Yêu Anh Là Chấp Niệm Của Em

Chương 45: "Trao cậu những cử chỉ ngọt ngào nhất mà tớ có thể làm "




Dạo này Liên cảm thấy hai người bạn của mình đang có một cái gì đó đang thay đổi mặc dù không hiện rõ ra lắm nhưng cậu chắc rằng Sang và Đức đã làm lành . Điều này khiến cậu rất vui mừng đến nỗi cười toe toét trong đêm khuya tĩnh mịch . Đến nỗi mà chị Mai phải qua nhắc nhở thì cậu mới thôi .

-Sáng hôm sau, tại sân vận động của trường học-

Liên đang rất vui vì cuối cùng cũng đến ngày mà bao học sinh cũng thích, vì hôm nay chính là ngày diễn ra đại hội thể thao toàn trường . Những ngày hội này giáo viên không ép các em học sinh phải học nhưng chắc chắn phải tham gia.

Cậu luôn mong chờ tới ngày này vì hôm nay cậu sẽ ra trận thi đấu cho đại diện lớp, vừa nghĩ tới thôi mà cậu sướng đến run người rồi, tất nhiên bù vào đó là cậu sẽ phải tập luyện không kể ngày đêm rồi, và bây giờ chính là lúc để cậu có thể, thể hiện rằng mình đã cố gắng bao nhiêu .

Không chỉ có cậu thi đâu mà có cả Hòa Đức, Hoa và Sang nè, năm người bọn cậu đã cùng nhau luyện tập cho cuộc thi của mình một cách nghiêm túc nên không phải nhất, thì nhất định phải nhì . Sang và Đức đảm nhiệm cho cuộc thi đá bóng và không thể thiếu đó chính là môn bóng rổ sở trường của cả hai, còn Hoa đi đại diện cho lớp thi văn nghệ, còn Hòa thì đại diện giao lưu võ thuật taekwondo cho cả lớp . Còn cậu thì sẽ thi chạy nhanh 50 m.

Cứ thế thời gian cứ trôi và đây là lúc tất cả các lớp cùng nhau khoe tài nghệ của riêng mình . Và cuộc thi đầu tiên chính là thi chạy nước rút 50m, có 7 khoảng trống cho bảy ứng cử viên, ứng cử viên của mỗi lớp luôn là những người cao, không thì to, chỉ có mỗi cậu là thấp bé ốm yếu như một con thỏ đang chờ chủ nhân cưng nựng vậy .

Xung quanh khán đài thấy vậy thì chê cười một phen không thôi . Nhưng lớp

của cậu thì khác không một lời phản bác hay mắng chửi, họ chỉ lẳng lặng cười nhẹ ngồi coi lũ người đang nháo nhào như một chúa hề mà thôi .

Và khi tiếng súng vang lên cũng là lúc cậu cùng 6 ứng cử viên còn lại lao lên như con thiêu thân, mặc dù 6 ứng cử viên có cao đấy, có to đấy nhưng vẫn thua Liên, vì cậu vốn buôn trải từ nhỏ, phải luôn chạy đông chạy đáo khắp nơi để kiếm, và còn hay gặp chủ nợ nữa . Nên cả về sức bền lẫn về tốc độ của cậu đều vượt trội hơn người . Cậu như một con thỏ đang cố gắng chạy trốn khỏi 6 con báo dữ tợn đang rượt đuổi cậu không thôi .

Cả khán đài giờ đây chỉ biết im lặng và mặt nhìn Liên đang dẫn đầu bỏ xa các ứng cử viên còn lại . Tưởng chừng như Liên sắp đến đích rồi, thì cậu lại bị vấp phải cục đá mà ngã sõng xoài trên đất, chân cậu bị xước một đường khá dài, do chạy quá đà mà mất kiểm soát lao xuống đất một cách mạnh bạo, đến mức mà cậu phải lăn ra xa vài vòng mới dừng lại được, điều đó khiến cậu rên rỉ choáng váng một hồi, vẫn chưa định hình được . (2)

Mắt thấy các ứng cử viên đang ngày một tiến sát mình, không ngại tay đau,hay đang chân rỉ máu,cậu vẫn cố gồng mình mà gượng dậy để chạy, cậu không thể thua tại đây được cậu phải thắng, nhất định phải thắng .

