Ra khỏi trung tâm thương mại đã hơn 8h tối, cô ghé vào cửa hàng mua thêm bánh vì nghĩ anh về muộn sẽ đói cần ăn thêm. Lái xe một mạch về khách sạn, cô sợ anh đến mà phải đợi mình nên vừa đưa xe vào gara, trả chìa khóa cho khách sạn, cô vội xách hết đồ lên phòng nhưng chẳng thấy anh đâu nên có hơi hụt hẫng. Vào phòng, mở điện thoại ra tắt định vị đi, cô bỏ hết đồ ra khỏi túi treo vào tủ, những đồ mua cho anh thì lại xếp gọn vào túi. Nhìn đồng hồ gần 9h, cô lấy bánh ra ăn một mình đợi anh nhưng mãi hơn 10h vẫn không thấy nên đành đứng lên lấy quần áo đi tắm.
Vì đợi anh mà thèm uống cafe cô cũng không dám đi mua. Ngồi đọc sách đến gần 2h sáng mà cửa vẫn chẳng có chuông nên cô gấp sách lại để chuẩn bị ngủ. Có lẽ giờ này xong việc anh đã về nhà ngủ rồi. Nghĩ vậy cô đứng lên khóa cửa phòng, tắt bớt điện rồi phi lên giường nằm.
Bây giờ cô mới hiểu cái cảm giác chờ đợi của anh khi mình đi mất. Nhìn căn phòng rộng chợt nhớ đến 3 năm trước, ở Milan cô để lại anh một mình. Có lẽ khi ấy, anh đã giận cô nhiều lắm, mà không - phải là hận mới đúng. Cái cảm giác bị bỏ rơi chính nơi mà đã cùng nhau hạnh phúc thì sao mà không đau thấu tim gan cho được. Nhớ lại thôi mà chính cô còn thấy buồn và tiếc về một tuần hạnh phúc ngắn ngủi ấy.
Khẽ thở dài, mắt nhìn chằm chằm lên trần nhà suy nghĩ mông lung về mối quan hệ " không tên" này. Không biết nó sẽ đi đến đâu nhưng cô không muốn tạo áp lực cho anh, cũng không muốn anh phải hứa hẹn gì cả để chẳng phải khổ đau, không buộc nhau về trách nhiệm mà chỉ đơn giản là đi bên đời nhau thế này thôi. Không trách cứ, không day dứt mà tận dụng những giờ phút hạnh phúc ngọt ngào bên nhau là đủ. Mỉm cười nghĩ đến anh cô chìm sâu vào giấc ngủ.
******
Ánh nắng buổi sớm vàng nhẹ rọi qua cửa vào phòng, cô nheo mắt thức dậy sau giấc ngủ ngon. Căn phòng vẫn im lìm, vậy là anh đã không đến như đã hứa. Giật mình mỉm cười vì thấy mình thật vô lí, rõ ràng yêu cầu anh đừng quay lại mà trong lòng lại cứ mong chờ.
Ngồi thẳng dậy, ánh nắng rót qua mặt - chẳng soi gương mà cô cũng biết khuôn mặt mình đang bừng sáng, rạng rỡ vì hạnh phúc. Xếp gọn chăn và gối, bật bản nhạc nhẹ ngồi thiền ngay trên giường. Buổi sớm, khi thức dậy, thả lỏng cơ thể bằng cách này khá dễ chịu.
" Nếu bạn muốn thay đổi cách sống hãy thử một lần cảm giác thả cho muộn phiền bay đi, tâm hồn tĩnh lặng nhẹ thinh, không suy nghĩ về những hố sâu mà khẽ mỉm cười về những mầm sáng. Đó là cách giúp tôi vượt qua mọi biến cố của cuộc sống."
******
Vừa chuẩn bị xong xuôi, ngắm lại mình trong gương một lần nữa, An An mới ra khỏi phòng. Ra tới thang máy, cô đã được nhân viên khách sạn hướng dẫn đường xuống thẳng tầng hầm - nơi Tống Khả đang đợi đón cô đến tiệc độc thân của Trí Duy. Vừa lên xe, cậu ta đã nở nụ cười thật tươi. Cái kính râm che quá nửa mặt nhưng không làm giảm đi vẻ điển trai của cậu ấy. Vừa cười vừa nhìn cô nháy mắt bí hiểm:
- Chào buổi sáng chị yêu! Hôm qua chị ngủ ngon chứ? Có gì muốn kể với em không?
