Yêu Anh Là Cả Trời Bão Giông

Chương 47: Chuyến đi xa đầu tiên




6h sáng, khi ánh nắng khẽ xuyên qua cửa kính chiếu vào phòng thì An An thức giấc. Nắng buổi sớm dịu nhẹ tạo cảm giác khoan khoái, đã lâu rồi cô mới có ngày thư thái như hôm nay. Bước xuống giường, cô lấy thảm ra tập yoga. Những động tác xoay, vặn người làm cho cơ thể như muốn trút đi hết mỏi mệt. Ngồi thiền một lúc, cảm giác dễ chịu hơn, cô chuẩn bị quần áo đi tắm. Giọng nói của phần mềm theo dõi sức khỏe trong điện thoại vang lên thật đúng lúc "Buổi sáng ấm áp như này nên tắm trước khi ra khỏi nhà giúp bạn sẽ tràn đầy năng lượng".

Chọn cho mình bộ quần áo Gucci, tự ngắm mình trong gương thấy thần thái đã tốt hơn nhiều. Ngồi trước bàn trang điểm thoa kem chống nắng, xịt thêm một chút nước hoa, cô lấy chiếc mũ đen đội lên và khoác ba lô ra khỏi phòng.

Buổi sáng, không khí ồn ào náo nhiệt, cô vào quầy ba gọi một cốc cafe ấm. Ngồi nhâm nhi cafe, phóng tầm mắt ngắm nhìn dàn hoa nở bên cửa sổ, lạ thật nắng cứ lấp lánh, nhảy múa thật đẹp. Khẽ mỉm cười, một cảm giác thư thái và bình yên đến lạ dâng lên trong lòng cô.

Điện thoại đổ chuông là Cao Phong gọi, cô mở máy nghe không lưỡng lự.

- Ừ cậu đến chưa? Tôi xong rồi đây.

- Tôi thấy cậu đang uống cafe rồi, uống xong đi ra cửa nhé!

Cô đứng lên thanh toán đi ra ngoài. Nhìn thấy anh, cô nở nụ cười tươi chào ngày mới còn anh không cười lại, khuôn mặt bí xị còn giọng nói ra điều đang tức giận mà cô không hiểu đã gây ra tội gì nên nụ cười cũng tắt ngấm.

- Sau khi gặp người yêu thì trông cậu có vẻ vui nhỉ?

Cô đã hiểu ra vấn đề của bộ mặt lạnh kia. Khẽ mỉm cười, cô đổi chủ đề:

- Cứ được đi chơi là tâm trạng tôi đều tốt như vậy. Chúng ta đi ăn sáng đã nhé!

Không thấy cô giải thích nên anh chẳng nói gì thêm, băng băng đi. Cô không giận mà nhanh chóng đi ngay cạnh dù anh đi khá nhanh. Nhưng khi sang đường thì anh dừng lại nắm tay cô bước đi.

Sang bên đường, anh thả tay cô ra đi tiếp.

- Nếu cậu không muốn đi nữa thì có thể về đấy?

Anh quay lại nhìn cô:

- Ai bảo cậu tôi không muốn đi.

- Thế thì tươi tỉnh lên đi, mọi người nhìn lại tưởng tôi bắt nạt cậu đấy.

Khuôn mặt anh giãn ra, nụ cười đã nở nhưng cười mà như mếu.

Đi song song bên nhau, anh giơ tay lên ngang đầu cô:

- Cậu cũng cao đấy nhỉ?

- Cũng không tệ lắm nhưng đứng với cậu dường như hơi thấp.

- Cậu mặc như này trông rất trẻ, chẳng ai tin cậu bằng tuổi tôi nhỉ?

- Ai bảo cậu già cơ?

Cả hai cùng cười, anh nắm tay cô bước vào quán mì.

- Quán đông nhỉ? Hay hôm nay là cuối tuần nên thế?

Cô ngó nghiêng nhìn xung quanh tìm chỗ. Họ ngồi vào một bàn cạnh cửa sổ có người vừa đi. Cao Phong dọn bàn, lau thìa đũa cho cô.