Chiến thắng sẽ không chờ đợi cậu, nếu cậu cứ tiếp tục trì trệ, dù cho chân còn đang khập khiễng nhưng cậu vẫn gồng cơ chân lên mà chạy, đích đến đã ở ngay trước mắt, bao nhiêu công sức, bao nhiêu kì vọng đang gánh trên vai cậu, chỉ cần cậu vượt qua nó thì cậu sẽ được giải thoát .

Rồi tiếng súng lần nữa vang lên cậu đã chiến thắng . Dây vải màu đỏ còn đang quấn quanh người cậu Nhưng cậu còn tâm đâu để ý vì cậu đã kiệt sức rồi, cậu mệt mỏi ngồi xuống đất mà thở dốc . Ở bên khán đán đài giờ đây vang lên tiếng sì sầm không ngớt duy chỉ có Sang lẳng lặng chạy xuống bế Liên dậy và quay lại khán đài mà thôi . Còn Đức té thì chạy đi mua băng gạt và một chai nước suối trước rồi .



Trong lúc đó các vận động viên cũng lần lượt chạy về đích . Trọng tài thấy vậy cũng không phí hoài thời gian gì nữa . Trực tiếp công bố kết quả luôn ngoài dự đoán lớp của Liên là người giữ top đầu, sau là lớp 10A1 và cuối là lớp 10A9 . Kết quả được tuyên bố trong sự vả mặt của những người từng chê bai Liên yếu kém .

Còn Liên bên này vẫn còn đang say sẩm mặt mày do dư âm của cú ngã vừa rồi chưa tan, máu chảy đầm đìa trên làn da trắng đã tô điểm cho một khung cảnh đầy ma mị . Sang thấy vậy thì biết thở dài mà lặng lẽ tháo giầy của Liên ra, mà nhẹ nhàng lau đi đi vết máu, sau đó cố gắng nhẹ nhàng nhất có thể mà ôm Liên lên, để đi đến phòng y tế . Ban đầu Liên còn khá ngại nhưng về sau thì cậu cũng quen dần mà hưởng thụ cái ôm đầy ấm áp đó .

Cậu vì đau mà rên khẽ lên một tiếng

"A~"

Biết cậu đau nên sang đã lo lắng hỏi .

'Này cậu ... cậu có sao không "

Nhìn Sang lắp ba lắp bắp nói chuyện khiến cậu phải phụt cười mãi thôi . Sang thấy vậy thì đỏ mặt quát .

" Cậu mà cười nữa tôi sẽ cho cậu tự đi bây giờ "

Dù anh có nói như thế nào, thì cậu vẫn vẫn cười nghiêng ngả suýt thì quên mình đang bị thương .Thấy Liên vẫn cười nên anh chỉ đành gõ đầu cậu cho bố tức, chứ nhất quyết không thả cậu xuống .Liên thấy vậy thì chỉ biết yên lặng gục trên vai Sang mà nghịch tóc anh, như một đứa trẻ nghịch ngợm.

Đi được một lúc thì cả hai người họ cũng tới nơi anh không nói gì hết, nhưng cô y tế trong trường cũng hiểu truyện gì đã xảy ra . Thấy Sang cứ đứng như trời chồng ở đó mà không chịu đi nên cô y tế liền nhắc khéo .



'Cậu học sinh nếu cứ tiếp tục ôm như vậy thì không hay cho bạn học đâu"

Nói rồi cô y tế liền mơ tủ lấy hộp dụng cụ ra, đi đến bên giường mà đặt xuống .



Sang thấy vậy cũng im lặng đi theo và đặt Liên xuống giường một cách nhẹ nhàng .Sau khi cậu đã yên vị trên giường thì cô y tế liền dùng nước khoáng rửa qua cho cậu một lượt rồi, lau khô . Sau đó cô y tế liền rắc thuốc bột cho liên rồi băng bó lại cho cậu, những vết thương còn lại cô y tế chỉ dán băng cá nhân sơ qua cho Liên thôi . Xong hết mọi thứ thì cô y tế cũng đi ngoài do có chút truyện .