- Chào em, ở chỗ đẹp thế này ngủ không ngon hơi phí. Em muốn nghe gì ở chị nào?
Cô bình thản nói làm cậu hơi thất vọng. Nắng hắt vào xe nên cô lấy kính ra đeo.
- Nhìn chị thì em đoán đã giải quyết mọi việc trong tốt đẹp và đêm qua hai người đã...- cậu bỏ lại câu nói nhìn cô đầy hàm ý.
Tự dưng mặt mũi cô đỏ lựng, lắc đầu và xua tay cật lực:
- Không có đêm nào hết, anh ấy có việc nên đi luôn mà, chị ở một mình thôi.
Cậu nhìn bằng ánh mắt hồ nghi, thấy sự chân thật từ cô nên lắc đầu tiếc nuối:
- Anh ấy thật không biết tận dụng gì. Thật phí quá! Nếu là em thì tất cả mọi chuyện sẽ được gạt sang một bên để tận hưởng giây phút ngọt ngào bên người đẹp đã.
Cô lườm, làm cậu phải giải thích:
- Đấy là điều đương nhiên khi ở cạnh một cô gái đẹp thôi. Hơn nữa lại là một người đặc biệt với mình nữa. Em thấy tiếc cho anh ấy sau thời gian dài đằng đẵng chờ đợi, đáng lẽ phải có một đêm cuồng nhiệt thì lại để chị tôi một mình thật chán anh ấy quá!
- Cậu đừng tỏ ra hiểu biết về tâm lí học của người khác nữa đi. Đừng tưởng ai cũng chết vì gái như cậu?
- Nếu người ấy là chị thì em cũng nguyện chết đấy.
Cô nhăn mặt lườm lại, cậu đưa tay che ngang mặt cô rồi hất quay đi chỗ khác cười giòn tan:
- Thôi chị đừng nhìn em như vậy không lái được xe đâu.
Họ cùng cười đến độ mặt ai cũng đỏ gay gắt. Tống Khả rất biết nói chuyện và thực sự khá tâm lí. Thầm biết ơn vì cuộc sống đã cho cô những người bạn tuyệt vời như này.
Xe đến nhà hàng Ngô Minh, cửa đóng kín mít chẳng một bóng người, cô ngó ra nhìn ngạc nhiên:
- Sao nhà hàng lại đóng cửa vậy? Bảo tổ chức tiệc ở đây mà?
- Thì đóng cửa để tổ chức đấy chị? Trí Duy đã bao hết nhà hàng rồi. Việc này được bảo mật hoàn toàn mà, chị biết khách mời là những ai còn gì nên an toàn là trên hết.
Cô gật gù hiểu ra vấn đề, bây giờ họ đều là người nổi tiếng nên cần phải cẩn trọng hơn. Đợi một lúc, cửa được kéo lên, Tống Khả lái xe thẳng vào trong sân.
Toàn bộ tầng 1 đã được dọn sạch, ở đó có 4 chiếc xe đậu sẵn. Xuống xe lên tầng 2, nhạc đã được mở lên rộn ràng. Những gương mặt quen thuộc lần lượt xuất hiện. Họ đang nói chuyện bỗng im bặt nhìn hai người vừa xuất hiện. Không khí bắt đầu xôn xao khi họ nhận ra An An:
- Ôi là chị hả? Chị xuất hiện thật này. Em tưởng Trí Duy chỉ nói khoác thôi. - Cả nhóm đứng ra khỏi chỗ đến bên An An ngó nghiêng. Mỗi người nói một câu ầm ĩ hết cả. Cả đám cứ xoay cô như chong chóng và hỏi liên hồi làm cô chẳng biết trả lời ai trước.
- Tớ đã bảo chị ấy sẽ sang mà. - Trí Duy ôm eo vợ từ trên tầng 3 xuống lại gần chào cô.
