngoài để đưa thông cáo thì bị cô ấy nhìnthấy và bám theo suốt dọc đường. Xe của họ vừa dừng lại thì xe của cô ấy cũngdừng lại ngay phía sau. Tô Á Nam vội vàng qua đường, Lâm Mặc bị tụt lại phíasau, còn cô ấy cố gắng chạy theo Tô Á Nam, không để ý có một chiếc xe ởphía sau đang lao lại. Nếu Lâm Mặc không nhanh kéo cô ấy lại, có lẽ cô ấy khôngcòn trên cõi đời này nữa. Khi lấy lại bình tĩnh, cô ấy không đuổi theo Tô Á Namnữa, gục đầu lên vai Lâm Mặc khóc mãi. Kể từ đó về sau, chỉ cần là nghệ sỹ của Tranh Tinh thì cô ấy không hề đưa tin gì bất lợi, coi như đó là sự báo đáp với LâmMặc.
Lâm Mặc nhẹ nhàng đẩy Giang Hạo Vũ ra, cô yên tâm nhìn anh. Giang Hạo Vũ ngổithẳng dậy, tay vẫn đặt ngang eo cô không muốn bỏ ra.
Lưu Phi nhìn thấy vẻ thảm thương của Lâm Mặc, giả thiết về cuộc hẹn hò giữaGiang Hạo Vũ và Lâm Mặc biến mất. Cô hỏi: “Thế này là thế nào?”.
Nghe Lâm Mặc kể sơ qua sự việc, Lưu Phi lớn tiếng chửi mắng Lý VânThâm. Mặc dù cùng là paparazzi nhưng cô ấy rất căm ghét Lý Vân Thâm. Nếu biếtngười gọi điện thông báo việc này là hắn thì cô đã dặn cấp dưới làm rõ mọichuyện trước. Việc Lý Vân Thâm ly hôn với người vợ giàu có được bàn luận rấtsôi nổi trong giới paparazzi, tất cả các tờ báo lá cải đều đăng tin này lêntrang nhất. Hừ, chuyện đen đủi này là do hắn ta tự chuốc lấy.
“Chị Lâm Mặc, chị yên tâm, em sẽ giúp chị báo thù này.” Lưu Phi vỗ ngực, đồngnghiệp của cô cũng hưng phấn như vậy.
Lâm Mặc hiểu cô ấy muốn nói gì, sắp sửa có một tin giật gân rồi, cô ấy giúp côbáo thù chẳng qua chỉ là mượn ưu thế nghềnghiệp để dạy cho hắn ta một bài học mà thôi. Cô không khách khí, không từchối, thậm chí không nghĩ gì cả, chỉ muốn mau được rời khỏi đây.
Giang Hạo Vũ thấy cô mệt mỏi và yếu ớt, đỡ cô bước ra ngoài. Anh muốn đưa LâmMặc đến bệnh viện nhưng cô sống chết không chịu, không còn cách nào khác, anhđành đưa cô về nhà mình. Khi anh đưa cô vào đến phòng thì cô đã ngủ thiếp đi.
Anh cẩn thận đặt cô nằm lên giường. Khi lưng cô chạm xuống giường, cô run rẩykêu lên một tiếng nhưng không tỉnh dậy. Anh vội vàng giúp cô điều chỉnh tư thếcố gắng để cho lưng cô được thoải mái.
Anh không dám cởi áo khoác của cô, mặc dù anh rất muốn biết cô bị thương thếnào nhưng lý trí nói cho anh biết anh khôngthể làm thế không thể có bất kỳ hành động nào bất nhã với Lâm Mặc, cho dù anhcó lo lắng thì cũng không được phép.
Nghĩ đi nghĩ lại, anh gọi điện cho Tô Á Nam.
Tô Á Nam đang ngủ say bị đánh thức, tâm trạng không thoải mái, khi biết tin LâmMặc bị thương, cô không nghi ngờ gì vội vàng lái xe đến nhà Giang Hạo Vũ. Trên đường đi lòng cô rối như tơ vò,nhưng cô không biết mình đang phiền muộn điều gì.
Đến nơi, Giang Hạo Vũ đưa cô vào phòng ngủ, dặn dò cô xem xét cẩn thận rồi đưalọ dầu mình vừa chạy đi mua nhét vào tay cô.
Ánh mắt cô tối sầm lại, trong lòng nghĩ, anh ấy quan tâm Lâm Mặc đếnmức để lộ tất cả tâm trạng lo lắng,hoảng loạn của mình lên nét mặt như thế hoàn toàn khác hẳn khi anh ở bên cô.
Lẽ nào anh...
