Yêu Anh Là Cả Trời Bão Giông

Chương 59: Say




Định ra tay đánh thì cô đã kịp nhìn ra Cao Phong.

- Anh làm gì vậy? Mọi người phát hiện ra bây giờ.

- Chúng ta về khách sạn đi, hình như anh say rồi.

- Nếu chúng ta về bây giờ sẽ lộ mất, lát anh đừng uống nữa là được mà. Thôi ra đi không mọi người nghi ngờ đấy.

Cô quay ra mở cửa nhưng anh vẫn giữ lại.

- Lát anh về cùng em nhé!

- Anh định bán tự do của mình...

Không kịp nói hết câu cô đã bị anh hôn không cho phản ứng.

- Lát em không được để thầy Tô đưa về đâu đấy.

Vì muốn trêu anh nên cô ậm ừ:

- Tùy hứng thôi, xem thái độ của anh thế nào đã.

- Em cứ thử xem.

Anh định hôn tiếp nhưng cô ngồi xuống tránh:

- Em biết rồi, bây giờ ra ngoài thôi, em mỏi chân lắm.

- Ra trước đi, sau khi kết thúc anh qua chỗ em đấy.

Cô gật đầu đẩy anh ra, hé cửa không thấy ai nên lon ton ra ngoài. Vừa ra đến cửa một khách hàng nam đi vào nhìn cô ngơ ngác, chắc anh ta nghĩ cô hâm nên vào nhà vệ sinh nam. Cô đi khá xa quay lại mà vị khách ấy vẫn ngơ ngác không hiểu chuyện gì.

Vừa về bàn, ánh mắt Tiểu Lệ đã dán lên người cô:

- Chị có thấy anh Cao Phong trong ấy không ạ? Sao hai người rủ nhau đi đâu lâu vậy?

Biết cô ta định xỏ xiên mình cho Tô Đức nghe mà thật tiếc là cô lại chẳng quan tâm xem hai người họ nghĩ gì?

- Em quan tâm đến cậu ấy thì có thể vào nhà vệ sinh hỏi xem chứ dây thần kinh của chị mỏng nên không dám vào chỗ nam giới đâu.

Chiêu Dương cười, kéo cô ngồi xuống còn Tiểu Lệ thì lại bị vố đau nên hậm hực uống rượu nhìn cô muốn lác cả mắt.

Sau một hồi ăn uống, mọi người hò nhau đi hát. An An thanh toán rồi đi ra cùng mọi người. Cô hào hứng hô hào mọi người:

- Vì thầy Tô và Tiểu Lệ mời nên các em chọn hộ chị quán nào thật sang, đẹp và chất lượng vào nhé! Quán càng vip càng tốt.

Chiêu Dương khoác tay cô đế thêm.

- Em biết một quán đúng tiêu chuẩn chị đề ra để em giới thiệu nhé!

Mọi người hào hứng hưởng ứng. Cao Phong ra vẫy xe cho mọi người lên. Tất cả đều đã uống rượu nên không ai lái xe nữa.

Đúng là quán dành cho nhà giàu, họ xây lớn như một cung điện, nhân viên đón mọi người từ cửa rồi dẫn họ lên một phòng lớn nhất. Mọi người hào hứng hò hét gọi bia và đồ ăn.

Cô ngồi cạnh Chiêu Dương nhìn mọi người. Cao Phong đi loanh quanh một hồi rót bia thì cũng lại hạ cánh ngay bên cạnh cô.

Thầy Hà ngồi gần đấy cười nhắc lại lần cô bị Tô Đức phạt.

- An An đúng là không tầm thường! Lần này thì đã trả thù xong vụ trước rồi nhỉ?

- Dạ, em có thù oán ai bao giờ đâu ạ. Chẳng qua đã đi hát phải phòng như này mới thích ạ.

Trí Duy cầm mic nói rõ to:

- Chị đúng là cao tay thật. Nhờ chị mà hôm nay bọn em được dùng toàn đồ cao cấp thôi.

An An liếc nhìn Tô Đức giơ cốc cười. Cả tối nay, anh trầm ngâm ít nói, cứ định qua chỗ cô lại bị Tiểu Lệ giở trò giữ lại. Cô hi vọng cô ta có thể giữ chân được anh.

