Yêu Anh Là Cả Trời Bão Giông

Chương 125: Cầu hôn - Kết thúc




An An giật mình thức giấc khi nghe thấy tiếng gõ cửa. Mắt nhắm mắt mở ngồi dậy nói vọng ra cho anh trai biết mình đã nghe thấy. Quay sang giật mình tỉnh hẳn ngủ khi thấy Cao Phong vẫn đang nằm cạnh. Vậy là anh đã không giữ lời hứa về phòng sớm. Nằm chống tay lên cằm ngắm nhìn anh đang ngủ ngon lành cô không nỡ gọi anh dậy. Khuôn mặt anh tràn đầy thỏa mãn, cũng đúng thôi mấy ngày hôm nay anh cứ quấn lấy cô dày vò bất cứ nơi nào có cơ hội. Nghĩ tới những hành động yêu đương của anh mà khuôn mặt An An đỏ như cà chua chín. Nhẹ nhàng cúi xuống hôn vào môi anh thì bất ngờ anh mở mắt cười:

- Anh bắt được trộm rồi nhé! Trả tiền cho nụ hôn vừa diễn ra đi.

- Anh có phải trai bao đâu mà em phải trả tiền, cùng quá thì anh hôn lại em là được chứ gì?

Anh kéo cô nằm xuống, vuốt những lọn tóc lòa xòa trên mặt cô sang một bên:

- Em ngủ ngon không?

- Cứ nằm cạnh anh là em đều ngủ ngon hơn bình thường thì phải.

- Vì tập thể dục trước khi ngủ nên ngủ ngon là đúng rồi.

Anh nheo mắt cười đầy ma mị kéo cô ôm lại vào lòng:

- Bây giờ chỉ thích nằm ôm em thế này thôi, làm sao bây giờ nhỉ?

- Em phải dậy rồi, sáng nay có cuộc họp với các tiền bối. Anh đến công ty cùng em nhé!

- Anh muốn đi đến một nơi, em cứ làm đi. Khi xong việc anh qua công ty tìm em nhé!

- Dạ được, nào bây giờ nhẹ nhàng về phòng đi đừng để bị bắt gặp đấy.

Cao Phong xuống khỏi giường mặc lại quần áo chỉnh tề rón rén đi về phòng nhưng chẳng qua nổi đôi mắt cú vọ của anh trai An An.

*****

Vừa ra khỏi phòng họp, Gia Hân chạy đến cạnh đưa cho cô tờ giấy Cao Phong gửi. Cô cảm ơn rồi bước vào phòng làm việc của mình. Mở tờ giấy ra là lời nhắn gửi của Cao Phong " Chiều nay em xin nghỉ nhé! Anh đợi em ở ga tàu đi Provence lúc 11h nhé! - Yêu em!"

Nhìn đồng hồ đã gần 10h, An An đứng dậy xách túi phi ra khỏi cửa, Gia Hân hối hả chạy theo:

- Vương Tổng có chuyện gì vậy ạ?

- Hãy báo phó chủ tịch là tôi đi khỏi Paris mấy ngày nhé!

Chẳng để Gia Hân kịp hỏi thêm, cô đã ở sau cánh cửa thang máy xuống tầng hầm.

*****

Phi xe vào gửi trong nhà ga, cô lấy điện thoại gọi cho Cao Phong thì thấy anh đã đứng sau từ lúc nào.

- Em đi nhanh đấy nhỉ? Nào đi thôi tàu sắp chạy rồi.

Cao Phong một tay nắm tay An An, tay còn lại kéo vali đồ đi đến quầy soát vé lên tàu.

Yên vị trên tàu, An An khoác tay anh:

- Tại sao anh lại muốn đi Provence vậy?

- Không phải em thích đi ngắm hoa Lavender cùng anh sao?

- Vậy là chúng ta đi ngắm Lavender sao hả? Anh tìm địa điểm hay vậy? Em ở Pháp lâu vậy mà còn chưa biết nữa.

- Vì em thì cái gì anh chẳng làm được. Em thật may mắn vì có người yêu vừa đẹp trai lại giỏi như anh nhỉ.

