Yêu Anh Là Cả Trời Bão Giông

Chương 98: Anh muốn làm quen lại em - từ đầu.




Cao Phong đang nói chuyện với mọi người chợt im bặt khi thấy cô đi cùng Riccardo lại gần:

- Xin chào các bạn, mọi người sang đông đủ quá!

Anh ta ôm một người phụ nữ chào hỏi rồi bắt tay từng người có vẻ khá thân thiết. Họ cũng chào đón anh ta niềm nở như đã quen biết từ lâu. Như vậy họ là những khách mời quen thuộc và đều biết Riccardo.

- Xin giới thiệu với mọi người, cô Vương - nhà tài trợ của chương trình lần này.

Một nữ diễn viên trẻ đùa:

- Hai người đẹp đôi quá! Không phải kiêm bạn gái anh nữa chứ?

Anh ta không giải thích mà chỉ cười hùa theo. An An mỉm cười, nụ cười không mấy thân thiện chào họ rồi lần lượt bắt tay từng người kể cả Cao Phong. Anh nắm chặt, bóp mạnh khiến cô đau nhưng vì trước mặt mọi người nên vẫn phải cười vui vẻ rồi rút tay lại.

Một nữ diễn viên hỏi Riccardo:

- Lần này anh có tổ chức tiệc tại biệt thự của mình nữa không?

- Đợt này tôi có khách, cô Vương đang ở nhà tôi nên có gì tôi sẽ báo lại các bạn.

- Ồ, có vẻ chúng tôi sắp được dự tiệc cưới của anh rồi thì phải.

Riccardo nháy mắt, anh ta tự nhiên ôm eo cô lại gần:

- Chuyện ấy còn phải hỏi ý kiến của cô ấy đã.

Họ trêu đùa nhau cười, Cao Phong thì tỏ ra khó chịu khi thấy Riccardo ôm eo cô, anh kéo cổ áo xuống, ánh mắt lộ rõ vẻ cau có nhìn cô. Đột nhiên anh lên tiếng khiến An An thót tim:

- Tôi nhớ nhất vườn hồng nhà anh đấy. Không mở tiệc nhưng tôi có thể tới nhà anh chơi được không?

- Tất nhiên rồi, nếu mọi người có nhã hứng đến thăm thì tôi rất sẵn lòng.

Nói xong anh ta quay sang cô:

- An An, cô không phiền chứ?

Cô miễn cưỡng mỉm cười:

- Đó là nhà của anh mà, tôi chỉ ở nhờ thôi nên không sao.

Anh ta lại quay sang nói chuyện với họ. Cô thấy không được thoải mái khi Cao Phong cứ nhìn mình nên tìm cớ đi sang chỗ giám đốc Hùng.

Một nam diễn viên hỏi Riccardo khi An An vừa quay lưng đi.

- Cô ấy xinh quá! Anh nên cưới ngay không dễ bị mất lắm.

- Tôi cũng đang mong như thế đây. - Anh ta cười lớn.

An An lờ đi coi như không nghe thấy, lấy li rượu trên bàn uống với giám đốc Hùng. Anh ta đưa cho cô xem lịch trình tiếp theo và yêu cầu cô cần tiếp xúc với ai. Đọc một hồi mà cô chẳng nhớ hết. Sao mấy cái việc giao thiệp này không vào đầu cô nổi nên cô cứ ậm ừ cho qua. Cảm giác sau gáy mình như có kim châm nên cô quay lại thì bắt gặp ánh mắt của cái người cô từng mắng là " chết tiệt ấy" đang nhìn mình.

Dự xong tiệc, dù được xướng tên lên phát biểu nhưng cô đã bắt giám đốc Hùng lên thay. Anh ta càu nhàu nhưng cuối cùng vẫn phải đi lên.



- Cô bắt nạt nhân viên hơi quá rồi nhé! - Riccardo thì thầm.

An An mỉm cười lắc đầu không tán thành:

- Về cơ bản thì anh biết là tôi chỉ đi thay anh Cường nên những việc liên quan đến quảng bá có anh ta thay tôi rồi. Việc lộ diện trước nhiều người làm tôi không tự tin lắm.

