Yêu Anh Là Em Sai

Chương 29: Tối Nay Tôi Cho Phép Anh Ngủ Ở Đây




Cả ba không hẹn mà ngước mắt lên nhìn , dõi theo bước chân của Mặc Tề Quang đang đi xuống.

Anh tự nhiên trước mặt mọi người choàng một tay qua eo cô , vẻ đắc ý như muốn nói "sao , có vấn đề gì không"

Lý Tử Thiêm chăm chú nhìn Mặc Tề Quang từ đầu đến cuối đến câu nói cũng không còn nguyên vẹn :"Anh..anh anh là ai?"

Mạc Vân Hi thật muốn tống cổ hết ra ngoài , bây giờ cô cảm thấy vô cùng nhức não , rồi sau này biết giải thích như thế nào với San San và Diệp Chi?

Kế tiếp lời Tử Thiêm , Mặc Tề Quang vẫn kiên trì đối đáp :"Tôi là ai liên quan đến cậu không? Nhưng bây giờ đến giờ chúng tôi cần đi ngủ rồi , mời các vị về cho"

Diệp Chi là người từng trải , gặp chuyện trước sau vẫn luôn bình tĩnh , chỉ có Nguyệt San San có vẻ hốt hoảng , cô ta đưa tay che miệng mắt trợn tròn :"Đây , đây không phải là Mặc Tề Quang sao?"

Lý Tử Thiêm là con nhà giàu , đương nhiên có biết qua Mặc Tề Quang nhưng anh ít khi xuất hiện trên các cánh truyền thông nên hình ảnh có khi lu mờ nhất thời không nhận ra , thế nhưng Nguyệt San San mê trai như vậy nên dù trước đây hình ảnh chụp được Mặc Tề Quang chỉ có nửa khuôn mặt cũng có thể nhận ra.

Nghe đến cái tên Mặc Tề Quang , cả ba trầm trồ nhìn anh một lượt từ trên xuống , biểu cảm không thể tin , dường như gặp được một người mà cứ nghĩ có thể nghe chứ không bao giờ thấy. Không biết bọn họ là quan hệ như thế nào , nhưng ngay từ đầu nhìn Mạc Vân Hi không ai có thể nghĩ được cô có thể sở hữu được căn nhà giá trị như vậy.

Mạc Vân Hi cười trừ kéo Diệp Hy Nguyệt lại nói nhỏ :"Em sẽ giải thích với mọi người sau , trước tiên chị giúp em lôi hai người này về trước đã nhé"

Ngay khi bọn họ vừa lũ lượt rời đi , Mạc Vân Hi vội đóng chặt cửa , lúc vừa xoay người đã bắt gặp Mặc Tề Quang dùng thân hình cao lớn đứng chắn lối vào , anh khoanh tay nhìn cô , trên miệng treo một nụ cười hờ hững.

Chưa đợi anh nói thêm gì cô đã nhanh hơn một bước mở miệng :"Anh thấy như vậy vui hơn rồi chứ?"

Dứt lời cô lách qua khỏi người anh tiến thẳng lên lầu , Mặc Tề Quang vẫn ung dung xoay người dõi theo cô. Tiếng cửa phòng đóng lại , anh bước đến sofa ngồi xuống châm một điếu thuốc suy nghĩ không biết mình làm sai chỗ nào.

Như vậy không tốt sao , anh đứng ra làm chỗ dựa vững chắc cho cô , có như vậy , những người kia đến một cọng tóc của cô cũng không có gan động đến , vậy thì việc gì cô phải bất mãn với anh như thế.

Nhưng Mạc Vân Hi lại không nghĩ như vậy , chuyện này nếu như bị đồn ra những người kia đương nhiên sẽ bảo cô dùng thế ép Dung thần hủy vai , cô đúng là không chối bỏ được , sự thật chính là như vậy.

Mạc Vân Hi nằm lăn lộn trên giường , nếu như lần này cô diễn không tốt thì quả thực là xong đời rồi! Hơn nữa có lẽ bây giờ hình ảnh cô ở trong mắt Diệp Chi và trợ lý cũng không mấy tốt đẹp , chắc bọn họ đang thầm cho rằng cô hành nghề không chính đáng.



Căn phòng đang sáng ánh đèn rạng rỡ bỗng nhiên tắt ngúm , xung quanh tối om , Mạc Vân Hi bị bao trùm bởi bóng tối , trong giây phút lướt qua cô dường như cảm thấy cả thế giới chỉ còn lại mình cô cô độc.

Có tiếng lạch xạch đang vang lên mỗi một lớn dần , Mạc Vân Hi từ nhỏ đã sợ bóng tối , cô vội vã quay đầu tìm điện thoại nhưng không nhớ đã để đâu , vì vậy chỉ biết túm lấy góc chăn che chắn cơ thể , giọng hơi run :"Mặc Tề Quang , là anh đúng không? Tôi không đùa giỡn với anh đâu.."

"Mặc Tề Quang , anh mau lên tiếng đi"

"Aa"

Ánh đèn vụt lên , đèn flash của điện thoại trong tay anh bỗng nhiên phát sáng , cô thấy anh cong môi cười mà trong lòng tức giận vô cùng , nhưng lại á khẩu chẳng biết nói gì :"Anh..!!"

Mặc Tề Quang ung dung nói :"Thì ra cô cũng biết sợ đấy?"

Mạc Vân Hi tức giận nói nhưng vì run nên khiến giọng trông có hơi tủi thân :"Trò đùa không vui chút nào , anh mau bật điện lên đi"

Anh nhún vai :"Mau nhìn ra ngoài đi , cả khu phố này đều đã mất điện rồi"

Cô vội nhìn ra cửa sổ , những căn nhà bên cạnh thường ngày vẫn rực rỡ bây giờ lại tối om , mà cũng cảm thấy buồn cười , một nơi sang trọng như thế mà đến cả máy phát điện dự trữ cũng không có.

Trong lúc cô đang đắn đo thì anh ấy lên tiếng :"Vậy cô không sao rồi chứ , tôi rời khỏi đây nhé , có lẽ cô cũng không thích tôi ở lại cho lắm"

Cô âm thầm nghiến răng nghiến lợi , anh ta biết rõ là cô sợ bóng tối vậy nên mới nhấn mạnh từng chữ như vậy.

Nhưng cô lại muốn tỏ ra mình không hề hấn gì vậy nên mới mạnh miệng nói :"Đúng rồi tôi không thích anh ở lại , mời đi cho"

Ấy vậy mà Mặc Tề Quang thực sự rời đi , cô không nhìn thấy bất cứ thứ gì , ngay khi anh bước đi được khoảng chừng hai bước , Mạc Vân Hi bắt đầu cảm thấy hối hận.

Cô hơi hắng giọng , cố gắng điều chỉnh giọng nói của mình không quá vội vã :"Này , anh cũng sợ đúng không..tối nay tôi cho phép anh ngủ ở đây"