Yêu Anh Là Cả Trời Bão Giông

Chương 83: Hi vọng vỡ tan




Đứng mãi đến lúc cậu ta ngồi vào bàn An An mới xin phép đi ra ngoài ngồi cho thoáng. Chân cô đau vì phải đi giày cao gót. Ngồi xuống ghế đặt ngoài sảnh, cô tháo giầy ra cho thoải mái. Tống Khả theo ngay sau ra ngồi cạnh:

- Người đi với chị cả tối nay là ai vậy?

- Chị phiên dịch cho cậu ấy theo lời của giáo sư.

- Một buổi phiên dịch như vậy lương cao không? - cậu ta cười nhìn An An

- Không bằng buổi đi dự sự kiện của các cậu đâu- An An cười nháy mắt trêu lại.

- Vậy mai em thuê chị phiên dịch một ngày cho em và một cô gái Pháp mà em mới quen nhé!

An An mỉm cười lắc đầu từ chối lời đề nghị đó.

- Chị không phiên dịch để tán gái, chị không hiểu ngôn ngữ của tình yêu đâu.

- Chị thật quá đáng mà. Tại sao diễn viên mà cô ấy không biết nói tiếng Anh nhỉ?

- Em đi hỏi cô ấy xem.

- Hôm nay chị rất đẹp. Em đang nghĩ có lẽ nhiều người đang ghen tị với chị đấy, đặc biệt có người chẳng rời mắt khỏi chị lúc nào đâu. – Tống Khả thì thầm.

An An quay sang nhìn cười.

- Sao cậu lại ra đây? Không ở trong ấy với người cậu thích à? Chị dạy cậu mấy câu để nói nhé!

- Em đừng tiếp tay cho cậu ấy làm việc xấu nhé! - Cao Phong đứng sau hai người lên tiếng.

An An và Tống Khả đồng loạt quay lại. Anh đến ngồi cạnh cô:

- Em không làm việc nữa hả? Sao ra đây ngồi? Chân đau hả? Để anh xem cho nhé! – Anh định ngồi xuống nhưng cô giữ anh lại lắc đầu.

Tống Khả mắt tròn mắt dẹt nhín hai người:

- Này, anh chị có thấy em ngồi đây không mà nhìn nhau ghê vậy.

An An quay sang xua tay:

- Không có mà, chị nhìn anh như nhìn em thôi có gì khác em đâu.

Cao Phong không đồng ý:

- Anh là người yêu em làm sao mà giống nhau được. Em không được nhìn ai khác ngoài anh đâu.

- Thôi em như người thừa ngồi đây xem người ta diễn cảnh tình cảm thôi. Còn nhìn nữa chắc em ghen tị đến vỡ tim mất.

An An quay sang định giải thích nhưng cậu đã đứng lên lắc đầu cười rồi đi vào. Cô quay sang anh nổi cáu:



- Anh chẳng giữ ý gì cả? Còn bây giờ thì anh vào đi cho em yên tĩnh một chút. Phóng viên chụp được không hay đâu.

Anh vui vẻ đồng ý đứng lên:

- Lát em về khách sạn đi, xong việc anh qua nhé!

Cô gật đầu nhìn anh vào trong, vậy là thời gian một tuần cũng sắp hết rồi. Sau đợt này về Việt Nam cô sẽ sắp xếp cho anh gặp gia đình mình.

- Chào chị, em gặp chị một lát được không ạ?

Cô ngước mắt nhìn cô gái nhỏ nhắn bên cạnh nhưng hình như không quên cô bé ấy.

- Xin lỗi, em có nhận nhầm người không? Tôi không quen em.

Cô gái mỉm cười ngồi xuống cạnh:

- Chị không biết em nhưng em thì biết chị. Giới thiệu với chị, em là trợ lí của anh Cao Phong.

An An nhìn cô gái bên cạnh, trợ lí của anh ở đây mà mấy ngày nay cô không thấy mặt.

- Em gặp chị có chuyện gì vậy?