An An nhìn anh chăm chú, cô vẫn biết là anh rất hay tự hào về mình nhưng mà đến độ này thì đúng là có gì đấy hơi sai sai.

- Anh tuyệt nhỉ? Vậy em sẽ không cho anh về Bắc Kinh nữa đâu.

- Anh ở đây cả đời mà, còn lâu em mới đuổi được anh về.

An An tròn mắt nhìn anh ngạc nhiên, cô chợt nhớ ra là từ lúc sang anh không hề nói đến ngày về.

- Anh định bỏ nghề thật đấy à? Không phải thế chứ?

- Thật, anh ở lại đây với em luôn không làm việc nữa.

Mặt anh rất bình thản không một chút lăn tăn gì khiến cô tưởng thật:

- Anh à, không được đâu. Anh phải suy nghĩ đi, bao nhiêu người đang mong chờ sự xuất hiện của anh đấy.

Nhìn khuôn mặt thất thần lo lắng của cô, Cao Phong cười thầm:

- Em không muốn sao, vậy là em không muốn lấy anh rồi. Thế mà lại bảo yêu anh, về Bắc Kinh không về, giờ anh bỏ nghề ở lại Pháp cũng không cho. Tóm lại là làm sao để ở bên em đây?

An An giật mình nhìn anh chằm chằm không nói lên lời. Cô cố nhìn vào mắt anh để dò xét nhưng hình như những lời anh vừa nói hoàn toàn thật lòng. Cao Phong xoa trán cô bật cười:

- Yên tâm đi, 3 ngày nữa anh sẽ về Bắc Kinh. Tạm thời cứ sống như này đi, chúng ta sẽ thăm nhau những lúc rảnh rỗi là được. Nếu em buồn quá muốn có em bé thì anh sẵn lòng góp chút sức lực đấy.

- Ai muốn có em bé với anh chứ? Ngồi đấy mà mơ đi, em kiếm gì ăn đây đói quá!

An An giận dỗi đứng lên thì bị Cao Phong kéo ngồi lại ghế:

- Ngồi ngoan đây để anh đi mua đồ ăn không lại lạc mất công anh đi tìm.

Nhìn theo dáng anh biến mất đến khu bếp, cô mỉm cười hạnh phúc. Ngắm nhìn ra bên ngoài, nắng vàng vọt nhảy nhót bên khung cửa sổ, lời anh hứa bây giờ đã được thực hiện. Dù có nằm mơ cô cũng không nghĩ lại có ngày cô nắm tay anh đi ngắm hoa Lavender. " Cao Phong à, em yêu anh, dù cuộc đời có bao bão tố thì em sẽ luôn ủng hộ và bên anh khi cần. Chưa bao giờ em thấy hối hận vì đã kiên trì và bền bỉ yêu anh. Chúng ta đã có một thời thanh xuân thật đẹp. Dù sau này kết quả có như thế nào thì em vẫn hạnh phúc vì đã từng có anh."

[....]

Đến nơi, họ thuê một chiếc xe tự lái, Cao Phong nhìn theo bản đồ lái xe đi về phía cao nguyên Valensole thuộc vùng Alps-de-Haute-Provence mất hơn 1h nữa. Cao Phong chọn một khách sạn hạng sang vào book phòng. Anh làm việc với nhân viên, họ trao đổi gì đó khá lâu. Anh quay ra cười tươi gọi cô đi theo lên phòng.

Bước ra khỏi phòng tắm, An An thấy Cao Phong đang nói chuyện điện thoại vui vẻ với ai đó nhưng lại nhanh chóng tắt điện thoại khi thấy cô. Anh lại gần lấy khăn giúp cô lau tóc.

- Anh vừa nói chuyện với cô gái nào phải không?

- Thỉnh thoảng nên nói chuyện với phụ nữ để biết mình vẫn cuốn hút người khác phái dù đã có người yêu chứ nhỉ?

An An quay ra lấy lại khăn, khuôn mặt thoáng cau lại:

- Hàng triệu phụ nữ hóng anh vẫn chưa đủ hay sao chứ? Đừng nghĩ em không nói gì mà tưởng dễ tính nhé!