- Em đang nghĩ gì đấy?

Cao Phong thì thầm đưa cho cô quả nho đã bỏ vỏ. Cô lắc đầu cười nhận nho của anh ăn ngon lành. Trí Duy cầm micro lại hét to khiến ai cũng rùng mình.

- Ai muốn hát mở đầu chương trình nào?

Tiểu Lệ đứng lên xung phong. Cô ta có vẻ cũng say rồi nên rất hào hứng. Chọn cho mình một bài hát nhạc nhẹ, nghe thì An An đoán là buồn. Buồn cũng đúng thôi vì bày ra đủ trò nhưng chẳng đến được hồi kết.

- Lời bài hát nói gì đấy em - cô ghé tai Chiêu Dương hỏi.

- Chia tay đẫm nước mắt chị ạ.

Cao Phong lại chuyển qua bóc quýt đưa cho cô. Anh lấy cô ăn liên tục không dừng.

- Anh định biến em thành lợn sao?

- Vậy thì sẽ không ai để ý em nữa.

- Thế chia tay đi không yêu nữa.

Cô làm mặt giận dỗi với anh. Trong phòng, ánh đèn cứ mờ ảo, mọi người thì say sưa uống rồi hát nên không ai chú ý đến biểu hiện khác lạ của hai người họ.

- Anh đùa em thôi nhưng cũng nên tăng cân một chút, anh thấy em gầy nên xót ruột.

Tống Khả từ đâu nhảy vào giữa hai người ngồi.

- Chị uống với em đi, hôm nay thì không say không về nhé!

Cao Phong cũng bị ép uống nên mỗi người uống liền mấy chai. Chiêu Dương gật gù giơ tay xin đầu hàng. Cao Phong thì mặt đỏ như quả gấc chín chỉ có cô là vẫn thấy bình thường. Tống Khả liêu xiêu đi ra giữa phòng nhảy múa cùng mọi người còn thầy Hà thì đang hát khiến cô cười không ngậm được miệng. Trong bóng tối mờ ảo, Cao Phong cứ nắm chặt tay cô không buông.



- Hình như anh say rồi.

- Vậy đừng uống nữa, lát để em uống cho. Hay anh lên hát đi cho giải rượu.

Tống Khả réo tên cô trên micro:

- Chị An An lên hát đi nào?

Cô thả tay Cao Phong ung dung đứng dậy đi ra ngoài.

- Hôm nay thật vui, tôi cười sắp không ngậm được miệng nữa rồi đây nên hát dở mọi người cố nghe nhé!

- Chị cứ hát đi, hôm nay vui nên hay dở không quan trọng.

- Mọi người hát cùng chị nhé!

Chiêu Dương say xỉn đứng dậy lôi cả Cao Phong lên. Vì say nên mặc Cao Phong từ chối thì con bé vẫn lôi anh lên cho bằng được.

Chọn một bài hát Tiếng Anh, An An gần như hát trọn bài thỉnh thoảng ra hiệu cho Cao Phong hát nhưng mọi người nhìn chằm chằm nên anh không hát được. Cô mải cười cũng bỏ quãng mấy chỗ.

Cô cười nhiều quá đau bụng nên về chỗ ngồi. Mọi người uống rất nhiều nên ai cũng mặt mày đỏ như gấc, giọng lè nhè hết cả. Nhìn mọi người vui vẻ nên cô cũng vui lây. "Sau một chặng đường dài, họ sẽ chỉ có ngày hôm nay sống cho mình thôi. Sau này chắc sẽ chẳng còn cơ hội mà vui như này nữa."

Cao Phong dứt được ra đi về chỗ ngồi tựa ghế, mặt đỏ gay gắt làm cô bật cười bóc quýt đưa cho anh.

- Lần đầu thấy anh say đấy nhỉ?

- Sao em uống nhiều thế mà không sao vậy An An?

- Bia này uống chỉ như giải khát thôi sao mà say được.

Anh dựa vai cô thì thầm:

- Anh muốn ôm em quá!

Sợ mọi người để ý nên cô dựng đầu anh ra thành ghế.

- Ở đây đông người nên giữ ý một chút.

- Vậy chúng ta về trước đi được không?