Cô gái nhìn An An không chớp mắt:

- Chị đẹp thế này bảo sao anh Cao Phong yêu chị như vậy. Chị cố tình đến đây để gặp lại anh ấy sao?

An An nghe chữ " cố tình" mà thấy hơi khó chịu nhưng vẫn muốn nghe thêm điều cô ta định nói. Cô lạnh lùng trả lời:

- Cảm ơn em về lời khen nhưng anh ấy yêu chị không phải vì chị đẹp, xung quanh anh ấy người đẹp đâu có thiếu. Còn việc cố tình gặp hay không thì em không có quyền phán xét. Chị không có thời gian nên em cần nói gì cứ nói đi.

Hít một hơi sâu, cô trợ lí nói bằng giọng vừa pha chút mỉa mai, đòi hỏi:

- Chị đã bỏ anh ấy bao năm rồi tại sao không tiếp tục mà bây giờ lại quay về. Bao năm qua, khi anh ấy khó khăn nhất thì chị không hề bên cạnh, còn bây giờ anh ấy thành công thì chị lại quay về. Những năm qua nhìn anh ấy chạy theo chị, điên cuồng bỏ cả việc để sang Pháp tìm chị rồi không tìm được về nhốt mình trong phòng cả tuần không cho ai làm phiền, những điều ấy chị có biết không? Anh ấy đã đau khổ thế nào chỉ có em chứng kiến nên em không thích chị. Bây giờ sự nghiệp anh ấy đang đà đi lên nên em không muốn chị làm ảnh hưởng đến anh ấy. Nếu bây giờ anh ấy cứ quấn lấy chị thế này e rằng sự nghiệp sẽ không lên được nữa. Chị thông minh, giỏi giang, xinh đẹp và giàu có nên chắc không thiếu người theo đuổi. Chị hãy buông tha cho anh ấy đi ạ. Thời gian với anh ấy không có nhiều, nếu không là lúc này thì không bao giờ có thể bật lên được.

An An chỉ ngồi im không nói gì, yêu cầu cô gái cứ nói tiếp cô sẵn sàng lắng nghe:

- Anh ấy đã rất vất vả gây dựng như nào thì chị đâu có biết. Nếu như chị đã không muốn ở cạnh từ lúc ấy thì cũng đừng xuất hiện nữa được không? Mấy hôm nay, anh ấy sang đây nhưng lúc nào cũng bên cạnh chị, chỉ chăm chăm làm xong việc rồi chạy đến bên chị, điều ấy không hợp lí. Công ty gọi điện cho anh ấy chụp quảng cáo thì anh từ chối để ở lại thêm. Chỉ có em biết là anh ấy ở lại vì điều gì. Xin lỗi chị vì em ích kỉ, nhưng chị không xứng đáng ở cạnh anh ấy. Có chị chỉ làm anh ấy chùn bước mà thôi. Anh ấy cần một người khác để kéo được anh ấy nổi tiếng hơn. Nếu yêu anh ấy thì chị nên suy nghĩ những gì em nói.

Cô gái dừng lại nhìn An An không chớp mắt.

- Có những điều em nói đúng nhưng có những điều em không hiểu hết được. Chị cũng không muốn giải thích với người lạ. Chị chỉ muốn nói với em rằng chưa bao giờ chị bỏ rơi anh ấy. Anh ấy xảy ra chuyện gì, khó khăn như nào chị đều biết thậm chí còn biết rõ hơn em nhưng chị chỉ âm thầm giải quyết mà không ra mặt. Chị không cần tiền hay danh vọng của anh ấy vì những thứ ấy chị không thiếu. Chị biết em lo cho anh ấy nhưng chuyện tình yêu của bọn chị em không có quyền can thiệp và cũng không cần em dạy chị phải làm gì? Chào em.

Cô gái thấy phản ứng của An An thì cố nói thêm:

- Chị và anh ấy giống nhau là đều cố chấp. Xin chị hãy suy nghĩ những gì em nói, nếu yêu anh ấy thì chị nên biết mình phải làm gì.