Cao Phong cúi xuống hôn lên mái tóc còn ướt của cô mỉm cười:

- Lúc ghen trông em cũng xinh nữa. Hàng triệu người theo anh thì anh cho theo thôi.

Cô lườm anh giận dỗi. Anh lại gần xoa đầu dỗ cô như một đứa trẻ thì thầm:

- Còn anh sẽ chỉ theo mình em thôi.

Nụ cười hài lòng lập tức hiện lên đôi môi mọng đỏ của An An. Cao Phong hôn lên đó nụ hôn của gió rồi chủ động sấy tóc giúp.

- Em là người duy nhất anh sấy tóc cho thế này đấy, chắc nhiều người mong ước điều đó lắm nhỉ?

- Nếu fan của anh biết chắc em sẽ bị chôn sống vì lỡ bắt idol phục vụ nhỉ?

- Em nói như mình sẽ bị nướng chín thành heo quay ấy nhỉ? Nhưng nếu họ nhìn thấy em thì sẽ hiểu vì sao người anh chọn lại là em thôi.

- Ai mà dám động đến em chắc bị ông nội vặt lông trước và cả anh cũng bị ông xử ngay ấy chứ? Làm người yêu anh thật lòng không sung sướng gì?

- Không sung sướng nhưng cực kì tự hào và hạnh phúc nhỉ?

Anh tắt máy sấy, tay vuốt tóc An An nhìn âu yếm:

- Anh sẽ không để ai động đến em đâu. Dù sao sau này em còn phải nuôi anh cả đời nữa nhỉ?

- Em không có nhu cầu nuôi trai bao đâu. - An An chải đầu nháy mắt nhìn anh cười.

- Nuôi hả? Được anh sẽ làm vệ sĩ cho em nữa.....nhìn này anh ngầu chưa...làm gì có vệ sĩ nào đẹp trai như anh.

- Em cũng không cần vệ sĩ, vướng chân lắm...

Nhìn vẻ mặt đang cố làm trò của anh, cô cười ngặt nghẽo:

- Anh nghĩ công việc khác đi.

- Thế làm chồng nhé, được chức vụ này anh sẽ làm tốt...à làm cả ba của những đứa con của em nữa...được nhỉ? Em thấy anh thông minh không?

An An cười đỏ mặt tía tai nhìn anh. Bộ dạng lúc này của anh trông thật hài hước.

- Không nói gì là đồng ý nhé!...đồng ý rồi nhé! Anh sẽ là người chồng tốt, chỉ cần em trả lương đều đặn và tối ngủ cùng em là được.

- Thôi anh đi tắm đi đứng đấy mà luyên thuyên mãi.

- Em đồng ý chức vụ này rồi nhé! Nhớ không được bổ nhiệm ai ngoài anh đâu đấy.

- Không cho anh chức vụ gì hết...em không nuôi anh đâu, đừng có mơ nữa.

- Nuôi chứ? Anh tặng em cả đăng kí kết hôn nữa...lãi quá rồi còn gì.

An An đẩy anh vào nhà tắm, cô cười đến đau cả bụng mà anh vẫn léo nhéo tự luyến về bản thân mình.

Cao Phong nhận khăn đi tắm mà vẫn không quên nhấn mạnh " anh thật thông minh quá!".

Đẩy được anh vào nhà tắm đóng của lại, cô mỉm cười hạnh phúc chuẩn bị quần áo cho cả hai.

*****

An An khoác tay Cao Phong đi dọc con phố nhỏ, mùi hoa lavender sực nức. Đã lâu rồi, cô không đến những nơi yên bình và đẹp đẽ như vậy. Những người dân bản địa nhiệt tình chỉ đường, mặc dù không quen biết nhưng họ lại luôn mỉm cười thân thiện. Một đứa trẻ khoảng 9 tuổi chạy đến lễ phép chào còn tặng cô một cành hoa lavender, nhí nhảnh khen cô xinh rồi dẫn đường đến địa điểm Cao Phong muốn đi. Nó tuy nhỏ nhưng nói Tiếng Anh lưu loát, cái miệng hoạt động liên tục, thỉnh thoảng lại cười ồ lên với những câu chuyện không đầu không cuối với người yêu cô. Khi gần đến nơi, anh mở ví lấy tiền đưa cho thằng bé. Nó cười nhảy chân sáo quay lại làng. Cao Phong quay sang đặt tay lên vai cô, anh rút ra chiếc khăn màu xám yêu cầu cô che mắt lại.

