Yêu Anh Là Cả Trời Bão Giông

Chương 88: Anh sẽ không tha thứ cho em, quay lại đi.




17h các khách mời đã đến đông đủ, Cao Phong nóng lòng đợi cô ở sảnh nhưng vẫn không thấy cô đến. Cậu ra chỗ giáo sư hỏi:

- Thứ giáo sư, bà có nhìn thấy An An đâu không ạ?

- Em đừng tìm An An nữa, em ấy sẽ không có mặt ở buổi tối hôm nay đâu. An An về Pháp rồi.

Cao Phong đứng không vững, tại sao cô đi mà không nói với anh. Anh nhờ giáo sư gọi điện cho cô. Ngập ngừng một lát rồi bà bấm số đưa cho anh. Ra ngoài sảnh đợi mãi mới thấy cô nghe máy:

- An An à, em đang ở đâu vậy? - Cao Phong nói như cầu xin - Trả lời anh đi, em đang ở đâu vậy?

- Xin lỗi anh, đừng tìm em nữa. Anh hãy sống thật thành công và hạnh phúc. Em trở về với cuộc sống của em đây. Cảm ơn anh đã đến bên em.

An An tắt mắt, khóc nấc lên ở hàng ghế chờ.

Cao Phong ngồi xuống ôm đầu tự hỏi tại sao cô ấy lại lừa anh. Sao đi mà không nói cho anh biết. Phi vào trả điện thoại rồi ra ngoài định bắt xe ra sân bay nhưng Tống Khả giữ anh lại:

- Anh đi đâu đấy? Bữa tiệc sắp bắt đầu rồi.

- Em biết cô ấy sẽ về Pháp đúng không? Tại sao lại giấu anh? – Ánh mắt anh lóe lên ánh nhìn giận dữ.

- Anh đừng đuổi theo chị ấy nữa, hãy để chị về đi. Hai người không thuộc về nhau đâu. Chị ấy gửi cho anh này.

Tống Khả đưa thư cho anh, Cao Phong chưa đọc vẫy một chiếc taxi vừa đậu tới. Tống Khả nhanh chân cũng lên cùng với anh. Lên xe, Cao Phong mở thư của cô ra đọc:

"Cao Phong à! Em xin lỗi anh, thật sự xin lỗi. Em đã rất nhiều lần nói giá như anh đừng gặp em. Nhưng em chưa từng hối hận vì đã yêu anh. Mấy ngày qua thực sự em rất hạnh phúc khi ở bên anh. Nhưng anh biết đấy, chúng ta mãi chỉ đi trên hai con đường song song, nơi anh đi không có em và em cũng vậy. Chúng ta vốn không thuộc về nhau rồi. Anh hãy quên em đi để tìm được người phù hợp, một người sẵn sàng cùng anh đi đến cuối con đường. Anh đã rất vất vả lo cho sự nghiệp của mình nên em không thể đạp đổ nó được. Em xin anh đừng tìm em nữa. Xin anh, hãy để cho em được quên anh! Tạm biệt - An An."

Cao Phong đọc đi đọc lại rồi bật khóc. Anh đã cố gắng để quên cô trong mấy năm rồi nhưng không thể. Anh nấc lên đau đớn "Tại sao anh phải buông tay cô chứ! An An à! Anh phải làm sao đây?"

Tống Khả nhìn Cao Phong khóc mà thấy mình có lỗi quá! Biết làm sao được khi cậu không thể thay đổi ý định của chị ấy.

Xuống đến sân bay, anh lao vào tìm cô nhưng không thấy bóng dáng cô đâu, phải tìm cô ở đâu bây giờ. Sự tuyệt vọng trở về như ngày đầu cô ở Bắc Kinh. Anh chạy khắp mọi chỗ nhưng không thấy dấu chân cô.

- An An à, em đang ở đâu ra đây đi. – Cao Phong hét lớn làm mọi người quay lại.

Tống Khả phải chạy đến giải quyết:

- Đây là sân bay đấy, anh đừng làm ồn như vậy.

- Em tìm cô ấy cho anh đi, tại sao cô ấy lại buông anh ra vậy.

An An đã nhìn thấy anh ở sân bay. Tống Khả cũng đã thấy cô nhưng An An lắc đầu nên cậu đành coi như không thấy. Cô dựa tường ngồi xuống đất ôm mặt khóc. Không thể để anh nhìn thấy cô được. Cô phải rời khỏi nơi đây càng nhanh càng tốt. Một người phụ nữ nhìn thấy An An khóc đã cố an ủi cô. Cô nhờ bà đi chắn để cô vào bên trong khu đợi lên máy bay.