Cô hít một hơi thật sâu, bước về phía Lâm Mặc. Cô cẩn thận lật chăn ra, thấyLâm Mặc đang mặc áo của Giang Hạo Vũ.
Họ... rốt cuộc là như thế nào?
Khi cởi áo Giang Hạo Vũ mặc cho Lâm Mặc, cô không có phản ứng gì, nhưng khi cởiđồ bên trong của cô ấy, thấy quần áo bị rách đếnmức thảm thương, toàn thân côrun rẩy.
Tô Á Nam cảm thấy hơi đau lòng và hối hận.Cô không nên nghi ngờ bạn thân nhất của mình. Lâm Mặc bị thương, vì sao cô còncó đủ tâm trạng để nghĩ lung tung như thế. Cô nhẹ nhàng vứt chiếc áo nhàu rách đi.
Khi ánh đèn chiếu lên người Lâm Mặc, Tô Á Nam chết lặng không dám tin vào nhữnggì mình đang nhìn thấy trước mắt. Trên lưng Lâm Mặc có vô số những vết sẹo đanxen vào nhau, màu sắc đã nhạt đi nhưng vẫn có thể nhìn thấy rõ. Trên những vếtsẹo đó là một vết thương xanh tái rất dài, có lẽ là vết thương ngày hôm nay.
Vì sao lại như vậy? Trên lưng Lâm Mặc vì sao lại có nhiều vết sẹo như thê? Côbước đến nhìn Lâm Mặc, phát hiện ra phía trước người cũng vậy, trên ngực, trênbụng đều có rất nhiều vết sẹo. Chẳng trách cô ấy luôn mặc quần áo kín đáo, lúcnào cũng là quần dài áo sơ mi, cổ hủ và giống hầu hết những người làm công việcvăn phòng khác.
Nước mắt Tô Á Nam rơi xuống.
Cô rất muốn gọi Lâm Mặc dậy hỏi cho rõ ràng, nhưng nhìn thấy khuôn mặt mệt mỏicủa cô ấy cô lại thôi. Cô định chạy đi nói với Giang Hạo Vũ nhưng điều này cólàm cho Lâm Mặc tức giận không? Ngay cả mình là bạn thân còn không biết nhữngvết thưong trên người cô ấy, làm sao có thể đi nói cho người khác bí mật mà côấy muốn giấu kín.
Cảm thấy gió lạnh của điều hòa thổi lên người mình, Lâm Mặc tỉnh dậy. Cô mởmắt, phát hiện thấy mình không mặc áo nên giật mình hoảng hổt, vội kéo chăn lênche người rồi ngồi dậy. Khi cô thấy ánh mắt hoang mang của Tô Á Nam, cô thở phào nhẹ nhõm rồi chợt cô hiểu ra TôÁ Nam đã nhìn thấy những gì trên người mình.
Cô ra hiệu cho Tô Á Nam ngồi xuông bên giường rồi nói nhỏ: “Đừng nói cho ngườikhác được không? Đây là bí mật của chúng ta, tất cả đã là quá khứ rồi, mìnhkhông muốn để người khác biết”.
“Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì vậy?”
Lâm Mặc biết là không thể giấu nữa, đành trả lời một câu ngắn gọn: “Trước khigặp cậu, mình đã bị tai nạn xe”. Tai nạn xe không thể gây ra tình trạng như vậynhưng cô không thể nói những nguyên nhân khác.
Tai nạn xe? Tô Á Nam bỗng nhiên cảm thấy, Lâm Mặc đang ở giữa một lớp sương mùkhiến cho cô càng ngày càng nghi hoặc và không hiểu nổi. Dường như Lâm Mặc córất nhiều bí mật mà cô không biết được, có lẽ là vì thời gian trôi qua đã lâunên không cần thiết phải nói ra; có lẽ bên trong có một bí mật kinh khủng nàođó, nếu để lộ ra thì không ai có thể chịu đựng được.
Cô cảm thấy hơi sợ hãi, gật đầu trước ánh mắt thỉnh cầu của Lâm Mặc.
Cô bắt đầu giúp Lâm Mặc xử lý các vết thương mà không nói gì nữa, Lâm Mặc cũngyên lặng, mắt nhìn lên đầu giường, ở đó có một bức ảnh Giang Hạo Vũ chụp với bốmẹ khi anh còn học đại học.
Mãi sau Lâm Mặc mới ngủ thiếp đi, Tô Á Nam nhẹ nhàng bước ra khỏi phòng. Cửavừa mở ra, cô đã thấy Giang Hạo Vũ đang ngồi ôm đầu gối bên cửa sổ, thấy cô ra anh vội đứng dậy hỏi.