- Quán này ăn ngon nên mới đông thôi.

Mì được bưng ra nóng hổi, thơm lừng, An An cúi xuống hít hà:

- Chưa ăn đã thấy ngon rồi nhỉ?

- Cậu ăn thử đi, à phải cho thêm chút gia vị này mới ngon.



Cao Phong mở lọ gia vị lấy cho cô mỗi thứ một ít. Nhờ vậy mà bát mì trông bắt mắt hơn hẳn.

- Cậu chu đáo như này, sau này người yêu cậu sẽ được nhờ rồi.

- Cậu có muốn thử không?

Cô không trả lời mà tập trung vào ăn. Chỉ một loáng, bát mì đã hết sạch nhưng miệng thì cay xè. Cao Phong lấy nước chuyển cho cô uống rồi thì thầm:

- Lần sau tôi sẽ chú ý bỏ ít ớt hơn. Nhưng mì rất ngon phải không?

- Đúng là rất ngon đấy, hồi đầu sang không quen nhưng bây giờ dần quen rồi.

- Có thể làm dâu Trung Quốc được rồi.

Cô trợn mắt nhìn anh không tán thành. Cô gọi thanh toán nhưng Cao Phong đã trả tiền từ bao giờ. Cô nhăn mặt nhìn anh rồi xách túi đứng lên.

- Đi thôi không muộn tàu mất.

Ra đường, anh chủ động nắm tay nhưng lại trượt vì cô cố tình tránh. Anh nhìn nhưng cô thì coi như không thấy.

- Con gái Việt Nam có vẻ cũng sống thử trước hôn nhân nhỉ?

Cô ngạc nhiên, ho thành tiếng, từ tốn trả lời:

- Tùy quan điểm của từng người thôi, tôi sống hiện đại nhưng tư tưởng cũng không thoáng cho lắm nên không ủng hộ việc ấy.

- Cậu và thầy Tô không phải hôm qua ở cùng nhau sao?

An An phá lên cười. Hóa ra từ sáng đến giờ, mặt anh ta khó đăm đăm là do nghĩ cô ngủ cùng Tô Đức. Định trêu tiếp nhưng lại cảm thấy không muốn nhắc đến Tô Đức nên cô muốn nhanh chóng dừng chủ đề về anh ta.

- Anh ấy chỉ ở một lát rồi về thôi. Chúng tôi chưa bao giờ sống thử cả. Ở Việt Nam dù sống một mình thì tôi cũng đâu ở cùng anh ấy đâu.

Mặt anh thoáng giãn ra, tủm tỉm cười.

- Cậu đúng là rất đặc biệt, không giống bất kì ai mà tôi đã gặp.

- Đôi khi đặc biệt quá không phải là tốt, khác tất cả thì khéo tôi phải vào viện tâm thần mất.

Mọi người xếp hàng lên tàu khá đông. Đây là lần đầu tiên cô đi tàu như này nên khá hào hứng. Anh tự nhiên khoác vai cô thì thầm.

- Chúng ta trông giống như đang đi hưởng tuần trăng mật không?

- Càng ngày cậu càng nói nhảm rồi đấy.

Đến cửa lên, anh tiện tay nhấc cô lên. Quay lại nhăn mặt nhìn anh thì thấy một đôi trai gái nhìn họ mỉm cười ngưỡng mộ.

- Cậu muốn chết không hả?

Anh cười như chẳng để ý lời cô nói vẫn nắm lấy tay cô vào vị trí ngồi. Ngồi ngắm nghía cả khoang tàu, nó được thiết kế hiện đại và sạch sẽ. Cô lo lắng nên cứ nhấp nhổm nhìn mọi người xung quanh:

- Lần đầu tiên cậu đi tàu à?

- Ừ chưa đi bao giờ, bên nước tôi chỉ có tàu hỏa. Mà tàu hỏa cũng chưa đi bao giờ cả.

- Cậu có bị say không đấy, tàu đi nhanh lắm.