Quay ra nhìn anh lần cuối rồi cô quay người bước đi. Cô khóc không cầm được nước mắt. Trái tim cô đau nhói, cô sợ nếu còn nhìn thấy anh thì cô sẽ không bước đi được nữa. Tạm biệt - Em yêu anh.

Tống Khả nhìn thấy An An đã đi khuất mới thì thầm:



- Về thôi anh, chắc chị ấy đã bay rồi, đừng tìm nữa.

Cao Phong đứng lên, khuôn mặt thần thờ, ánh mắt nhìn vào trong tuyệt vọng, giận dữ nhìn Tống Khả. Anh nắm cổ áo cậu gào lên:

- Tại sao em cũng lừa anh, đáng lẽ em phải cho anh biết để giữ cô ấy lại. Em tìm cô ấy cho anh đi có được không? Anh sẽ dừng lại, sẽ quay lại con đường của cô ấy để nắm tay cô ấy. Nếu cô ấy muốn bình yên anh sẽ bỏ nghề, anh sẽ dừng lại nhưng anh cần cô ấy.

Tống Khả kéo tay anh ra động viên:

- Về đi anh, chúng ta không làm gì được nữa đâu.

- Máy bay chưa cất cánh, cô ấy vẫn còn ở đây, anh phải tìm cô ấy. Em giúp anh tìm bên kia đi.

Nhìn Cao Phong như điên loạn, Tống Khả tát anh một cái đau điếng:

- Anh tỉnh lại đi, chị ấy đi rồi đừng tìm nữa. Máy bay cất cánh trước khi chúng ta đến rồi. Em sẽ đưa anh sang Việt Nam tìm chị ấy, còn bây giờ thì về thôi đừng làm loạn nữa.

Cao Phong nhìn cậu tức giận không nói gì đi ra ngoài nhìn máy bay đang dần cất cánh lảm nhảm:

- Em hãy đợi đấy, anh không tha thứ cho em đâu An An à! Anh sẽ tìm được em.

[....]

Cao Phong nhìn ngoài đường, ánh mắt vô hồn:

- Em về đi, anh muốn đi dạo một lát được không?

Tống Khả nhìn anh ái ngại, vỗ vai an ủi:

- Hôm nay bế mạc rồi không vắng được đâu. Anh bình tĩnh lại đi rồi chị ấy sẽ về.

Khuôn mặt anh thoáng cau lại, giọng nói anh lạc đi đầy oán hận và trách móc:

- Cô ấy sẽ không tìm anh nữa, người vô tâm như cô ấy sao có thể sẽ về nữa chứ? Cô ấy diễn xuất giỏi hơn anh nghĩ. Sáng nay bọn anh vẫn vui vẻ, cô ấy hứa mỗi sáng sẽ giúp anh chuẩn bị đi làm, tất cả chỉ là hứa suông. Tại sao cô ấy lại làm vậy?

- Anh cứ nghĩ chị ấy không còn yêu anh đi rồi trở về với thế giới của mình. Chị ấy không đi được con đường của anh nên đừng cố nữa.

Tống Khả vừa giận vừa thương nhìn anh như mất hồn.

Về tới nơi, Cao Phong đưa mắt tìm giáo sư của An An. Ngồi xuống bên cạnh bà, anh khẽ nói:

- Xin lỗi giáo sư, cuối buổi tiệc cô có thể gặp em một lát được không ạ?

Giáo sư chính là cơ hội cuối cùng của anh. Nhận được cái gật đầu, thái dương anh giãn ra, thở phào nhẹ nhõm.



*****

Tan tiệc, Cao Phong mang nước đến mời giáo sư. Cô uống nước rồi từ tốn nói:

- Em đã không đuổi kịp An An hả?

Ánh mắt anh chùng xuống, lòng mang một hi vọng mơ hồ nên nặng trĩu, khuôn mặt căng thẳng vẫn như chưa tin những gì đã diễn ra:

- Vâng ạ, em đã tìm cô ấy nhưng không gặp được. Cô có thể cho em địa chỉ của cô ấy bên Pháp được không ạ?

- Nếu An An đã muốn tránh em thì cô không có lí do gì giúp em cả .