An An không nói gì thêm đi thẳng vào trong hội trường. Nếu nói không để ý thì là nói dối, cô đã lắng nghe từng lời cô gái trợ lí nói nên tâm trạng mới thấy nặng nề như này. Vừa mới đây thôi, cô còn muốn đưa anh về ra mắt, muốn cùng anh xây dựng một gia đình, muốn bù đắp cho anh sau tất cả nhưng dũng khí ấy đã biến mất rồi. Anh chàng diễn viên người Pháp đến bên cạnh gọi nhiều lần cô mới giật mình ngẩng lên. Gạt suy nghĩ, cô mỉm cười rối rít xin lỗi.



- An An, tôi tìm cô từ nãy rồi đấy. Cô có chuyện gì sao nhìn buồn vậy?

- Xin lỗi anh, tôi ra ngoài hóng gió. Trong đây ngột ngạt quá! Tôi không sao đâu ạ. Chúng ta làm việc tiếp chứ ạ?

- Cô qua đây giúp tôi nói chuyện với mấy người đi.

Cô đi theo anh ta nhưng từ xa Cao Phong tỏ vẻ không hài lòng dù biết đó là công việc của cô. Các nghệ sỹ tranh thủ giao lưu, trò chuyện và làm quen với nhau, phóng viên cũng có mặt ở đây rất đông. Ngồi xuống bàn lẻ, cô cầm cốc rượu uống nhìn anh đang nói chuyện cùng các nghệ sỹ khác. Một phóng viên tiến lại gần đứng đối diện, nhìn qua thẻ thì cô biết anh ta là người Trung Quốc sang đưa tin.

- Tôi có thể phỏng vấn cô được không?

Nghĩ anh ta nhầm mình với một ngôi sao nào đó nên cô từ chối:

- Tôi chỉ là phiên dịch thôi, anh nhầm tôi với ai rồi chăng.

- Không, tôi biết cô là người của ban tổ chức và là phiên dịch viên nhưng có chút chuyện cần xin vài lời của cô thôi.

An An ngạc nhiên nhìn anh ta, khẽ nhíu mày, cô thẳng thắn từ chối:

- Xin lỗi, tôi không có gì nói với anh cả. Xin phép anh.

Cô định bước đi thì anh ta nói nhỏ:

- Nếu chuyện ấy về diễn viên Cao Phong, người ở cùng cô mấy hôm nay thì có được không?

Một luồng điện chạy rẹt qua người, sống lưng lạnh toát, cô quay lại lạnh lùng, khuôn mặt lộ rõ vẻ khó chịu nhìn anh ta:

- Ý của anh là gì?

Anh ta biết đã đánh trúng được tâm lí của cô nên chẳng vội vàng mà cầm cốc rượu chạm vào cốc cô:

- Tôi muốn phỏng vấn về mối quan hệ của hai người. Hóa ra anh ta có người yêu đẹp như này cơ mà. Kể ra cũng đáng để hi sinh đấy chứ?

An An cau mày, giọng giận dữ:

- Anh muốn gì? Tôi không thích vòng vo đâu.

- Tôi thích sự thẳng thắn này của cô, nhìn qua thì cũng biết cô không phải người tầm thường rồi, cô có nên cho tôi một cuộc hẹn không vì ở đây đang ồn quá!

Anh ta nhìn An An không chớp mắt:

- Anh cho tôi danh thiếp đi, trưa mai xong việc tôi sẽ gọi cho anh.

Anh ta hỉ hả cười, đưa danh thiếp nhưng lại cố tình chạm tay cô. Khẽ rùng mình, cô nắm tay lại khiến tờ danh thiếp bị vò nát.

- Tôi chờ tin của người đẹp, à cho cô cái này làm tin nhé!

Anh ta rút trong túi áo tấm ảnh cô và anh đang hôn nhau ở dọc bờ kênh vào tối hôm trước. Hắn nhìn cô cười ma mị rồi bước đến chỗ đồng nghiệp của mình. An An cầm bức ảnh xé nát bình thản ném vào thùng rác.