Yêu Anh Là Cả Trời Bão Giông

Chương 8: Tội đồ




Cao Phong đến chỗ Tô Đức đề nghị được đi đón An An. Mọi người đi trước rồi gặp nhau ở trên Vạn Lí Trường Thành. Tô Đức đồng ý và đưa chìa khóa xe của mình cho Cao Phong. Cao Phong đi đến khách sạn nhưng đường lại tắc. Anh nhích xe từng tí một rồi lấy điện thoại gọi cho An An đến cả chục cuộc nhưng không nghe máy. Cao Phong từ suốt ruột bắt đầu lo lắng" Hay cô ta bị làm sao rồi". Anh rẽ sang một đường khác để đi. Mặc dù xa hơn nhưng sẽ không tắc.

Trên đường đi Cao Phong hình dung ra đủ thứ chuyện sẽ xảy ra với An An.

An An tỉnh giấc nhìn đồng hồ đã 8h30 lại có rất nhiều cuộc gọi. Cô lao nhanh vào nhà tắm đánh răng rửa mặt. Phi ra chọn quần bò và áo phông đen, đội thêm mũ rồi khoác ba lô chạy xuống dưới. Vừa gửi chìa khóa phòng thì thấy Cao Phong đỗ xe bước xuống. An An chạy như bay ra:

Mọi người đã đi chưa? Sao anh lại ở đây?

Tôi đến đón cô đấy. Tưởng cô bị làm sao rồi chứ? - Cao Phong mở cửa cho An An.

Không tại anh thì tôi đâu có dậy muộn, vì anh cứ làm phiền tôi ngủ nên mới tắt chuông chứ - An An làu bàu.

Sao đọc tin nhắn mà không trả lời nên tôi tưởng ai bắt cô đi rồi chứ!

An An không nói nữa mà mở cửa xe ra để nhìn cây Ngân Hạnh bên đường.

- Chơi cả ngày hôm qua với cây mà không chán à? - Cao Phong lắc đầu ngán ngẩm.

- Anh chơi với một cô gái cả ngày chán chưa? - An An quay lại nhìn, cười nhếch mép.

Cao Phong ngớ người, cô ta sao lại đi so sánh cây với người. Đúng là đã ở cùng với cô ấy suốt ngày hôm qua và có thể thêm cả ngày hôm nay nữa nhưng anh thấy bình thường không đến nỗi chán lắm. Ngoài việc cô ta cãi nhanh hơn anh kịp nghĩ thì việc ở cùng một cô gái đẹp không có gì là nhàm chán cả.

- Hôm nay lớp anh đi chơi thời tiết đẹp nhỉ? - An An bắt nắng, nheo mắt cười.

- Mùa thu, ngày nào thời tiết cũng thế thôi. - Cao Phong đáp lại mà không nhìn cô.

An An có điện thoại gọi tới. Nhìn người gọi, cô nhíu mắt, mặt tắt hẳn niềm vui. Cao Phong tắt nhạc cho An An nghe:

- Ông nội ơi, con đây ạ?

- Ông đã đặt vé cho con về Hàng Châu vào 9h sáng mai nhé! Lát chú Châu sẽ gửi cho con xác nhận.

- Vâng ạ, con đâu còn lựa chọn khác đâu - An An nói giọng như vừa bị mắng.

- Mai ông sẽ đón con ở sân bay đấy.

- Dạ vâng ạ, con chào ông.

An An cúp máy, mặt nghệt ra thầm nghĩ " Cả đời này, ông luôn làm vậy, cứ quyết đi rồi mọi người làm theo"

Cao Phong thấy cô mặt ỉu xìu liền hỏi:

- Ai gọi mà lần nào thấy cô cũng căng thẳng vậy?

- Ông nội tôi đấy. Ông bắt tôi mai về và đã đặt vé xong rồi. May hôm qua còn được anh đưa đi chơi không thì chỉ sang ngửi hơi Bắc Kinh rồi về mất.

