Yêu Anh Là Cả Trời Bão Giông

Chương 76: Tìm đến khách sạn




Cao Phong đứng bên đường đã nhìn thấy An An và Tống Khả nói cười vui vẻ. Như vậy là cô ấy chỉ không muốn gặp anh thôi. Càng thất vọng hơn khi anh hỏi mà cô lại ra hiệu lắc đầu với Tống Khả, anh đoán cô không muốn gặp mình nên không sang nữa. Anh sẽ tìm cơ hội để gặp cô, để hỏi "vì sao cô thất hứa? Vì sao lại xa cách? Vì sao lại đối xử với anh lạnh lùng như vậy? ...hàng trăm câu hỏi mà anh muốn câu trả lời nhưng làm thế nào tiếp xúc được với cô đây.

Tống Khả chạy về đưa địa chỉ An An vừa viết cho anh:

- Còn mọi chuyện anh tự lo nhé! Cẩn thận không bị phóng viên chộp được. Nếu cần em giúp gì nữa thì bảo em. Bây giờ đi vào thôi đừng nhìn nữa để cho chị ấy nghỉ ngơi.

- Tại sao cô ấy lại lạnh lùng với anh như vậy? Cô ấy hết yêu anh rồi sao?

- Nếu anh không có niềm tin vào chị ấy thì trả địa chỉ đây đừng tìm nữa. Chỉ cần nhìn cái cách chị ấy nhìn anh là em có thể hiểu được chị ấy yêu anh thế nào mà anh còn đứng đây nghi ngờ nữa sao.

Tống Khả bỏ vào trước. Lời nói của cậu ta đã thắp lại hi vọng của anh. Anh vẫn đứng im nhìn cô ngồi trầm tư với vẻ mặt mệt mỏi mà anh chỉ muốn lao sang ôm lấy người con gái ấy. Cái giá của nổi tiếng là muốn sống thật với chính mình cũng không được nữa. Thời gian qua, anh đã nhớ cô biết bao, anh đã nghĩ sẽ lao vào ôm cô ngay khi gặp mặt nhưng bây giờ gặp được rồi lại không được bén mảng lại gần.

Cất tờ giấy vào túi áo, anh nhìn thấy cô nằm xuống bàn mới quay người đi vào trong.

*****

Ngủ thiếp đi trên bàn, khi tỉnh dậy nhìn đồng hồ đã hơn 2h nên cô đứng lên đi về làm việc. Chắc giờ này giáo sư đang tìm cô rồi. Vừa vào đến hội trường, cô thấy các khách mời đang tập trung đứng nói chuyện. Định quay đi tìm giáo sư để hoàn thành nốt công việc trong ngày nhưng người cô phiên dịch cho lúc sáng lại gọi. An An vui vẻ lại gần chào họ:

- Anh cần tôi giúp gì sao?

Cậu ta cười, nụ cười hiền hậu.

- Cô phiên dịch giúp tôi một lúc nhé!

An An giúp anh ta phiên dịch khi nói chuyện cùng các nghệ sỹ đến từ các nước. Họ khen con gái Việt Nam xinh và cảnh đẹp nên rất thích đến du lịch. An An cười nói suốt và còn quảng cáo thêm về đất nước mình.

Một người mang đến cho cô cốc nước, quay sang cầm định cảm ơn thì cô nhận ra Cao Phong nên gật đầu rồi lại quay đi.

Cao Phong thấy sự lạnh lùng từ An An thì hơi chạnh lòng. Tại sao cô ấy nói chuyện với tất cả mọi người đều vui vẻ còn lạnh lùng xa cách với anh. Dù rất muốn lại gần nhưng cứ đến thì cô lại đẩy anh ra. Nhìn cô ấy mà anh không tập trung được việc đang làm ở đây. Giật mình vì Tống Khả vỗ vai:

- Anh nhìn chị ấy như vậy không sợ mọi người và phóng viên nhận ra sao? Đừng thẫn thờ như vậy nữa, để cho chị ấy làm việc đi.

Hai người đi chỗ khác, An An quay ra nhìn bóng lưng anh chợt thấy buồn. Nụ cười đã tắt ngấm. Cô rời vị trí sau khi đã xong việc.

Giáo sư tiến lại gần hỏi han:

- An An, trưa nay em không quay lại ăn uống sao? Em đã ăn gì chưa?

- Dạ em đã ăn bánh rồi ạ.

- Ăn uống vậy sao có sức mà làm. Em xem sắp xếp nốt việc rồi về chuẩn bị tối quay lại dự tiệc nhé!



- Dạ vâng ạ.