An An lắc đầu cười rồi nhìn mọi người vẫn say sưa nhảy nhót. Cao Phong chắc say thật nên ngồi dựa ghế nhắm mắt.

Nhìn Tô Đức cũng mặt đỏ như gấc chắc cũng đã ngà ngà say. An An đứng lên:

- Nào chúng ta uống lần cuối rồi nghỉ nhé! nhưng chị muốn uống rượu cơ.

Cô thấy Tô Đức ngẩng đầu lên hoảng hốt.

- Thôi An An ơi, em định móc hết ví anh đấy à?

- Làm sao mà hết được, hai người trả cơ mà. Anh không đồng ý thì thôi vậy.

Tô Đức gật đầu bảo cô gọi. Thấy mọi người đã khá ngấm bia rồi nên cô không gọi nữa mà cầm cốc lên:

- Nào uống cốc cuối rồi về thôi, chị thấy mọi người say hết rồi đấy.

Tống Khả liêu xiêu nói qua micro:

- Nhóm mình về nghỉ thôi mai 6h tập trung nhé!

- Các em định đi đâu đấy?

Tô Đức ngẩng mặt lên ngơ ngác hỏi. Tiểu Lệ thì lợi dụng say nên dựa hẳn người vào anh.

- Dạ bọn em tụ họp nhau chia tay thôi ạ.

Vì đã được bàn bạc kĩ không cho ngoại đạo đi cùng nên Tống Khả khéo léo lên tiếng.

Tất cả cầm cốc uống nốt, Cao Phong cũng cố uống mặc dù An An đã bảo sẽ uống hộ.

Mọi người gọi xe, Trí Duy và Tống Khả còn tỉnh táo nhất đưa An An về. Tô Đức đứng cũng không vững nữa cũng đòi đưa cô về nhưng thầy Hà cản lại. Cao Phong cũng không còn tỉnh táo nên được Ngô Minh nhận đưa về. Mọi người gần nhau thì đi xe cùng nhau về. Cô chào tất cả mọi người trước khi lên xe.

- Chào các em nhé! Hẹn gặp lại vào một ngày sớm nhất.

Lần lượt từng người lại gần ôm cô tạm biệt. Có người bật khóc nên cô nhanh chóng lên xe không lại khóc hết cả.

Trên xe, Trí Duy ngồi cạnh nói giọng không còn rõ nữa.

- Em sẽ sang Việt Nam, hứa với chị đấy chị yêu ạ.

- Được rồi, cứ lo làm việc đi. Bất cứ khi nào mấy đứa sang chị đều đón tiếp.

Tống Khả quay lại nói thêm:

- Em cũng sẽ sang thăm chị khi có điều kiện.

- Ừ hai đứa nhớ đấy, sau nổi tiếng gặp chị lại vênh mặt lên thì chị đánh cho đấy.

Về tới khách sạn, nhắc hai người về luôn cô tự lên phòng được. Vừa vào thang máy, Cô lấy điện thoại gọi cho Ngô Minh:

- Hai người về tới nơi chưa em?

- Bọn em đến nhà rồi đây ạ? Anh ấy say quá nên nằm ngủ luôn rồi ạ.

- Vậy ngủ đi nhé! Chị cũng ngủ đây.



Tắt điện thoại, cô cởi bỏ quần áo rồi đi vào nhà tắm đánh răng rửa mặt. Cười nhiều quá bây giờ hai hàm mỏi nhừ.

*****

Tiếng chuông cửa réo inh ỏi, với tay bật điện nhìn đồng hồ mới 3h sáng, cô lười nhác không dậy mở cửa. Trùm chăn kín mít mà vẫn nghe thấy tiếng nên mắt nhắm mắt mở cô lết người ra mở cửa. Cô dựa tường chờ kẻ phá đám đi vào nhưng mắt vẫn nhắm nghiền:

- Anh say rượu cơ mà sao giờ này đến phá giấc ngủ của em vậy.

Cao Phong đóng cửa bế cô vào giường, kéo chăn đắp ngang người cả hai. An An chui tọt vào lòng anh nằm.

- Em mệt lắm hả? Nằm ngủ một lát anh uống giải rượu xong thì tỉnh nên qua xem em thế nào thôi.

- Vậy xem xong rồi đấy nên anh về đi cho em ngủ.

