Sau đó bọn họ cùng nhau dùng bữa , trong bữa cơm bà nội Mặc hỏi cô rất nhiều , về gia thế và cả học thức. Từ đầu đến cuối Mạc Vân Hi trả lời cũng chẳng có câu nào là đúng với sự thật . Dù sao cô cũng sẽ chỉ đồng ý làm cho anh ta ngày hôm nay , sau đó thì có lẽ cũng chẳng gặp lại bà nội nữa.
Lúc này điện thoại của Mạc Vân Hi bỗng nhiên rung lên , người gọi vào di động của cô không nhiều , danh sách cuộc gọi trong cả tháng trời có lẽ chỉ toàn hai chữ đạo diễn.
Vừa rút điện thoại ra , trên màn hình đã xuất hiện vỏn vẹn hai chữ "Bác hai" .
Thấy Mạc Vân Hi chần chừ do dự mãi không bắt máy , bà nội Mặc lên tiếng nhắc nhở :"Cháu không định nghe điện thoại đấy à? Là doanh nhân thì nên để ý điện thoại một chút , đều là những cuộc gọi quan trọng"
Nghe bà nói cô làm doanh nhân , Mạc Vân Hi hơi ngượng . Để tránh đi tình cảnh này cô đứng dậy cúi đầu xin phép ra ngoài nhận điện thoại. Cô chần chừ không nhận điện thoại có lẽ là do cô đã biết tất thảy nội dung mà người kia định nói.
Sau khi ba mẹ mất , gia đình bác hai coi như là nuôi nấng cô nên người. Một mình Mạc Vân Hi tìm thủ đoạn gả vào Cố gia là không đủ , cô đều có sự trợ giúp của bác hai , khi đó bác nói , bác muốn cô có một cuộc sống tốt hơn nên mới toàn tâm giúp cô gả cho Cố Vĩ.
Mạc Vân Hi nép vào một góc mãi mới dám nhận điện thoại , giọng cô trong trẻo cất lên :"Alo bác"
Trái ngược với sự nhẹ nhàng của Mạc Vân Hi , bác của cô là Mạc Dương với giọng nói đầy vẻ bất mãn còn có chút tức giận , Mạc Vân Hi vừa chịu bắt máy đã lớn tiếng vào trong điện thoại.
"Còn dám bắt máy? Cháu còn không mau về đây cho ta!!"
Mạc Vân Hi rụt cổ lại , ngó nghiêng xem có ai xung quanh không rồi mới trả lời , giọng nhỏ vô cùng sợ có ai khác nghe thấy.
"Cháu không về , cháu không muốn về Cố gia nữa. Bác hai bác nói muốn cháu có một cuộc sống tốt hơn phải không? thoát khỏi nơi đó chính là cuộc sống tốt hơn dành cho cháu"
Mạc Dương trầm lặng mất một lúc , có lẽ ông đang cố giữ cho bản thân mình nguôi ngoai rồi mới hạ giọng nói với Mạc Vân Hi :"Về nhà đi , chúng ta gặp mặt rồi nói chuyện"
..
Mạc Vân Hi cúp điện thoại thở dài , rồi phấn chấn tinh thần quay trở lại vào trong để xin phép cho cô được về nhà có chút công việc.
Bà nghĩ cô là có chuyện công ty nên không hỏi nhiều , chỉ thôi thúc Mặc Tề Quang đích thân đưa cô đi.
Dù Mạc Vân Hi đã ra sức từ chối nhưng cũng không thể qua cái miệng già vẫn còn nhanh nhảu này của bà , lại thêm Mặc Tề Quang nói xen vào :"Bảo sao thì làm vậy đi"
Mặc Tề Quang lái xe đưa cô về tận nhà , trên đường cả hai vốn cũng chẳng có gì để nói , mà cô thì cũng không có tâm trạng.
Xe dừng lại ở một căn nhà hai lầu sang trọng nhưng so với Cố gia hay Mặc gia đều chẳng là gì.
Trước khi đẩy cửa xuống xe , cô nán lại một chút nói với Mặc Tề Quang :"Tôi nghĩ tôi chỉ có thể giúp anh ngày hôm nay thôi , cảm ơn anh nhé"
Mặc Tề Quang vẫn như mọi khi vẻ mặt vô cùng thảnh thơi , cũng không gấp gáp hỏi lại :"Tại sao?"
Chỉ đóng giả bạn gái anh , đến nói chuyện với bà vài ba câu liền được ăn sung mặc sướng , như thế có gì không tốt?
Đối với câu hỏi như thế , Mạc Vân Hi chỉ mỉm cười đáp lại rằng :"Tại vì tôi là người phụ nữ đã có gia đình"
Nói rồi cô đẩy cửa một cách dứt khoát bước ra ngoài , chỉ còn lại Mặc Tề Quang ngồi ở trên xe nhìn theo bóng lưng cô gái đang rảo bước rồi khuất sau cánh cổng chẳng có chút gì lưu luyến.
Thế nhưng giây sau đó đã khiến anh bật cười , người phụ nữ đã có gia đình à? Như thế anh lại càng có hứng thú.