Cô nhanh chóng đi làm việc giáo sư giao, gặp những người phụ trách các mảng để kiểm tra lại lần nữa rồi đi vào phòng chờ lấy hết đồ cầm về. Ra đến sân thấy Cao Phong đang phỏng vấn, cô đứng lại ngắm nhìn anh. Anh đã trưởng thành hơn nhiều, khuôn mặt đến thần thái đều toát ra phong thái của một ngôi sao. Anh đã làm được rồi, cô không còn phải lo lắng và xót xa khi thấy anh vất vả nữa. Anh - người cô yêu thật đẹp, nụ cười của anh cũng đẹp, khẽ mỉm cười nhưng ánh mắt thì đã đọng nước. Thấy anh đang trả lời mà khựng lại khi thấy mình nên cô kéo mũ che mặt, đeo kính bước qua anh đi nhanh ra ngoài vẫy xe về khách sạn.

*****

Về đến khách sạn tắm rửa, nhìn đồng hồ vẫn sớm nên cô lên giường ngủ. Cảm giác người đau rã rời. Mấy hôm nay cô đã ngủ rất ít. May mà mọi việc thuận lợi, không có sai sót gì xảy ra. Do mệt quá mà cô ngủ một giấc say đến tận lúc có điện thoại của giáo sư:

- Thưa cô, em đây ạ.

- Sao giờ này cô chưa thấy em đến. Nhanh đi sắp bắt đầu rồi.

- Dạ vâng ạ, em sẽ đến ngay.

Nhìn đồng hồ đã gần 6h tối, cô vội vàng phi dậy ngồi vào bàn trang điểm, làm tóc thay váy dạ hội. Lần này đi, cả hai vali quần áo cô mang chỉ có một màu đen duy nhất.

Vừa xuống xe, An An thấy Tống Khả đứng đợi ở sảnh. Cậu ta lại gần nắm tay cô:

- Em đợi chị lâu rồi, tưởng chị không tới nên nhờ giáo sư của chị gọi điện.

An An rút tay lại, gượng gạo:

- Em đợi chị làm gì, cứ lo việc của mình đi chứ.

Cô định đi trước thì Tống Khả lôi lại.

- Chị định đi một mình à. Sao em lỡ để một cô gái xinh như chị đi một mình chứ! Ngày trước ở trường, em đã ước được khoác tay chị vào dự tiệc, nghe chừng hôm nay mong ước đã thành hiện thực.

An An xua tay ra hiệu không cần:

- Em đừng đứng đấy nói nhảm nữa, hãy nhớ mình đang là người nổi tiếng đấy. Ở đây có rất nhiều phóng viên nên em đừng đùa nữa. Vào đi, chị đi tìm giáo sư chào hỏi đã.

- Thì em đưa chị vào, em không sợ sao chị cứ phải rối lên thế?

Tống Khả không chịu nhượng bộ, bước đến cầm tay An An đặt lên khuỷu tay mình rồi mỉm cười bước đi.

An An không từ chối được nên bước theo. Vào đến nơi, mọi người đang nghe giáo sư phát biểu. Cô cùng Tống Khả ngồi vào bàn mà cậu ta đã nhận chỗ sẵn.

Cao Phong nhìn thấy An An đi vào cùng Tống Khả thì khẽ nhíu mày khó chịu. Cô vờ như không thấy mà nhìn lên sân khấu nơi giáo sư đang nói.

Thỉnh thoảng An An và Tống Khả lại thì thầm to nhỏ rồi cười. Hai người không biết hay cố tình không để ý đến Cao Phong đang nhìn họ với ánh mắt đằng đằng sát khí.

Tống Khả ngỏ ý mời cô nhảy:



- Chị ra nhảy cùng em đi.

- Đây là môn mà chị chưa từng học qua đâu, em tìm người khác đi.

- Chán chị thật đấy.

Cậu mời một diễn viên Trung đi cùng đứng lên ra sàn nhảy.

Cao Phong ra khỏi chỗ đến bên cạnh cô, vừa ngồi xuống anh nắm lấy tay cô. Dù hơi giật mình nhưng cô đã rút được tay ra để lên mặt bàn mà không quay sang nhìn. Anh mỉm cười thì thầm vào tai cô:

- Hôm nay em rất đẹp.

An An quay ra cau mặt:

- Phóng viên đang có mặt ở đây đấy, anh có muốn nổi nhất trên mặt báo ngày mai không?

An An đứng lên đi sang bàn của giáo sư vì không muốn ngồi lại nữa. Cô sợ cái nhìn của anh dành cho mình. Đã lâu vậy rồi mà ánh mắt ấy vẫn nhìn cô chẳng hề thay đổi.

Anh nhìn theo bóng cô đi khuất, dù rất muốn chạy theo, muốn kéo cô vào lòng mình mà không được. Cầm li rượu lên uống hết mà sao vị của nó cay xè chẳng ngon gì hết.

