Yêu Anh Là Em Sai

Chương 97: Chuyến Công Tác Bốn Ngày




Nửa đêm Mạc Vân Hi đột nhiên tỉnh giấy , sau đó giật mình vì có ánh mắt đang nhìn mình :"Anh không ngủ mà làm cái gì vậy?"

Mặc Tề Quang nghiêng người , kê đầu lên tay nhìn cô chằm chằm.

Anh đột nhiên đưa tay vén tóc cô lên , cúi xuống hôn một cái , kì thực , Mạc Vân Hi chẳng hiểu chuyện gì.

Sau cùng , giọng nói khàn khàn trầm thấp vang lên :"Ngày mai anh phải đi công tác.."

Cô đột nhiên thở phào , còn nghĩ có chuyện gì rất nghiêm trọng. Mặc Tề Quang điều hành tập đoàn lớn như vậy , chuyện công tác xa gần là điều thường xuyên , Mạc Vân Hi cũng thấy điều này không có gì là lạ.

Lạ ở chỗ Mặc Tề Quang đột nhiên nghiêm trọng như thế , cô vươn tay vuốt tóc anh như dỗ dành một đứa trẻ :"Anh làm sao đấy? Chỉ là đi công tác thôi mà.."

Mạc Tề Quang vùi đầu vào trong lòng cô , lần đầu tiên cô thấy anh như vậy.

"Anh không nỡ rời khỏi em một giây một phút nào hết.."

"..hay là anh hủy lịch , không đi nữa"

Mạc Vân Hi bật cười lắc đầu :"Đừng có vô trách nhiệm như vậy chứ? Cùng lắm là ngày nào em cũng gọi điện thoại cho anh được chứ?"

Mặc Tề Quang càng vùi sâu hơn , có lẽ còn đang phân vân giữa việc chọn đi hay ở lại :"Anh đi tận bốn ngày đấy , gọi thôi không đủ"

Cô dỗ dành đứa nhỏ Mặc Tề Quang , giọng bất đắc dĩ cũng phải dịu dàng hơn :"Vậy anh muốn như thế nào? Em cũng có công việc của em , không thể theo cùng anh được"



Nghe vậy , Mặc Tề Quang trầm mặc mất một lúc , sau cùng mới lên tiếng :"Gọi không đủ , phải gọi video"

Gọi video sao từ trong miệng Mặc Tề Quang ra lại nghe cực kì mờ ám , nhưng cuối cùng cô cũng phải thở dài đồng ý.

Đêm hôm đó cả hai dường như không ngủ bởi vì có lẽ đây chính là lần đầu tiên mà hai người không ở cạnh nhau một thời gian , với Mặc Tề Quang , bốn ngày ngắn ngủi , nhưng bởi vì là không có cô nên mới trở nên dài đằng đẵng.

...

Sáng hôm sau Mạc Vân Hi giúp anh xếp quần áo vào trong vali , cô tỉ mỉ xếp từng thứ quần áo hệt như chăm sóc con nhỏ đi học xa.

Mặc Tề Quang chỉ việc ngồi một bên chăm chú nhìn cô , sau đó cười nói :"Em suy nghĩ kĩ đi , chỉ cần em nói anh đừng đi nữa , anh sẽ ở lại"

Mạc Vân Hi trừng mắt :"Đừng nói nhảm nữa"

Cô giúp anh đóng áo vào quần , thắt cà vạt , từ đầu đến cuối mọi thứ qua tay cô đều chỉnh chu , cô phủi phủi lên vai anh , gật đầu hài lòng với chính mình , vừa nói :"Quần áo mọi thứ em chuẩn bị cho anh em đều ghi nhớ hết rồi , đến lúc anh về đây mà có dấu vết hay vật thể lạ là anh không xong với em đâu"

Mặc Tề Quang chụp lấy tay cô kéo lại , cong khóe môi mỏng lên đáp :"Sao hả? Anh chưa đi đã bắt đầu lo lắng rồi?"

Cô nghiêng mặt đi :"Em chỉ quản người yêu của em chút thôi , không được sao?"

"Anh thích nhìn thấy em như vậy" Mặc Tề Quang cúi đầu hôn lấy cô , Mạc Vân Hi cũng khẽ khiễng chân đáp trả mãnh liệt , nụ hôn mỗi lúc càng sâu hơn.

Đến khi cô hoàng hồn vùng ra , cả khuôn mặt cũng ửng đỏ :"Anh còn không mau là trễ giờ lên máy bay đó"

...



Mạc Vân Hi ngồi trên vali , để mặc cho anh kéo mình như một đứa trẻ.

Có một đứa trẻ cùng mẹ đi ngang qua , nhìn thấy cô bắt đầu reo lên :"Mẹ , mẹ con cũng muốn ngồi như chị ấy"

Người phụ nữ cúi người nói với con trai :"Không được ! Con lớn rồi"

Đứa nhỏ chỉ vào Mạc Vân Hi bĩu môi :"Chị ấy cũng đâu còn nhỏ"

Người mẹ ngại ngùng đánh nhẹ con mình , nghe vậy Mặc Tề Quang cúi người nhìn chằm chằm đứa bé cảnh cáo :"Đối với chú thì cô ấy vẫn còn là con nít"

Mạc Vân Hi đỏ mặt túm lấy gấu áo anh giật giật :"Hay là anh để em xuống đi , em tự đi được"

"Không được" Mặc Tề Quang ngay lập tức từ chối , anh vẫn tiếp tục kéo cô theo , Mạc Vân Hi đội mũ lưỡi trai , anh không thể nhìn rõ được sắc mặt cô lúc này.

Lúc gần đến nơi , anh nâng mũ cô lên thấy mặt cô gái đã không còn vẻ vui tươi như trước , thay vào đó là nét mặt buồn rũ rượi , anh không nhịn được cười , nhéo má cô một cái :"Sao hả? Bây giờ hối hận rồi? Hối hận cũng không thể cầu xin anh ở lại được đâu"

Mạc Vân Hi khua chân :"Anh mau đi đi , ai thèm cầu xin anh ở lại chứ!!"

Mặc Tề Quang cứ nhìn cô mãi , mặc cho cô nói lớn tiếng cũng không nỡ chút nào , sau cùng anh lại phải cúi đầu hôn lên trán cô một cái rồi lưu luyến kéo vali rời đi.

Cô đứng ở bên kia vẫy tay liên tục với anh , Mặc Tề Quang cũng không ngại vẫy lại , cho đến khi anh đi khuất khỏi tầm mắt , Mạc Vân Hi mới quay đầu lủi thủi trở về.

Khi mà Mặc Tề Quang đi rồi , cô mới biết thế nào là cô đơn. Gia đình không có , bạn bè ngoại trừ Lý Tử Thiêm ra cũng không còn ai nhưng anh ta lại mất tăm mất tích , nhiều lúc Mạc Vân Hi cũng tự hỏi , liệu ngày đó cô không gặp Mặc Tề Quang , thì cuộc đời cô sẽ như thế nào...