- Chưa biết, nhưng ngồi kín thế này dễ say lắm!



Tàu khởi hành hơn 1h, thấy người hơi nôn nao nên cô đi vào nhà vệ sinh. Sáng ăn bao nhiêu đã ra không còn tý nào. Không nghĩ đi tàu sẽ bị say nên cô không chuẩn bị. Cao Phong đứng bên ngoài đợi lâu gõ cửa ầm ầm:

- Cậu làm sao vậy? Mệt lắm không?

Mở cửa bước ra với khuôn mặt mệt mỏi. Anh nắm tay cô đi vào chỗ ngồi.

Cô dựa vào ghế, cảm giác chân tay muốn mềm nhũn ra. Vậy mà cô nghe mọi người bảo đi tàu không say.

Cao Phong nhìn cô lo lắng.

- Cậu uống nước đi, nghỉ một lát là tới nơi thôi. Vậy mà cậu còn đòi đi một mình.

Cô không nói gì, ngồi im nhắm mắt, tựa cửa kính nghe nhạc cho dễ chịu.

- Nào quay sang đây đi, tôi cho cậu dựa miễn phí.

Người muốn rũ ra mà nghe anh nói cô lại bật cười.

- Làm phiền cậu nhé!

Cô tựa đầu vào vai anh ngủ. Anh đặt tay lên vai cô ôm sát vào lòng mình. Nhịp thở cô đã đều đều, khi say ngủ cô vòng tay ôm lấy anh. Cô nằm in ngoan ngoan trong lòng anh ngủ say.

Anh ngồi ngắm khuôn mặt cô không rời. Có lẽ vì mệt nên cô ngủ rất say, mặt giãn ra bình thản. Đôi khi cứ dụi mặt vào ngực anh khiến một người phụ nữ trung tuổi nhìn hai người mỉm cười.

- Bạn gái cậu xinh quá! Nhưng hình như không phải người Trung Quốc vì tôi thấy hai người nói Tiếng Anh?

- Cô ấy có gốc ở Trung Quốc nhưng từ bé không sống ở đây ạ?

Cao Phong lễ phép trả lời. Anh xiết tay ôm chặt khi thấy cô giật mình nhưng vẫn ngủ ngon.

- Hai cháu rất giống nhau đấy, đặc biệt là đều có đôi mắt đẹp. - Bà hỏi chuyện thêm.

- Dạ vâng ạ, cháu cảm ơn bà.

Anh mỉm cười quay ra ngắm nhìn cô. Đúng là cô ấy cũng có đôi mắt sâu, hàng lông mi dày và rậm, sống mũi cao thẳng lại da trắng nên nhìn rất rõ các đường nét thanh tú. Anh hôn nhẹ lên trán cô, khuôn mặt rạng ngời hạnh phúc.

Đến tới ga, An An vẫn chưa dậy nên anh bế cô xuống. Một người xúm vào hỏi thăm.

- Bạn gái cậu làm sao vậy? Có cần gọi cấp cứu không?

Anh nhìn cô vẫn ngủ say lắc đầu.

- Cô ấy chỉ say tàu thôi ạ.

Khi nghe tiếng gọi nhau í ới, cô giật mình thức giấc thì thấy anh đang bế mình ra khỏi ga nên thì thầm:

- Cậu thả tôi xuống đi, sao không gọi tôi dậy.

Anh cười vẫn ôm cô khư khư.

- Tưởng cậu thích được tôi bế nên không chịu dậy đấy chứ?

Nói rồi anh thả cô xuống nhưng thấy cô đứng không vững thì khoác vai cô đi. Cô ngước nhìn anh bằng đôi mắt mệt mỏi.

- Chắc do say tàu nên hơi chóng mặt. Chúng ta vào quán cafe ngồi nghỉ một lát đã nhé!

Nhìn thấy một quán trà, khách du lịch ra vào tấp nập nên anh đề nghị cô nên uống trà thì tốt hơn cafe. Cô mỉm cười gật đầu đồng ý.