- Chị ơi, sao chị vẫn trẻ vậy? - Chiêu Dương khoác tay cô xuýt xoa.
- Còn các em thì ai cũng đẹp ra nhỉ? Chị vui quá! Thật vinh hạnh khi được gặp toàn người nổi tiếng, ôi tự hào quá đi.
Cô cười giòn tan, nụ cười thoải mái và ngập tràn niềm vui.
Họ lôi cô đến bàn ngồi hỏi han đủ thứ chuyện. Cô ngồi lắng nghe thỉnh thoảng hùa vào khiến không khí như trở về ngày mà cô ngồi với họ ở trường Hí Kịch. Bao nhiêu kỉ niệm được lôi ra ôn lại hết. Đứa nào cũng lắc đầu kêu cuộc sống khắc nghiệt hơn tưởng tượng. Có đứa thì bảo thèm cuộc sống như cô.
- Trí Duy nói chị sắp sang Pháp ở hẳn phải không?
Cô gật đầu xác nhận, Chiêu Dương trầm ngâm:
- Em không ngờ sau bao nhiêu năm lại được gặp chị như này. Cuốc sống của chị có vẻ rất tốt phải không? Em thấy chị còn đẹp và trẻ hơn ngày trước nữa ấy.
- Đúng vậy, chị đúng là người không tuổi mà. Em thấy ghen tị quá đi mất. - Tuệ Lâm hùa theo.
- Mấy đứa đang cho chị cưỡi mây đấy à?
Cô cười ngắm kĩ từng đứa. So với lần cuối gặp thì ai cũng có nét bươn chải và đẹp hơn nhiều.
Mấy đứa kể cho nhau nghe về cuộc sống của mình, hỏi thăm nhau về những bộ phim đã đóng và đang tham gia. Cô kể cho họ nghe về các fan ở Việt Nam khiến ai cũng tò mò xen lẫn ngạc nhiên. Họ thích thú mong có dịp được sang Việt Nam. Tống Khả còn kể từng bị fan nữ cuồng lao đến ôm không kịp phản kháng khiến cả đám cười bò.
- Ôi vậy đã là gì? Nhiều fan thấy em chụp ảnh khoe body còn hay vào bình luận kiểu như muốn ăn tươi nuốt sống vậy ấy.
- Cậu là nam còn đỡ, tớ còn bị fan nam cuồng cứ sấn tới đòi hôn nữa ấy.
An An cười chảy cả nước mắt:
- Đúng là nhiều cảnh nhỉ? Nhiều fan cuồng lắm ấy. Họ thèm ôm, hôn bọn em đấy, mỗi khi đọc bình luận như vậy là chị ngồi cười như điên ấy. Dù sao cũng chúc mừng vì các em của chị đã được yêu mến.
- Thật hả chị, bây giờ công nhận fan liều thật ấy. Em sợ nhất các khoản fan cuồng và fan thích ghép cặp. Hỡi ôi cứ đóng phim nào đạt là sao cũng bị ghép đến ngại chị ạ. Mà anh Cao Phong cũng đang như thế đấy chị có biết không?
Tống Khả hắng giọng giật áo người đang nói:
- Diễn viên mà, khán giả yêu mến họ mới vậy thôi. Miễn là đừng đem phim ra đời là được phải không chị.
An An nhìn cậu ta cười trừ, ghé tai thì thầm:
- Cao Phong mà đến bây giờ sẽ chết với chị.
- Em vô tội nhé!
Mọi người thi nhau kể những tai nạn xảy ra với fan đầy hào hứng. An An chống cằm nhìn từng đứa bây giờ đã trưởng thành thật sự rồi.
- Chị thấy mình thật có phước quá đi vì được làm bạn với toàn người nổi tiếng thế này? Cứ như một giấc mơ ấy nhỉ?
- Em thấy chị đúng là may mắn thật. Chị thể hiện mình là fan cuồng đi nào.
Tống Khả nháy mắt trêu rồi ngồi sán lại gần cô khoác vai. Cô đẩy Tống Khả ra xa giọng kéo dài đùa cợt.