- Vậy lát tôi có thể chụp ảnh cùng cô được không?

An An mỉm cười đưa cho anh ta ly rượu để đưa ra lời từ chối lịch sự.

- Anh có thể cho tôi mượn xe hết ngày nay được không?

- Cô muốn đi đâu, tôi sẽ đưa cô đi.

- Không cần đâu, anh còn nhiều việc ở đây mà. Tôi có giám đốc Hùng rồi nên muốn trốn ra ngoài một chút thôi. Đưa chìa khóa xe cho tôi đi.

Anh ta không thuyết phục được An An nên miễn cưỡng đưa chìa khóa cho cô. Ngồi thêm một lát, cô lấy túi xách, đeo kính lên nhẹ nhàng đi ra ngoài.

Cao Phong nhìn thấy An An ra ngoài liền đứng lên xin phép đi theo.

Cô đưa chìa khóa xe cho nhân viên tổ chức để họ lái xe ra cho cô. Trong lúc đợi, cô giật mình khi nghe Cao Phong gọi nhưng vờ như không nghe thấy.

Cao Phong đứng bên cạnh cô hạ giọng nói khá nhỏ.

- Em nghe thấy anh gọi chứ? Ở đây chỉ có hai chúng ta nên không cần phải tỏ ra xa lạ vậy đâu.

Cô quay người lại, khẽ nhếch miệng cười:

- Xin lỗi, tôi không quen anh thì phải. Anh nhận nhầm người rồi.

- Dù em có cắt tóc, có thay đổi thì vẫn là em. Có nhắm mắt tôi vẫn nhận ra em mà thôi. Đừng có chơi bài người lại với tôi. - Anh khẽ nói nhưng từng chữ thốt ra dứt khoát.

Cô bỏ kính, đưa mắt nhìn thẳng mắt anh trả lời dứt khoát:

- Anh không phải đang kiếm cớ làm quen với tôi đấy chứ? Tôi nhắc lại lần nữa cho anh nhớ nhé! Tôi không quen anh, nếu muốn hợp tác xin mời làm việc với trợ lí của tôi. Chào anh!

Chưa kịp để Cao Phong nói gì, cô đeo lại kính bước nhanh ra xe đã được nhân viên đỗ trước cửa. Lên xe, mở cửa kính nhìn thấy sự hụt hẫng và ngạc nhiên của anh thì cô mỉm cười, vẫy tay chào rồi lái xe đi.

******

Sau khi mua sắm về đến nơi đã 10h đêm nhưng trong sân nhà Riccardo vẫn có một hàng xe BMV giống nhau, An An lái xe lách sang phần sân bên cạnh rồi mới đỗ xe lại. Khoảng vườn rộng bên trái đang được tổ chức party, đội nghệ sỹ đang ăn uống, trò chuyện, nhảy nhót cùng nhau. Riccardo thấy cô về thì gọi lớn:

- An An, cô sang đây với chúng tôi đi.

Cô lắc đầu xua tay từ chối không tham gia rồi đi vào nhà lên thẳng phòng mình.

Thấy cô về, giám đốc Hùng xin phép mọi người vào nhà gặp cô. Anh ta mang sang phòng An An một đống giấy tờ cần kí. Sau một hồi phân tích cho cô hiểu những gì anh đã làm được trong ngày hôm nay thì việc của cô chỉ là đặt bút kí tên.

- Sao cả ngày hội hè chưa đủ sao mà anh ta lại còn tổ chức Party ở nhà nữa vậy?

Cô dừng bút đưa lại đống giấy tờ cho anh ta dò hỏi.

- Rất vui đấy, em xuống tham gia cùng đi. Anh còn chụp được ảnh với mấy diễn viên nổi tiếng nữa này.



Anh hào hứng định lấy điện thoại ra khoe nhưng bị cô gạt đi khiến anh ta mất hứng. Cô đứng lên lấy quần áo chuẩn bị đi tắm đuổi khách:

- Anh ra ngoài đi, em mệt rồi cần nghỉ ngơi.

- Em không xuống tham dự thật à? Còn trẻ nên giao lưu một chút đi.

Cô quay mặt nhìn không nói gì khiến anh im bặt luôn, cúi đầu chào cô rồi cầm hồ sơ đi ra khỏi phòng, nhẹ nhàng đóng cửa lại.