Cao Phong bật cười vì cách nói chuyện của An An. Khi họ tới nơi thì cả lớp đang ngồi đợi hai người. Tô Đức vừa thấy An An đã lao đến hỏi:

- Em để điện thoại ở đâu đấy, có biết anh lo thế nào không hả?

An An cúi mặt xin lỗi anh và quay sang xin lỗi mọi người. Tiếng xì xầm nổi lên bảo không sao. Trí Duy chạy đến cạnh An An hỏi thăm. Tô Đức yêu cầu cả lớp xếp hàng. An An ngây ngô hỏi:

- Thế em đứng đâu ạ?



Nhóm con trai thi nhau lôi kéo đòi An An đứng vào hàng của họ.

Thầy Hà từ đâu đi ra cười:

- An An ra đây cho thầy Tô giao việc cho sinh viên.

An An thấy thầy liền chạy ngay ra đứng cạnh. Tô Đức nhắc nhở những việc sinh viên cần làm rồi nhờ họ:

- An An nhà thầy định hướng không tốt nên phiền các em đi mà thấy cô ấy lang thang thì kéo về hộ thầy, đi đâu cô ấy cũng lạc được.

Nói xong, Tô Đức quay sang gọi:

- An An ra đây xem nào.

Tô Đức tháo mũ và kính của An An ra giới thiệu.

Các em nhìn mặt hộ thầy nếu lạc còn tìm được.

Cả lớp nhao nhao lên:

- Ôi em gái thầy xinh quá!

An An lại lấy mũ và kính đeo lên. Quay sang Tô Đức:

- Em bây giờ không lạc đâu, thật đấy.

Nói xong cô nhìn Cao Phong thấy anh ta đang cười. Cô cau mày ý bảo cậu ta không được nói chuyện hôm qua.

- Thưa thầy, em tình nguyện đi cạnh An An ạ - Ngô Minh chạy lên xung phong.

- Em có biết là em vừa mang cục nợ vào người không hả? Cả đại gia đình nhà thầy đi chơi không ai muốn nhận nhiệm vụ này đâu. Em nghĩ kĩ chưa?

Trí Duy kéo thêm Cao Phong đi lên:

- Thầy giao An An cho ba bọn em đi ạ. Đảm bảo cô ấy sẽ không lạc đi đâu ạ.

Thầy Hà cười nhắc sinh viên lần nữa rồi hẹn giờ tập trung nếu ai bị lạc. Thầy Tô và thầy Hà đi trước dẫn đoàn sinh viên theo sau. An An và ba chàng lính ngự lâm đi sau cùng.

An An trầm trồ ngạc nhiên trước độ lớn của Vạn Lý Trường Thành. Cô cũng từng tìm hiểu nhưng không tưởng tượng được lại đồ sộ như thế. Hai bên lại còn có cả cây Ngân Hạnh nữa. Cô đứng bên thành ngó xuống thì Ngô Minh lôi lại:

- Cô làm gì đấy, cẩn thânn không ngã.

- Làm sao mà ngã được, tôi lớn rồi mà. Mọi người cứ đi đi.

Cao Phong đi đến đứng cạnh:

- Để tôi lấy dây buộc tay cô vào tay tôi nhé! Như thế mới đảm bảo cô không lạc mất. - Anh nói vừa đủ để An An nghe thấy.

Ngô Minh đứng bên còn lại:

- Tôi nhận nhiệm vụ rồi nên sẽ không rời cô nửa bước.



- Các cậu không làm bài tập hai thầy giao à?

Họ chợt nhớ ra liền lấy giấy bút ra để ghi chép. An An cũng chẳng biết Tô Đức yêu cầu họ làm gì nữa. Chỉ có cô là rảnh nhất. An An chạy đến hòa vào đoàn du lịch có hướng dẫn viên đang nói. Cô chăm chú nghe họ giới thiệu, còn kể cả truyền thuyết về cô gái gì mà khóc chồng làm đổ cả thành. Cô vừa nhặt một viên đá định cho vào túi thì bị người bên cạnh nhắc:

- Cô gái ơi, không được lấy đá ở đây đâu sẽ bị phạt đấy. Chỉ được chụp ảnh thôi.