- Em không nhìn thấy gì cả, sao phải che mắt lại làm gì?

- Anh cõng em nhé! Một đoạn ngắn nữa thôi.

An An chưa kịp nói gì đã bị nhấc lên khỏi mặt đất. Cô nghe loáng thoáng có tiếng xì xầm nên mặt bắt đầu đỏ lên. Cao Phong đi băng băng vẻ như không thấy nặng.

Anh đặt cô đứng vững xuống nền đất. Có vẻ xung quanh cô khá đông người, tiếng nói cười tuy nhỏ nhưng vẫn lọt vào tai cô. Một người phụ nữ lại gần nắm tay cô dẫn đi tiếp. Cô cảm nhận được Cao Phong đã đi đâu đó vì bên cạnh không còn mùi nước hoa của anh nữa. Như đoán được thắc mắc của An An, cô gái bên cạnh vỗ nhẹ vai cô động viên đi tiếp.

Tiếng đàn vĩ cầm vang lên bản nhạc nhẹ, tiếng vỗ tay mỗi lúc một lớn. Một bàn tay nhẹ nhàng tháo khăn bịt mắt cho cô. Dụi mắt 2 lần, trước mắt cô là cánh đồng hoa tím lavender tím ngắt, mùi hương xông thẳng vào mũi. Điều làm cô bất ngờ không phải hoa mà là cảnh tượng giữa cánh đồng hoa. Ánh nắng nhẹ của buổi chiều lấp lánh trải xuống chiếc bàn được trang trí cầu kì có sẵn hoa và rượu, một hàng người mặc âu phục chơi nhạc, một không gian lãng mạn được trang trí toàn hoa lavender. Đây chẳng khác gì một không gian tiệc cưới thu nhỏ có điều nó chỉ có duy nhất một bàn tiệc.

Cao Phong bước ra từ sau nhóm người chơi nhạc, anh đã mặc chiếc áo vest màu be pha xám, tay cầm bó lavender được bó kĩ càng. Nở cụ cười thật tươi anh đi về phía cô trong tiếng nhạc du dương. Ánh nắng hắt lên mặt anh, nụ cười ấy như có nắng, đôi mắt anh lung linh như chứa những hạt pha lê. Anh đến bên cạnh rồi mà An An vẫn ngây người nhìn anh chăm chú.

- Anh bày trò gì vậy? Sao anh lại làm được như này? Hay là em đang mơ ngủ hả anh?

Anh đưa hoa cho cô cầm, nắm tay cô đưa lên miệng hôn nhẹ.

- Chưa đến giờ ngủ mà sao đã muốn lên giường rồi hả? Chỉ cần em vui thì có gì mà anh không làm được. Anh đã bảo em nên tự hào vì có người yêu vừa đẹp vừa giỏi như anh đi.

An An gật đầu mỉm cười, giọt nước mắt nóng hổi tự dưng trào ra, khóe mắt cay cay nhìn người trước mặt. Anh đúng là rất đẹp, rất tốt và rất lãng mạn nữa.

- Sao em lại khóc rồi? Em không thích sao?

- Có chứ? Tại sao lại không thích được chứ?

An An đưa mắt nhìn quanh chợt nhận ra Ryal và Me'lanie cũng đang ở đây. Họ lại gần, Ryal đưa cho Cao Phong chiếc hộp nhỏ màu hồng mà cô mới trả lại Cao Phong hôm anh sang Pháp. Me'lanie thì đứng cạnh khoác vai anh mỉm cười nhìn An An.

Cao Phong mở chiếc hộp Ryal đưa, anh hạ thấp người quỳ một chân xuống nhìn cô âu yếm:

- Có phải em đang thiếu người cho chức vụ là ông xã của em. Anh muốn được ứng tuyển. Kinh nghiệm thì anh chưa có nhưng đã có kiến thức yêu em trong 10 năm rồi. Hãy cho anh được thực hành nhé!

