Yêu Anh Là Em Sai

Chương 119: Quang , Cứu Em




Mang thai tuần thứ ba ở Mặc gia , Mạc Vân Hi tạm thời dừng hoạt động nghệ thuật vì lý do Mặc Tề Quang không đồng ý để cô lặn lội bên ngoài.

Hôm đó cô nói muốn đi quay thì nhận được một câu nói như thế này :"Anh thiếu thốn đến mức em mang thai cũng muốn bóc lột sức lao động à?"

Ở nhà cũng được , dù sao Mặc gia bây giờ vô cùng an toàn , là do đã vắng bóng Trương Tuyết Nghênh , tâm tình Mạc Vân Hi thả lỏng hẳn , cô không cần cứ suốt ngày phải đề phòng người con gái đó đụng chạm đến con của mình.

Hôm đó ở nhà Mạc Vân Hi nhận được một cuộc điện thoại , người đó tự xưng là thư kí của Lý Tử Thiêm , người mà cô đã mất liên lạc bấy lâu nay.

Mạc Vân Hi nghe giọng đàn ông truyền đến từ phía bên kia :"Mạc tiểu thư , Lý tổng muốn gặp cô nói chuyện , tôi sẽ gửi địa chỉ cụ thể cho cô , mong cô có thể đến"

Vừa nghe đến cái tên Lý Tử Thiêm , Mạc Vân Hi ngay lập tức nghĩ ngợi , thời gian cũng đã quá lâu rồi chưa gặp cậu ta , không biết hiện giờ cậu ta điều hành công ty của mình ra sao , với tính cách của cậu ta liệu Lý thị có giữ được bền vững?

Mặc dù cũng có chút nghi ngờ nhưng nghĩ đi nghĩ lại đến xem một chút chắc cũng không sao. Địa điểm là ở nhà hàng , chắc sẽ không có ai dám làm gì cô chứ?

Nghĩ vậy , Mạc Vân Hi vui vẻ khoác áo của mình đi theo địa chỉ vừa được gửi đến , vừa mới đẩy cửa nhà hàng đã có hai người đàn ông chạy đến trước mặt tươi cười tiếp đón :"Là Mạc tiểu thư đúng không? Lý tổng đang chờ , mời cô đi bên này"

Cô sực nhớ ra đã để quên túi xách ở bên ngoài , định quay đầu chạy ra lấy thì đột nhiên hai người nọ túm chặt lấy cánh tay cô như thể sợ cô sẽ chạy mất , Mạc Vân Hi đã ngửi thấy mùi chẳng lành , cau mày nói :"Các anh làm gì vậy?"

Những người đó nhìn nhau cười đáp :"Chúng tôi chỉ muốn bảo vệ an toàn tuyệt đối cho cô thôi"

Mí mắt Mạc Vân Hi giật giật , xung quanh nhà hàng không một bóng người , bất kể là phục vụ , khu vực tiếp tân cũng trống trơn , cô vùng ra cố giữ bình tĩnh nói :"Tôi..tôi muốn đi vệ sinh một chút"

Hai người đắn đo sau đó theo sát Mạc Vân Hi đến trước cửa nhà vệ sinh , thấy họ dính chặt mình , Mạc Vân Hi cau mày lên tiếng :"Các anh tính theo tôi vào bên trong luôn à?"

Hai người nọ cười trừ đẩy Mạc Vân Hi ra :"Không dám không dám , Mạc tiểu thư , cô cứ tự nhiên , chúng tôi sẽ đợi cô ở bên ngoài"

Mạc Vân Hi được thả tự do , cô lao nhanh vào nhà vệ sinh rút điện thoại từ trong túi quần ra hấp tấp gọi cho Mặc Tề Quang , cuộc gọi mau chóng được kết nối , cô khẩn trương nói :"Quang , em đang ở nhà hàng X , những người ở đây rất lạ , anh đang ở đâu có thể chạy qua đây được không , em lo quá"



Mặc Tề Quang nghe vậy cau chặt mi tâm , không nhiều lời mà ngay lập tức gật đầu đồng ý :"Anh chạy qua đó liền đây , em ở yên đó đừng đi đâu cả"

Bên ngoài đột nhiên có tiếng đập cửa inh ỏi , những người kia nói vọng vào , vẫn gắng giữ ngữ khí bình thản :"Mạc tiểu thư , cô ổn chứ.."