*****

Ra khỏi nhà tắm, tiếng nhạc ầm ầm dội vào phòng, cô đóng cửa sổ và kéo rèm lại. May thay nhà anh ta khá rộng lại ở riêng một khu nên không ai bị làm phiền. Đây có thể nói là địa điểm lí tưởng để ăn chơi nhảy múa mà đến con kiến cũng không thể lọt qua được.

Nằm đọc sách mãi không ngủ được, cô thèm uống cafe nên xuống dưới tầng một mở máy pha cafe. Mùi cafe thơm phức sực nức cả căn phòng thật dễ chịu. Máy pha cafe nhà anh ta cũng thật hiện đại. Đang ngắm nghía cái máy làm việc, cô giật mình bởi giọng nói vang lên sau lưng mà không cần quay lại cô cũng biết là ai. Anh vẫn vậy, nói chuyện với cô vẫn trầm ấm và đầy cảm xúc:

- Tôi có thể xin cô một cốc cafe được không?

Không trả lời, cô lấy thêm một cốc cho đường vào đưa cho anh. Mặt vẫn lạnh tanh như đối với người lạ. Cô bước qua anh lên bậc thang vẫn không nói một lời.

- Cô nói đúng, nếu tôi muốn làm quen lại với cô thì có được không? - Anh cố gắng nhấn mạnh chữ " lại"

Cô nhếch miệng cười lạnh nhạt:

- Xin lỗi, tôi không có vinh hạnh làm quen với người nổi tiếng.

Anh sững sờ nhìn người con gái trước mặt. Cô ấy thật đáng sợ, sự lạnh lùng đến vô cảm ấy không giống như trước kia. Có lẽ, cô ấy đã thực sự thay đổi. Sự ngọt ngào, ấm áp và ánh nhìn trìu mến đã không còn nữa, nụ cười tỏa nắng cũng không dành cho anh nữa. Khuôn mặt căng thẳng, hai hàng lông mày cau lại khó chịu, anh uống hết cốc cafe cô pha - cô vẫn còn nhớ sở thích của anh mà sao lại lạnh lùng đến vậy. Một cốc cafe đủ ngọt và còn lẫn một chút vị đắng khiến lòng anh nặng trĩu.

Rót thêm cafe vào cốc, cô lướt qua anh định đi lên phòng. Anh cất tiếng nói nặng nhọc:

- An An à, anh phải làm gì để em không như vậy nữa?

Anh đi theo cô lên tận phòng, cô buộc phải quay lại, nói chỉ đủ nghe:

- Vốn dĩ tôi không phải người anh quen nên anh không cần phải làm gì cả.

Anh không chấp nhận những gì đang diễn ra nên lại gần ôm lấy cô.

- Anh nhớ em, đừng làm vậy nữa mà. Em muốn gì anh cũng sẽ đồng ý nhưng đừng lạnh lùng như này có được không?

Cô bất ngờ trước phản ứng của anh nên đứng im chịu trận. Mặc anh dựa hẳn người vào mình, cô vẫn uống cốc cafe trên tay.

- Em à! Anh xin lỗi. Hãy cho anh một cơ hội nữa được không?

Cô buông giọng lạnh nhạt:

- Gặp ai anh cũng ôm lấy như này sao. Phiền anh giữ tự trọng một chút đi.

Cao Phong sợ hãi buông cô ra, ánh mắt nhìn cô ngạc nhiên, anh cố tìm ra người con gái của mình mà không thấy. Trước mặt anh chỉ là một người vô cảm, lạnh lùng, khuôn mặt cô gần như không bộc lộ cảm xúc gì, ánh mắt xa cách đến đáng sợ. Trước kia, khi nói gì làm anh buồn thì cô không dám nhìn thẳng vào mắt anh, vậy mà bây giờ từng lời cô ấy nói đều không chớp mắt. Nhớ đến hành động ôm eo của Riccardo, tự dưng anh lại thấy lòng ấm ức, khó chịu.

- Cao Phong, anh đang đâu vậy?

Tiếng của một cô gái ở dưới tầng một gọi tìm anh.