Đuổi anh về nhưng cô lại cứ rúc mặt vào ngực anh còn ôm thật chặt.

- Ngủ đi, anh coi cho em ngủ.

Anh hôn lên trán cô rồi với tay tắt điện. Có lẽ mệt và uống nhiều nên cô ngủ ngay không biết gì nữa.

*****

Cao Phong thức giấc khi điện thoại reo lên, anh với tay ấn giảm âm thanh cho An An ngủ. Giọng Ngô Minh léo nhéo trong điện thoại:

- Anh đi đâu rồi vậy?

- Tập thể dục buổi sáng thôi, cậu dậy chưa? thì chuẩn bị đi thôi. Tôi qua đón luôn An An nhé!

- Vâng để em gọi cho mọi người.

Tắt điện thoại, nhìn An An vẫn ngủ say trong lòng mình anh lại không nỡ đánh thức cô. Nhìn đồng hồ hơn 5h rồi nên anh xoa xoa má cô gọi:

- An An à, dậy thôi còn đi chơi em.

- Nhưng em mệt lắm cho em ngủ một chút nữa đi.

Nói rồi cô lại ôm chặt lấy anh ngủ.

- Hay chúng ta không đi nữa cho em ở nhà ngủ nhé!

Cô ngẩng mặt lên lắc đầu:

- Em chưa bao giờ hẹn ai mà không thực hiện cả. Mấy giờ rồi anh?

- 5h25 rồi, hay em ngủ thêm lát nữa, anh gọi mọi người hẹn lùi lại 7h đi.

Cô lắc đầu từ chối rồi lóp ngóp bò dậy.

- Sao đầu em đau thế nhỉ? Chắc do uống nhiều quá! Mà anh ở đây từ lúc nào vậy?

- Em mở cửa cho anh mà không biết gì hả?

Cô ngơ ngác lắc đầu không nhớ gì cả.

- Vậy có nhớ anh đã làm gì em không?

Cô tỉnh ngủ trước câu nói của anh rồi nhìn mình thì thấy quần áo vẫn nguyên vẹn. Anh nhìn biểu hiện của cô thì bật cười.

- Đùa em thôi, đi vệ sinh cá nhân đi, anh gọi canh và trà nóng cho em uống giải bia rượu.

Cô gật đầu bước xuống khỏi giường nhưng đầu vẫn cứ ong ong khó chịu.

*****

Đến cổng trường, mọi người đã hồ hởi có mặt đầy đủ nhưng trông ai cũng hốc hác. An An lại gần hỏi thăm:

- Hôm qua về ngủ ngon cả chứ?

- Say quá chị ạ nên em ngủ một mạch nhưng lúc mở mắt ra không thấy anh Cao Phong đâu hóa ra chị bắt cóc anh ấy rồi.

Chưa biết giải thích thế nào trước ánh mắt dò hỏi của mọi người thì anh khoác vai cô giải thích:

- Anh sợ cô ấy lại ngủ quên nên qua gọi thôi. May mà anh đến thì An An mới dậy không thì giờ này chúng ta lại phải đợi rồi.

Cô gật đầu thầm khen anh " nhanh trí". Mọi người gật đầu đồng tình. Chiêu Dương vừa đến đã than vãn:

- Lần sau không bao giờ em uống say nữa, về nhà em ngủ như chết may sáng nay mẹ gọi dậy.

Tống Khả xếp đồ xong thì quay ra xếp người:

- Chúng ta chia ra lên xe nhé! Có ba xe nên 4 người một xe. Đông đủ rồi nên đi thôi.

Cô cùng Chiêu Dương lên xe Tống Khả thì Cao Phong cũng lên luôn tranh chỗ của Ngô Minh.

- Em muốn ngồi cùng xe chị An An.

Cao Phong xua cậu ra xe khác.

- Cậu lên xe khác đi, đến nơi rồi gặp nhau mà.

Chiêu Dương khoác tay An An cười:

- Các anh thật tệ, không thấy ai tranh giành em bao giờ.

- Thôi cho chị xin, phiền phức lắm cô ạ.

Tống Khả lái xe dẫn đầu, các xe còn lại nối đuôi nhau đi theo ra phố hướng ra ngoại thành Bắc Kinh.