Giáo sư đặt tay lên bàn, đưa ánh mắt cảm thông nhìn vẻ mặt đầy đau khổ của người thanh niên trước mặt. Vì cậu ta mà con bé đã đau khổ suốt hai năm qua. Mấy ngày qua nhìn nó hạnh phúc như vậy chắc hẳn là tình yêu dành cho cậu ta rất nhiều. Bây giờ nó cũng lại vì cậu ta mà chịu đau khổ một mình chắc hẳn phải có lí do. Người thanh niên trước mặt lộ rõ vẻ chán chường, đôi mắt đỏ au:

- Em muốn gặp cô ấy, muốn thuyết phục cô ấy lần nữa. Tại sao cô ấy lại cố tình trốn chạy khi rất yêu em chứ?

Cao Phong chống tay đỡ trán không dám nhìn thẳng giáo sư.

- Cậu có hiểu vì sao An An phải làm vậy không? Yêu, được yêu nhưng lại không thể sống với người mà mình yêu thì đau khổ thế nào? Hai năm qua, con bé đã trải qua những gì thì chỉ có tôi mới biết. Khi nó đã tĩnh tâm lại thì cậu lại xuất hiện, lại lôi vết thương lòng của con bé dậy. Vì thấy nó vui nên tôi mới không ngăn cản. Nhưng bây giờ khi An An đã quyết định như này thì em hãy thả tay con bé ra đi.

Giáo sư nhìn thấy ánh mắt tuyệt vọng của cậu. Nhưng vì là người đã từng trải, vì biết An An làm tất cả vì cậu ta nên cô không thể nhân nhượng được.

- Con bé sẽ kết hôn sau khi về Việt Nam với người mà cậu từng gọi là " thầy" đấy. Nên tôi khuyên cậu, đừng dây dưa với nó nữa sẽ không tốt cho cả hai đâu.

Cao Phong lắc đầu, khuôn mặt căng thẳng, hàng lông mày nhíu lại, đôi mắt sâu thẳm như có nước:

- Cô ấy sẽ không làm như vậy. An An yêu em mà. Cô ấy không thể lấy người khác được. Em sẽ chờ cô ấy, sẽ đi tìm lại cô ấy về. Cảm ơn cô đã cho em biết tin mà em không mong đợi.

Anh đứng lên định bước đi thì giáo sư tiếp tục khuyên:

- Yêu là muốn người mình yêu hạnh phúc, sự cố chấp của em chỉ mang lại đau khổ cho con bé thôi. Thời gian qua, nó đã sống không bằng chết rồi. Là một người rất yêu An An, tôi mong cậu hãy chấm dứt với con bé đi. Chỉ khi nào cậu dừng chân sự nghiệp này thì mới mong ở cùng với An An được. Tôi sẽ chuyển lời cậu đến con bé còn việc nó có gặp lại không thì cậu nên đợi đi.

Cao Phong không nghe thấy giáo sư nói nữa, tai anh ù đi, cúi đầu chào giáo sư, anh bước nhanh ra ngoài. Tống Khả nhìn thấy vội chạy theo kéo tay anh lại:

- Anh à, chúng ta về thôi.

- Cô ấy sẽ cưới thầy Tô, em có tin không?

Anh nhìn người bạn mình, hi vọng cậu ta sẽ nghĩ giống mình nhưng câu trả lời của Tống Khả làm anh tắt ngấm hi vọng.

- Em biết chuyện ấy rồi, chị ấy sẽ hạnh phúc, còn anh thì quên chị ấy đi để tiếp tục đi con đường của mình.

Hai người lên xe, Cao Phong lắc đầu không tin, mở cửa xe nhìn ra ngoài đường. Ánh đèn vàng le lói, xuyên trong màn đêm u tối. Con đường cứ dần sáng lên nhưng lòng anh thì càng tối tăm. Anh phải làm gì khi lần nào cô cũng buông tay anh ra. Cô có yêu anh không, tại sao lại đối xử với anh như vậy? Giọt nước mắt đứt quãng vì bị kìm nén, anh khóc vì thấy mình bất lực. Có lẽ con đường anh chọn là sai lầm chăng. Tại sao cô ấy đã không tin tưởng anh? Quay sang người bạn của mình, anh đề nghị:

- Chúng ta đi uống rượu nhé! Anh cần phải quên cô ấy ngay lúc này.