An An xấu hổ, cười trừ thả viên đá ra. Cô tiếp tục đi theo họ để nghe kể về nơi đây.

******

Sau khi viết, ba chàng lính ngẩng đầu lên không thấy cô đâu nhìn nhau hoảng:

- An An đâu rồi, vừa mới đứng đây cơ mà. - Ngô Minh mếu máo

- Bây giờ tớ đã hiểu vì sao nhà cô ấy sợ phải coi rồi - Trí Duy nhận định.

Cao Phong thì bình tĩnh hơn:

- Thôi bây giờ chia nhau đi tìm. Đừng nói với thầy Tô không cô ấy lại bị mắng.

Ba người chia nhau đi tìm. Theo Cao Phong nhất định cô ấy lại như hôm qua tham gia vào đoàn tham quan để tìm hiểu rồi. Cứ thấy đoàn tham quan nào là anh lại ngó vào. Ba người tìm một lúc vẫn không thấy bóng dáng An An đâu, gặp nhau lắc đầu ngao ngán rồi lại chia nhau đi tìm.

An An cứ đi theo mà không để ý đến mấy người đi với mình. Cô nghĩ ở đây chỉ có đi thẳng thì lát cô quay lại là xong thôi với lại để họ còn học.

An An ngồi xuống nghỉ cùng cả đoàn. Cô dựa vào một bờ tường, nghe được gì hay cô lại ghi ghi chép vào cuốn sổ tay. Cao Phong đi tới thấy cô đang vẽ rồi lại ghi. Anh nhẹ nhàng đi đến đằng sau nhìn và nhận ra sơ đồ cô vẽ rất dễ hiểu. Anh với tay lấy quyển sổ làm An An giật mình nhìn lên:

- Anh làm gì thế? Có biết tôi đang thu nhập thông tin không hả?

Cao Phong mở ra thì thấy ghi vẽ rất nhiều, cô ta có cách vẽ rất hay, nhìn đặc biệt hay. Đưa lại sổ cho An An:

- Hôm nào cô dạy tôi vẽ kiểu này nhé!

- Mai tôi về rồi nên làm sao dạy được.

Cả đoàn đứng dậy đi, An An lại đi theo. Cao Phong lôi cô lại:

- Cô có biết ba chúng tôi tìm cô khổ lắm không hả? Không đi nữa theo tôi về chỗ Ngô Minh và Trí Duy đi.

An An giật tay ra:

- Anh về bảo họ tôi không sao, cứ lo bài vở đi. Đi với các anh tôi không tìm hiểu được gì hết. - An An lại đi lên nghe cho rõ.

Cao Phong lắc đầu giơ tay xin hàng vô điều kiện rồi lẽo đẽo đi theo cô. Anh thấy cô cứ vừa nghe, vừa vẽ, vừa viết. Ngoài viết văn và phiên dịch ra thì cô ta còn biết vẽ nữa.

An An chăm chú chẳng thèm để ý xem cậu ta có đi theo không? Lát lạc không thấy thì cô theo đoàn này xuống rồi bắt xe về. Lần này Cao Phong vừa đi vừa nhìn cô vẽ mà không rời mắt.

Ngô Minh và Trí Duy gặp thầy Tô báo cáo là An An đã mất tích khiến cả lớp xôn xao. Tô Đức cáu:

- Sao hai cậu bảo coi được cô ấy.

- Thầy ơi, bọn em vừa cúi xuống một tý đã không thấy đâu nữa rồi - Trí Duy giải thích.

Thầy Hà hỏi An An mất tích chỗ nào rồi nhờ mọi người chia ra đi tìm.