Cả một quá trình, dù rất đau nhưng cậu chỉ biết cắn chặt môi mà chịu đựng .

Sang thấy vậy thì sót lắm, nhưng mà anh không biết làm gì hết ngoài nắm chặt tay Liên thay cho lời an ủi .

Thấy Sang như vậy trong lòng cậu chợt có 1 tia ấm áp xẹt qua tim khiến cậu rất hạnh phúc . Cậu vui lắm vì nghĩ rằng có lẽ Sang thật sự thích mình rồi .

Điều đó khiến cậu rất hạnh phúc mà mỉm cười mãi thôi, nhưng để chắc chắn hơn cậu phải thử lòng cái đã .

Sang oi

Sang nghe vậy thì ngạc nhiên nhìn cậu trả lời .

" Ơi cậu gọi tớ có chuyện gì "

Liên cúi đầu suy nghĩ một lúc rồi hạ giọng nói .

"Tớ ... cậu có yêu tớ không "

Anh nghe vậy thì cười khà, chắc nịch nói .

" Tất nhiên là tớ yêu cậu rồi "

' Tuy tớ không lãng mạn nhưng tớ có thể trao cậu những cư chỉ ngọt ngào nhất mà tớ có thể làm "



Cậu nghe vậy thì cười thầm, dù đã có đáp án trong cậu vẫn phải hỏi tiếp, có lẽ cậu quá đa nghi rồi thì phải, nhưng thật sự cậu rất sợ, sợ mình yêu rồi thì lại không dứt ra được, sợ mình thương rồi thì người đau nhất vẫn là bản thân mình .



Cậu không lừa tớ chứ "

Anh nghe vậy tuy có hơi chột dạ nhưng cũng vẫn phải gượng ép nói .

Không, tại sao cậu lại nghĩ vậy "

Liên vừa biết được câu trả lời thì đã vui vẻ, ngu ngốc tin rằng sau nhiều năm theo đuổi, rồi lại yếu đuối trốn tránh thì giờ đây cậu đã có được hạnh phúc, chỉ là cậu không biết rằng từ đầu đến cuối cậu chỉ là một vụ cá cược mà thôi .

Nghĩ rồi cậu lại vui vẻ trao sang một nụ cười tinh nghịch, nói .

Không có gì hết chỉ là tớ muốn biết thôi "

Nơi rồi cậu nhổm dậy trao anh cái hôn nhẹ nhưng ngọt ngào . Cảm thấy chưa đủ anh liền mạnh bạo kéo rèm, đè liên xuống giường y tế mà nói .

" Là cậu dụ tớ trước nhé "

Nói rồi chưa để cậu kịp định hình, thì anh liền nhẹ nhàng hôn lên đôi môi N căng mọng như quả cherry của cậu, mà mạnh mẽ dùng lưỡi khuấy đảo bên trong, khiến cậu phải mê man, đắm chìm vào nụ hôn mãi thôi . Tiếng nhóp nhép của hai chiếc lưỡi đang quấn lấy nhau đầy mê muội, khiến cho cậu phải thẹn thùng đỏ mặt đầy khó thở. (1

NOVEL

TOON

Phải đến khi cậu đập vào ngực anh liên tục, ý bảo không thể thở được nữa, thì anh mới buông cậu ra mà cười khoái, kết thúc nụ hôn rồi nhưng anh vẫn chưa thỏa mãn mà liếm môi cậu một cái mới chịu tha cho cậu, sợi tơ bạc kéo dài khiến cậu phải xấu hổ mà che mặt thở dốc .

Còn anh thì đang chật vật với đũng quần ở dưới đang nhô lên, anh rất muốn làm cậu bây giờ, nhưng vì ở đây trường học nên anh không thể làm gì hơn, vì thế anh chỉ đỏ mặt che đi đũng quần bên dưới nói .



Cậu cứ nghỉ đi, tớ ... đi vệ sinh 1 chút "

Nói rồi anh phóng ra ngoài cái vèo, khiến cậu phải ngơ ngác nhưng rồi cậu cũng không còn để tâm nữa vì Đức cũng vào ngay sau đó .