An An đến cạnh giáo sư xin phép rồi ra khỏi hội trường bắt xe về khách sạn. Tống Khả chạy gọi với theo:

- Chị An An, sao vội về vậy?

An An dừng lại thấy có phóng viên chụp ảnh nên cô giơ túi lên che mặt. Lôi ra cái mũ đội và đeo kính vào. Tống Khả ngạc nhiên ngó xung quanh thì đã hiểu ra vấn đề nên chào An An rồi vào trong.

Về tới khách sạn, cô sang khu quầy ba ngồi gọi rượu uống. Mỗi khi tâm trạng nặng nề cô lại thèm uống rượu. Dần đã thành thói quen khó bỏ, cô sẽ làm gì bây giờ, cứ nhìn thấy anh như này lòng cô lại không nỡ. Cô đã được dạy nếu mà sống cam chịu thì hạnh phúc sẽ càng đi xa tầm với, nhưng lúc này đây ngoài cam chịu ra thì cô chẳng biết làm gì nữa. Ngồi uống hết chai rượu, bắt đầu thấy khó chịu nên cô đứng lên thanh toán rồi đi về phòng.

Về đến phòng, ném người lên ghế, cô lười chẳng thay nổi quần áo. Tâm trạng cô rất nặng nề từ lúc biết anh cũng ở đây. Dù đã phải lấy hết can đảm để cho anh nhìn thấy cô đang sống rất tốt, đã quên anh là ai. Vậy nhưng cứ nhìn thấy ánh mắt ấ, tim cô lại nhói lên, lại muốn yêu lại từ đầu. Bây giờ, ở một mình cảm giác chơi vơi xâm lấn, trong lòng bất ổn, cái cảm giác đau xé tim gan ập đến khiến cô bật khóc như một đứa trẻ.

Sau khi đã bình tĩnh trở lại, cô lật đật đứng dậy cởi bỏ y phục trên người rồi lấy áo choàng vào nhà tắm xối nước lên người. Cảm giác làn nước ấm chảy trên người thật dễ chịu. Cô lại nhớ anh, hình ảnh về anh cứ lởn vởn trong đầu. Anh đang rất tốt, sự nghiệp cũng đã tiến triển. Dù được báo lại thường xuyên nhưng tận mắt thấy anh thì cô mới cảm nhận được anh đã thay đổi như nào.

Anh càng thành công thì khoảng cách giữa họ càng xa, chỉ nghĩ vậy thôi là nước mắt lại rơi, một lần nữa cô lại khóc nấc lên trong nhà tắm. Nước xối xả nhưng vẫn thấy nước mắt mặn chát. Cô có cảm giác trái tim mình như có ai đó bóp nghẹt. Chính cô đã rời bỏ anh, đã chọn quên đi sao bây giờ lại khóc. Nếu đã lựa chọn thì không nên đau khổ như này chứ? Chẳng lẽ cô đã sai rồi, bây giờ biết sửa thế nào đây. Cô đã đẩy anh đi xa mình, anh không còn là của cô nữa, không còn nữa.

Ra khỏi nhà tắm, cô lau thật khô người vì không muốn cảm lạnh. Đứng bên cửa sổ, kéo rèm ra nhìn thành phố - nơi đây thật đẹp, trước kia, cô là người ham vui, thích được đi đó đây để nhìn cuộc sống, để biết rằng mình đã sống ý nghĩa thế nào?

Thấy mắt mỏi, cô tìm thuốc nhỏ rồi lên giường đi ngủ. Cô vẫn bật điện sáng khắp phòng - Như một thói quen, nếu tắt điện thì cô không ngủ được.

Nằm ngủ mơ màng nghe thấy tiếng chuông cửa, ngồi dậy nhìn đồng hồ đã 2h sáng, tiếng chuông vẫn bấm inh ỏi. Mắt nhắm mắt mở ngồi dậy đầu va vào thành tủ đau điếng. Cô gắt nhẹ lẩm bẩm kẻ đã phá đám giấc ngủ của mình.

Hé cửa ra nhưng không bỏ thanh chắn xem ai đã làm phiền cô giờ này. An An giật bắn người, cơn buồn ngủ đã bay đi đâu mất, tay đưa lên mắt dụi như không tin. Cô vỗ vào mặt mình cho tỉnh táo rồi nhìn lại nhìn ra cửa lần nữa để chắc chắn mình không mơ ngủ. Rõ ràng đầu cô vẫn đau, vẫn om đi vì cú va vào thành tủ nghĩa là cô không mơ. Vậy người đứng trước cửa cũng là thật. Cô ngỡ ngàng nhìn anh khuôn mặt đỏ au nhìn cô mỉm cười.