Mọi người vỗ tay rầm rầm, Me'lanie hình như còn khóc vì vui mừng ra hiệu cho An An đồng ý.

- Yêu lâu vậy thì chắc anh sẽ thực hành tốt thôi. Em sẽ phỏng vấn anh vào lễ cưới nhé! - Cô chìa tay kéo anh đứng dậy - Nào thực hành bước đầu tiên thôi anh.

Anh đeo chiếc nhẫn nhỏ vào tay cô và đưa chiếc còn lại cho cô đeo cho mình. Mọi người vỗ tay chúc mừng hai người. Me'lanie lại gần khoác vai An An:

- Hay là chúng ta cưới cùng ngày đi nhỉ?

Cô giơ ngón tay đeo nhẫn của mình ra khoe với cô bạn thân. Hai chàng trai lại gần ôm eo bạn gái mình:

- Chúng ta ăn uống rồi ngắm hoa nào, hoàng hôn sắp tắt rồi hai cô gái. - Ryal đề nghị rồi hôn lên trán bạn gái mình.

Bốn người ngồi vào bàn được nhân viên của khách sạn mang đồ ăn ra và rót rượu vang vào ly. Họ nâng li chúc mừng nhau, cười nói vui vẻ trong tiếng nhạc dương cầm nhẹ nhàng, du dương.



- Hai người đến đây lúc nào vậy mà tôi không hề biết gì vậy? - Quay sang Cao Phong cô dò hỏi: - Và anh đã biết mà giấu em sao?

- Vợ chồng tớ là người giới thiệu cho người yêu cậu biết đến nơi này và giúp anh ấy chuẩn bị màn cầu hôn lãng mạn nhất hệ mặt trời này đấy. - Me'lanie mỉm cười nháy mắt với An An rồi quay sang nắm tay Ryal.

- Ryal xin nghỉ từ hôm qua, như vậy là hai người đến đây từ hôm qua hả?

- Ừ, bọn mình được Cao Phong nhờ đi khảo sát trước địa điểm đấy. Thật vui vì cuối cùng cậu đã đợi được anh ấy. Hai người phải thật hạnh phúc nhé! - Me'lanie dựa vai Ryal mỉm cười.

- Cảm ơn hai người thật nhiều. - Cao Phong nâng cốc mời mọi người, tay vẫn nắm chặt tay An An.

*****

An An khoác tay Cao Phong dạo bước trên cánh đồng hoa. Những hàng hoa Lavender thi nhau nở tím ngắt. Ánh nắng hoàng hôn trải xuống trên những khóm hoa lấp lánh thật đẹp.

- Sinh nhật em, anh sẽ đưa ba mẹ sang Pháp. Em có thể mời bố mẹ em sang Pháp vào dịp ấy không?

- Em không cần mời vì cả nhà em đã có kế hoạch sang Pháp chúc mừng sinh nhật em rồi.

- Thật hả? Vậy thì tốt quá rồi...- Cao Phong quay hẳn người sang đối diện An An - Sau khi cưới thì chúng ta nên gặp nhau như nào nhỉ? Mỗi tháng 1 lần anh sang thăm em được không?

- Không một năm 2 lần thôi, tiết kiệm tiền nữa chứ?

- Làm sao ít vậy được, anh sẽ nhớ em lắm.

- Nhớ ít thôi còn làm việc nữa. - Cô vuốt mũi anh cười.

- Em nói sẽ nuôi anh cơ mà, làm chồng thì không nên xa vợ đúng không nhỉ? Anh sẽ sang bất cứ lúc nào có thời gian nghỉ dài.

- Không được, vậy thì tốn kém lắm. Em không cho anh tiêu tiền hoang phí vậy đâu.

- Em còn thiếu tiền hả? Sao phụ nữ bao nhiêu tiền cũng thấy thiếu thế nhỉ? Anh tưởng em hào phóng lắm cơ, vậy mà giờ còn tính toán tiền đi lại với anh hả. Vậy thì anh sẽ không về nước nữa mà ở lại đây luôn.

Cao Phong giận dỗi bước đi trước. An An cười chạy theo nhảy lên bá cổ anh. Cao Phong bị bất ngờ ngã nhào xuống thảm cỏ đau điếng lại còn bị An An nằm đè lên mình.