Nụ hôn hồi nãy chưa tan nên cậu vững hơi ngại ngùng khi bắt gặp Đức . Đức thì vẫn chưa hiểu chuyện gì mà cậu cứ nhìn anh như vậy hết .

Bầu không khí càng trở nên ngượng ngùng hơn khi ai chẳng nói với ai câu nào, phải đến khi Hòa và Hoa đến thăm Liên thì không gian mới được phá vỡ . Tiếng Hia cứ ríu rít lên .

" Liên à cậu có sao không, cậu có ổn không . Ơi ~ sao cậu bất cẩn thế

Nói rồi Hoa vạch áo cậu lên kiểm tra, khiến cậu phải đỏ bừng mặt . Hòa và

Đức thấy vậy cũng lao vụt lên kéo Hoa ra nói



Cậu làm gì vậy ở nhà sờ tớ chưa đủ a

Đức " Sao mày tự tiện thế"



Nói rồi cả hai cùng gõ đầu Hoa một cái khiến cô phải hậm hực .

Cậu thấy vậy thì chỉ biết phụt cười khanh khách nhìn mọi người đang gõ đầu

Hoa bôm bốp . Thấy Liên cười như thế mọi người cũng cười theo . Quả thật nếu không có Hoa chắc mọi người cũng không biết nên phải làm thế nào, hay nên nói ra sao quá .

Cười được một lúc Hòa mới chú ý vết thương của Liên hỏi .

" Nãy giờ tớ đến mà suýt quên cậu cậu đang bị thương, tớ sơ ý quá, mà cậu

đã đỡ hơn chưa ..."

Liên nghe vậy thì mỉm cười nói

" Tớ đỡ hơn rồi, các cậu không cần lo lắng quá đâu"

Mặc dù còn lo lắng nhưng không ai hẹn ai nói câu nào, trực tiếp ôm cậu vào lòng như một lời an ủi . Thấy vậy thì cậu cũng lặng lẽ ôm những người bạn đáng quý nhất của mình . Có lẽ cậu phải tu cả đời mới được những người bạn đáng quý như thế này .

" Liên "

-Tại tiệm bánh của Liên -

Một giọng nói vang lên khiến cậu phải giật mình, là ... chị Mai . Nghe đến đây thì cậu giật giật cái đầu, mà quay ra nhìn chị như phạm phải tội tày đình gì vậy . Chưa để cậu kịp trả lời gì hết thì chị đã nói trước .



Chân kia là sao đây, ai đưa em về, tại sao em nói 9 h sáng về mà giờ là 2 h chiều mới về hả"

Giọng chị Mai càng ngày càng lớn, khiến Liên phải nín họng, tự giác im lặng ngồi xuồng nghe chị Mai giảng đạo lý . Nói một thôi, một cảm thấy không xi nhê gì hết, nên cô đành phải xoa chán nói .

"

'Thôi thôi, nói em mệt quá, rồi tại sao bây giờ em mới về, Nói "

Lệnh chị như núi thái sơn, Liên nghe vậy thì răm rắp trả lời như một đứa trẻ biết sai .



' Dạ... dạ lúc đó bạn em tính về rồi nhưng bạn em, nó ... nó rủ đi sang nó ăn cơm, ăn cơm xong em bị giữ lại để thay băng và cuối cùng là em ngủ quên nhà bạn lúc nào không hay, em xin lỗi "

Nói rồi cậu nhìn chị Mai bằng ánh mắt long la, long lanh . Sáng như cái đèn pha ô tô nhưng vẫn bị chị Mai bác bỏ một cách phũ phàng. Thấy Liên còn đang bị thương không thể làm gì được nên chị Mai đành thở dài nói .

Được rồi, được rồi lần này chị sẽ cấm túc em ở trong phòng 1 ngày để hối lỗi, lần sau không được như vậy nữa nghe chưa "

Như được ân xá cậu mừng huýnh chạy lên phòng mà quên mất rằng cậu vẫn đang bị thương ở chân .