“Cô ấy... không sao chứ?”
Mắt Tô Á Nam buồn bã, không biết vì bí mật mà Lâm Mặc nói với cô, hay vì tháiđộ của Giang Hạo Vũ với Lâm Mặc. Cô cảm thấy sự hy vọng của mình ngày càng trởnên xa xôi, hơn nữa người đứng giữa lại là người bạn thân nhất của cô.
Trong lòng cô có một suy nghĩ ích kỷ, Lâm Mặc biết Giang Hạo Vũ có tình cảm đặcbiệt với cô ấy không? Trong lòng Lâm Mặc có tình cảm nào khác không giống nhưbạn bè bình thường với Giang Hạo Vũ không? Giữa họ có một sợi dây ràng buộc nàođó mà cô mãi mãi không thể hiểu được. Nếu Lâm Mặc cũng yêu Giang Hạo Vũ thì côphải làm gì?
Cô cố gắng xóa đi suy nghĩ đó trong đầu mình. Không thể,tuyệt đốikhông thể. Chưa bao giờ LâmMặc thể hiện tình cảm gì đặc biệt với Giang Hạo Vũ trước mặt cô, thậm chí cóthể nói cô ấy còn luôn trốntránh anh. Cô biết đó là vì mối tình đầu của Giang Hạo Vũ với Chung Nhã Tuệ, Lâm Mặckhông muốn anh nhìn thấy mình rồi nhớ đến những đau khổ của mối tình đầu, đây là điều tất cả mọi người đều biết. Nếu không phải vì cô cố tình sắp xếp cho Lâm Mặc và Giang Hạo Vũ vào một nhóm,có lẽ cô ấy sẽ chọn ở bên Bách Vũ Trạch, cô có thể nhận ra Bách Vũ Trạch thíchLâm Mặc nhưng Lâm Mặc cũng không có tình cảm gì đặc biệt với cậu.
Vì vậy, không thể có khả năng đó, tuyệt đối không thể có.
“Tôi đã xử lý xong vết thương cho Lâm Mặc rồi, hơi nặng nhưng cô ấy không muốnđến bệnh viện, vì thế đợi cô ấy tỉnh lại, tôi sẽ đưa cô ấyvề nhà. Mấy ngày tới cô ấy sẽ nghỉ phép,cô ấy mệt quá, cần tranh thủ dịp này nghỉ ngơi cho khỏe!” Tô Á Nam nói vớigiọng đều đều, cúi đầu không muốn nhìn nét mặt đầy lo âu của Giang Hạo Vũ.
Cô cũng không hỏi Giang Hạo Vũ tối nay đã xảy ra chuyện gì vì vừa rồi Lâm Mặcđã kể cho cô. Tên Lý Vân Thâm đáng chết, báo thù Lâm Mặc độc ác như thế, cũngmay không làm liên lụy đến Lâm Mặc và Giang Hạo Vũ, nếu không cơn phong ba sẽkhông còn dễ giải quyết như lần trước.
Giang Hạo Vũ “ừ” một tiếng rồi ngồi lại tư thế cũ, nghiêng đầu nhìn ánh đèn bênngoài cửa sổ.
Nghe thấy câu trả lời của Tô Á Nam, anh càng cảm thấy không yên tâm. Nhưng LâmMặc là người cố chấp, cô ấy đã quyết định điều gì thì không ai có thểthuyết phục được. Cô ấy không muốn đến bệnh viện vì muốn bảo vệ anh, không muốnlàm liên lụy đến anh.
Anh không biết rằng Lâm Mặc không muốn đến bệnh viện là vì những bí mật trên cơthể của cô, ai cũng có thể biết, nhưng Giang Hạo Vũ không thể.
Đêm hôm đó, cả ba người đều ngủ không ngon, mỗi người đều có suy nghĩ riêng củamình.
Lâm Mặc xin nghỉ phép, cô từ chối lòng tốt của Tô Á Nam định xin nghỉ phép để ởbên cô, cô ở nhà một mình nghỉ ngơi. Rất nhiều người muốn đến thăm cô nhưngtrong điện thoại cô luôn khéo léo từ chối, đặc biệt là Giang Hạo Vũ, sau mộtlần nghe điện thoại của anh thì cô không nghe máy nữa.
Cô cũng không biết vì sao, chỉ cần nghe thấy giọng nói của anh là cô không thểkhông nhớ anh. Tối hôm đó đã thay đổi rất nhiều thứ mà cô không muốn thay đổi,lần đầu tiên cô có ý định lùi bước.
Có lẽ cô phải đi thật xa để không làm ảnh hưởng đến quỹ đạo cuộc sống riêng củamọi người.