Mạc Vân Hi không ích kỉ đến mức muốn trả thù Cố Vĩ , nhưng hai chữ ly hôn đã làm cho lòng cô xao động.
Cô cần ly hôn với anh ta , chính tờ giấy kết hôn đã ràng buộc cô dưới sự kiểm soát của Cố Vĩ. Chuyện ngày qua thực sự nằm ngoài ý muốn , chính bởi vì cô yêu anh và trân trọng nó nên cô mới không muốn để anh ta vấy bẩn tình yêu này.
Mạc Vân Hi bước vào phòng tắm , dần lột bỏ bộ quần áo đã được ai đó mặc lại gọn gàng , cô đứng trước gương nhìn những vết xanh đỏ vẫn còn xót trên cơ thể miệng cười chua chát.
Thì ra để rời bỏ Cố Vĩ thì cô phải trả giá đắt như vậy. Mạc Vân Hi bật nước chà thật mạnh khắp cơ thể những nơi mà cô cảm nhận là anh ta đã từng chạm qua. Bao nhiêu năm làm vợ trên danh nghĩa của Cố Vĩ , anh ta cũng chưa từng một lần xảy ra chuyện gì với cô , vì vậy đây cũng chính là lần đầu tiên.
Cô không biết quyết định hiện tại của mình sau này có khiến cho bản thân hối hận hay không , chỉ ước có mẹ ở đây lúc này , bà sẽ cho cô một lời khuyên tốt nhất.
Chỉ tiếc , người duy nhất yêu thương cô vô điều kiện trên thế gian này đã không còn.
Một lần nữa , Mạc Vân Hi mang quần áo gọn gàng mà Mặc Tề Quang đã chuẩn bị bước ra bên ngoài , cô phấn chấn tinh thần không muốn để anh nhìn ra một chút hoảng sợ nào trong đôi mắt mà nói.
"Tôi đồng ý với anh , nhưng trước tiên tôi cần một căn nhà , tôi muốn ở riêng"
Đây không phải là điều kiện quá đáng , vốn dĩ anh ta có dư khả năng để đáp ứng cô. Đối với người ngoài , chúng ta không cần phải vờ như thanh cao làm gì , Mạc Vân Hi nói một cách dứt khoát.
Mặc Tề Quang nâng mắt nhìn cô rồi trầm ngâm mất hồi lâu.
Ngoài kia có biết bao nhiêu thiên kim tiểu thư xếp hàng mong muốn được làm bạn gái anh , rõ ràng anh có thể chọn một trong những đám người đó giả làm bạn gái cho mình mà không tốn kém bất cứ chi phí nào.
Nhưng người có tiền và người cần tiền nó cách biệt nhau về nhiều thứ. Anh cần một cô bạn gái mà ở trước mặt người khác phải biết điều , và những cô thiên kim tiểu thư kia thì đều không thể đáp ứng.
Mặc Tề Quang nhìn vẻ mặt cố lạnh lùng của cô nhưng đôi mắt lại không che giấu nổi vẻ yếu đuối đến mỏng manh , gật đầu thỏa thuận :"Được"
...
Mặc Tề Quang cùng cô rời khỏi phòng xuống bên dưới , anh dự định đưa cô đi xem nhà mới. Tất nhiên là cô không thể về chỗ bác cô thêm được nữa.
Khi hai người vừa đi xuống , bà nội Mặc còn đang ngồi xem phim thấy có tiếng chào hỏi mới xoay lại liền đứng bật dậy vui vẻ tiến lại phía Mạc Vân Hi cười nói.
"Chà , đã dậy rồi ! Mau mau vào ăn sáng để bồi bổ sức khỏe"
Nụ cười trên khuôn mặt Mạc Vân Hi dần trở nên gượng gạo , bà nói như thế hình như cũng thẳng thắn quá rồi.
Cô cùng Mặc Tề Quang và bà nội ngồi xuống bàn , những lúc ngồi vào bàn ăn như vậy mới thấy Mặc gia vô cùng trống trải , cũng chưa từng hỏi ba mẹ anh ta hiện giờ ở đâu.
Anh giàu có như vậy đồng nghĩa với việc sẽ vô cùng bận rộn , có lẽ đến một bữa cơm ở nhà với bà cũng gọi là hiếm khi , Mạc Vân Hi dần hiểu ra vì sao bà lại mong ngóng có một đứa cháu dâu như thế.
Cô vui vẻ nâng bát lên ăn , nếu như ông bà nội còn sống chắc cũng cưng chiều cô như thế bởi vì cô là đứa cháu duy nhất trong nhà , gia đình bác hai lại không có con.
Nghĩ lại thật ra mọi thứ cũng không quá tồi tệ như cô nghĩ , nhưng đó cũng chỉ là cảm nhận của Mạc Vân Hi cho đến thời điểm ở hiện tại.
Mặc Tề Quang lại lái xe đưa cô đến một khu nhà ở trung tâm thành phố , cô cũng thừa biết mỗi căn nhà ở đây có giá trị không nhỏ , đã nói ở một căn đắt đỏ như vậy là không cần thiết nhưng anh lại kiên định nói ở ngoài an ninh kém không được an toàn.
Vừa đến bên dưới tòa nhà ,Mặc Tề Quang liền nhận được một cuộc gọi quan trọng , có vẻ không đi là không được , vậy cho nên Mạc Vân Hi đành một thân một mình đi lên.
Cô đưa tấm thẻ mà anh đã chuẩn bị đưa cho lễ tân , cô ta nhìn đi nhìn lại rồi lại nhìn Mạc Vân Hi mất một lúc lâu nữa rồi mới đưa cô lên phòng.
Ở đây mỗi căn nhà ở mỗi tầng là một giá trị hoàn toàn khác nhau , người sở hữu căn nhà cao nhất chắc chắn không thể là người tầm thường.
Lễ tân cúi đầu điệu mời Mạc Vân Hi vào trong , cô gật đầu để cô ta rời đi rồi mới quẹt thẻ mở cửa.