Hai tay Mạc Vân Hi hơi run lên , Mặc Tề Quang đã ngồi lên xe cũng nghe thấy động tĩnh bên kia càng thêm khẩn trương , trước hết trấn an :"Vân Hi , em phải thật bình tĩnh , anh đang trên đường đến đó rồi"

Không nghe thấy tiếng trả lời , đám người bên ngoài càng thêm sốt ruột :"Mạc tiểu thư , nếu cô còn không ra ngoài chúng tôi sẽ đạp cửa đấy"

Mạc Vân Hi đành cúp điện thoại nhét vào túi , trước khi những người kia thật sự chuẩn bị phá cửa , thì cô tự mình mở ra , vẻ mặt giữ bình tĩnh tươi cười :"Tôi xong rồi , chúng ta đi thôi"

Hai người nọ âm thầm thở phào ra một hơi , áp giải Mạc Vân Hi đi về hướng phòng bao , cô cắn răng giữ cho bản thân ngừng run rẩy.

Cánh cửa phòng mở ra , cô còn chưa bước vào đã bị một lực đằng sau đẩy mạnh vào trong , cả cơ thể mất thăng bằng lao về phía trước loạng choạng mất một lúc mới có thể giữ thăng bằng , đến lúc cô vừa ngẩng đầu lên , những ánh mắt của toàn bộ người trong phòng đều hướng về phía cô , xộc ngay vào mũi một mùi ám muội , Mạc Vân Hi suýt chút thì nôn ọe ra ngoài , lùi hai bước dán chặt vào cửa , tay vặn nắm cửa dù biết rằng vô ích.

Cô cúi gằm mặt không dám nhìn bất kì thứ gì ở trong căn phòng này. Đám đàn ông dường như bị kích thích vừa thấy cô đã gim chặt đôi mắt hằn đỏ vào cơ thể cô nhưng lý do mà cô không dám nhìn có lẽ là do những người này đều đang trần truồng , mà thậm chí có người còn hưng phấn không chịu được mà điên cuồng đâm vào người đàn ông bên cạnh mình , hai cơ thể lực lưỡng quấn quýt với nhau , cả căn phòng tràn ngập tiếng kêu rên đỏ mặt.

Mạc Vân Hi thấy chuyện này bất thường vô cùng , đám người này nhất định đã bị bỏ thuốc vậy nên mới hành xử như thế , chốc lát những người kia đứng dậy tiến về phía cô , chen lấn xô đẩy lẫn nhau như vừa tìm thấy được con mồi béo bở.

Hai chân Mạc Vân Hi run lẩy bẩy , cô nhắm mắt khua tay đẩy bình hoa sứ cao ngang đầu về đám người đang bổ về phía mình , răng cắn vào môi bật máu , bình hoa vỡ tung trên sàn đẩy ngã được vài ba người , những người khác vẫn điên cuồng xông lên , cô vội cúi đầu nhặt một mãnh vỡ vừa khua lung tung vừa hét toáng lên :"Các người , các người đừng lại gần tôi nếu không muốn chết!!"

Ba bốn tên vẫn đang tiến về phía cô , không vì lời đe dọa mà chùn bước , cô thật sự điên cuồng khua lên khua xuống , cứa rách mặt vài ba tên nhưng cổ tay mau chóng bị chặn lại , bóp chặt đến mức cô phải buông mảnh vỡ trên tay xuống , chớt mắt một cái , cả cơ thể đã bị ném lên sofa .

"Roẹt" một tiếng , áo sơ mi của cô rách làm hai bay lên trời rồi nhẹ nhàng đáp xuống mặt đất , Mạc Vân Hi sợ đến nỗi cổ họng nghẹn lại không thể thốt nên lời.

Hai chân hai tay cô bị giữ chặt , sau đó bọn hắn đưa tay xé rách chiếc quần jean còn xót lại trên người cô , Mạc Vân Hi vùng vẫy trong sự bất lực.

Đáy mắt rơi ra một giọt nước mắt nóng chảy qua gò má đỏ ửng , cô không nhịn được hét lên :"Quang , cứu em"