- Xin cậu cho chị bình yên đi. Chị đâu có coi mấy đứa là sao đâu, các em vẫn là bạn, là em chị thôi, ngồi tránh ra đi.
Ngô Minh ra ngoài hò mọi người:
- Nào mọi thứ đã xong rồi, nhân viên đã chuẩn bị xong, mọi người vào phòng ăn thôi.
Trí Duy kéo vợ đứng lên dõng dạc giới thiệu:
- Đây là bà xã tôi, ngày mai chính thức kết thúc kiếp độc thân này. Cảm ơn tất cả mọi người đã có mặt, đặc biệt là chị An An đã phi từ Việt Nam sang đây với em.
Cả nhóm vỗ tay ầm ầm, hai vợ chồng cười nhìn nhau âu yếm.
- Thôi hai vợ chồng có thể đi chỗ khác diễn trò tình cảm đi, bọn tớ tự xử được rồi. - một người lên tiếng trêu.
Trí Duy và vợ mở rượu mời bạn bè. Từng cốc được rót đầy và đưa lại trước mặt mỗi người. An An cầm cốc rượu đến trước mặt hai vợ chồng son:
- Chúc mừng hạnh phúc hai em! Cùng nắm tay nhau đến lúc già đi nhé!
Tất cả nâng cốc hò reo "dzô" rõ to, không khí nhộn nhịp hơn bao giờ hết. Hơn chục con người chỉ một lượt đã hết chai rượu.
- Đã lâu lắm rồi tớ mới được thoải mái là chính mình như thế này đấy. - một bạn nam lên tiếng.
Cả nhóm đồng tình hưởng ứng lời cậu ta nói. Chiêu Dương lại gần khoác vai An An:
- Không biết đây có phải lần cuối cùng được gặp chị không nữa. Em hi vọng không phải, nào chị với em uống rượu thi đi.
An An đồng ý ngay:
- Thách đấu là gì?
- Thôi không thi đâu, hôm nay chúng ta cứ uống thoải mái đi. - Ngô Minh gạt đi.
- Này nhé! Mỗi người một chai để cạnh đi. Ai uống thua sau cùng sẽ phải chi 1/3 số tiền bữa tiệc hôm nay cho Trí Duy - An An lên tiếng.
- Thôi không được, tiệc của em mà nên không cược thế được.
- Chúng ta uống theo vòng xoay của cái chai này nhé! Xoay vào ai người ấy phải uống liền 2 cốc nhé! - Tống Khả lại bày trò.
- Chiều nay tớ phải đi sự kiện khai trương rồi không uống nhiều được. - một bạn gái lên tiếng.
- Vậy em uống ít thôi, để chị uống hộ cho. - An An góp vui.
Cuối cùng chẳng có cuộc thi nào được diễn ra cả. Họ cứ xếp cốc chồng lên nhau rồi rót và phi cho nhau uống liên tục. Mặt ai cũng bắt đầu đỏ như gấc mà có vẻ vẫn hào hứng uống.
- Sau này ai sang Pháp thì nhớ đến thăm chị đấy nhé! Chị sẽ cho bọn em địa chỉ nhà bên ấy.
Ai cũng gật đầu đồng ý, một bạn gái đã hơi say tựa cằm vào chai rượu:
- Em ước được sống thảnh thơi như chị thế? Đi khắp mọi nơi mình muốn, ra đường không phải bịt tứ tung cũng chẳng sợ ai soi là đúng hay sai. Có lúc sống mà không nhận ra mình nữa, diễn trên phim không nói mà nhiều khi đời thực của mình cũng phải gồng lên mà diễn.
An An cười vỗ về:
- Chị lại ước được như bọn em, đi đâu cũng có người biết đến, tung hô và thầm ngưỡng mộ ấy chứ?
- Nhìn vậy thôi chị ạ, em có người yêu mà cứ phải giấu, lén lút mệt quá! Chắc sau khi cưới thì em cũng giải nghệ thôi. - Chiêu Dương than thở.
- Sao chưa gì mặt ai cũng đỏ hết rồi thế?
Cả nhóm dừng lại đều quay về nơi có tiếng nói, con người cao lớn ấy từ từ xuất hiện.