Mạc Vân Hi thơ thẩn bước ra ngoài đường , trong đầu cô rỗng tuếch hoàn toàn không có bất cứ suy nghĩ nào.
Còi xe cứ vang lên , cô gái vẫn băng thẳng ra đường , ngay lúc cô giật mình nhận ra khoảng cách giữa cô và chiếc ô tô kia chỉ còn lại vài bước chân thì có ai đó đã nắm lấy cổ tay cô kéo thật mạnh.
Vì lực mạnh đó mà cả cơ thể cô đập hẳn vào lồng ngực của người kia , đến mức nhất thời choáng váng.
Giọng nói anh pha lẫn chút tức giận :"Cô là chê đời dài quá à?"
Nhận ra giọng của Mặc Tề Quang , Mạc Vân Hi cau mày không một lời cảm ơn mà dứt khoát vùng ra , cánh tay Mặc Tề Quang bị hất đi nhất thời khiến anh bàng hoàng.
Sau cùng vì thấy có lỗi nên Mạc Vân Hi lười biếng thả lại một câu cảm ơn rồi quay đầu đi , nghe tiếng bước chân cô đứng tại chỗ ra lệnh :"Đừng có đuổi theo tôi nữa"
Nghe vậy đôi chân Mặc Tề Quang khựng lại , anh không hiểu mình chỉ cứu cô thôi nhưng lại khiến cô nổi cáu.
Mạc Vân Hi khó khăn nói tiếp :"Mặc Tề Quang , tôi thật sự rất cảm ơn anh chuyện ngày hôm qua nhưng chắc hẳn anh không ích kỉ đến mức muốn lấy nó ra để bắt tôi phải ở bên anh để trả ơn đâu nhỉ?.."
"Sau này nếu có gặp tôi , xin anh hãy cứ già vờ rằng chúng ta không hề quen biết một chút nào đi .Anh cứ hành xử như như vậy là đang... làm phiền đến cuộc sống của tôi đấy"
Cô là diễn viên , sau này cô muốn mọi người biết đến cô là cái tên Mạc Vân Hi chứ không phải là cô gái được Mặc tổng theo đuổi hay bất cứ một tên gọi khác.
"Làm ơn đừng xáo trộn cuộc sống của tôi thêm nữa"
Cuộc đời cô đã đủ tối tăm lắm rồi , Mạc Vân Hi cô đâu có nghĩa vụ phải đón nhận bầu trời đen tối đó , cô có tự do chạy đến một khung trời mới sáng hơn như thế..
Mặc Tề Quang không hiểu nổi , rốt cuộc thì anh đã làm phiền gì đến cuộc sống của cô..
"Tôi không thể.." Không thể gặp cô mà xem như không quen biết. Anh nói vậy và cô cũng hiểu rõ lời anh nói.
Đáy mắt Mạc Vân Hi tràn đầy sự thất vọng sau khi nghe lời đó , cô vẫn xoay lưng về phía anh nên không thể nhìn thấy vẻ mặt khó coi của Mặc Tề Quang , anh siết chặt tay thành nắm đấm nói tiếp :"..Vậy cho nên , Mạc Vân Hi tôi cho cô cơ hội cuối , sau này có gặp tôi thì tránh đi thật xa"
Nếu không anh có xảy ra chuyện gì với cô thì cũng không biết được đâu.
Chẳng đợi Mạc Vân Hi rời đi thì Mặc Tề Quang đã xoay người thẳng thừng bước đi trước , cô vẫn đứng chôn chân tại chỗ , lời anh nói giống như là đang , đe dọa cô.
...
Mạc Vân Hi trở lại căn hộ của mình , ngay khi chỉ còn vài bước chân nữa là đến cửa nhà cô phát giác ra bóng người quen đứng ngay gần đó.
Cô tiến lại gần hơi nghi hoặc cất giọng gọi :"Bác hai?"
Bác cô đang ngâm điếu thuốc nghe giọng nói liền quay lại , nơi đáy mắt hình như là có chút buồn bã cất giọng trầm ấm :"Vân Hi.."
Thế nhưng cô mau chóng định thần lại , không nổi nóng , không mắng chửi thậm chí còn có chút bình thản khi đối diện với người bác đã nhẫn tâm hãm hại cô :"Bác đến đây làm gì?"
Bác cô ném điếu thuốc xuống đất rồi tàn nhẫn dẫm lên nó , cô đưa mắt nhìn theo rồi bỗng có chút nặng lòng , tự xem mình như tàn thuốc đó tha hồ bị người khác dẫm đạp.
Cô nâng mắt lên nghe bác cô đáp :"Vân Hi , chúng ta thực sự cảm thấy rất có lỗi với cháu , từ nhỏ đến lớn cháu là một tay hai vợ chồng bác nuôi nấng , xem như là con cái trong nhà , cũng chưa từng cho cháu chút thiệt thòi , cho cháu ăn học đến chốn.."
Mạc Vân Hi cắt ngang :"Vậy cho nên cháu rất cảm ơn hai người , nhưng từ bây giờ cháu không muốn có bất cứ quan hệ nào với bác nữa"
Nghe vậy bác cô lại càng vội vã hơn , ông tiến thêm bước nữa lại khiến cô lùi ra sau nên đành khựng lại mà nói :"Trước khi ba mẹ cháu mất , bọn họ đã để lại món nợ rất lớn với Cố gia mà bác thì không có khả năng chi trả , cháu phải hiểu rằng trong chúng ta không ai muốn làm như vậy cả.."
"..nhưng bây giờ món nợ với Cố gia ta đã hoàn tất rồi , hai bác chỉ có cháu là ruột thịt , không có cháu ở bên chúng ta thấy trống trải lắm.."
Món nợ đó là của ba mẹ cô , Mạc Vân Hi cô là con gái thì phải thay họ trả , thật ra bác cô chẳng làm gì sai cả. Nếu bác cô đã nói như vậy thì làm sao cô có thể trách bọn họ tiếp đây?
"..Vân Hi , cháu thương chúng ta có thể trở về được không?"