- Anh bắt đầu thấy hối hận khi cầu hôn em rồi.

Anh quay người lại nhìn An An đang chống tay lên cằm nằm đối diện.

- Hối hận hả, thật đáng tiếc vì em có thói quen đã nhận gì là không muốn trả lại đâu.

An An đưa tay có nhẫn lên ngắm nhìn. Cao Phong thay đổi tư thế nằm, anh giữ cô nằm thẳng, tay vuốt ve trên khuôn mặt cô.

- Nhớ giữ chặt nhé! Không được trả lại dù có bất kì chuyện gì nhớ chưa?

An An gật đầu đồng ý, nhìn khuôn mặt anh đang rất gần, cô không cưỡng lại được mà kéo anh xuống chủ động cưỡng hôn. Cao Phong giả bộ né tránh không cho khiến cô giận nhưng cũng chẳng được quá năm giây môi cô đã được anh chiếm giữ.

*****

Me'lanie ngước mặt nhìn lên bầu trời.

- Hôm nay bầu trời đầy sao kìa An An.

- Tớ đã từng nghĩ hai chúng ta sẽ ở cùng nhau đến già nhỉ? Cuộc sống đúng là không đoán trước được điều gì.

- Chúng ta có nên cưới cùng ngày không nhỉ?

Cao Phong hào hứng hưởng ứng:

- Đó là sáng kiến hay đấy, anh đồng ý.

- Vậy chúng ta sẽ phải cưới nhiều lần đấy vì chúng ta ở 4 đất nước khác nhau vậy thì mệt quá nhỉ nhưng bù lại sẽ đi cùng nhau đến nhiều nơi. Tôi chưa được đến Việt Nam và Trung Quốc - Ryal hóm hỉnh đưa ý kiến.

- Vậy thì cùng nhau đi hưởng tuần trăng mật luôn được không? - Me'lanie thích thú khoác vai bạn trai mình.

- Anh sẽ đưa em đi bất cứ đâu em muốn. - Ryal thì thầm. - Cậu sẽ đưa An An đi cùng chúng tôi chứ?

- Chỉ cần An An muốn, tôi sẽ làm mọi thứ kể cả lên bầu trời kia hái sao xuống.

- Anh lại bắt đầu nói dối rồi đấy.

- Ừ anh nói dối đấy. Chỉ có yêu em là thật thôi.

- Đấy là câu của em mà, sao anh cứ lấy để dùng cho mình thế?

- Vì em là của anh mà, vợ yêu nhỉ?

Hai cô gái " ế" ngồi tựa vai người yêu mình. Đến lúc này chính họ cũng không thể tưởng tượng nổi là đã nắm được tay người mình yêu hơn cả sinh mạng. Bốn người ngồi bên nhau đến khuya nói đủ thứ chuyện tương lai. Sau nhiều năm chờ đợi, trải qua bao thăng trầm của cuộc sống thì cuối cùng họ đã bước qua tất cả về bên nhau.

*****

Bạn thấy đấy, tình yêu thật kì diệu phải không? Nếu yêu thì hãy mạnh dạn sắp xếp cho tình yêu của mình đừng để ai nắm bút và viết hộ câu chuyện của cuộc đời bạn. Duyên số có thể là do trời định nhưng đi cùng nhau, để yêu nhau và bên nhau là do hai người cùng nắm tay nhau đi về đích.

Để đạt được những điều lớn lao, chỉ nói thôi là chưa đủ, chúng ta còn cần phải hành động và dành niềm tin cho nhau.

Hãy vững vàng trên con đường chông gai để đến với hạnh phúc. Hạnh phúc sẽ xóa nhòa đi những khó khăn bạn đã gặp. Chúc bạn tìm thấy tình yêu đẹp nhất trên hành trình của mình.

Định mệnh cho ta gặp

Khiến con tim cùng đập

Nắm tay nhau vượt sóng

Qua bão giông cuộc đời

Bên nhau cả thanh xuân

Yêu hơn cả sinh mệnh

Mãi mãi chẳng lìa xa

Nắm tay chào hạnh phúc.