Yêu Anh, Không Yêu Anh

Chương 42: Chẳng còn lý trí




Cả lớp như nín thở, trưởng hợp này không phải chỉ xảy ra một hay hai lần. Để dìm nhau xuống thì chẳng có gì là không thể xảy ra cả.

- Vào hôm đầu tiên của chuyến đi, có một bạn đã ra ngoài vào ban đêm mà đã quá giờ cấm và trở về vào 7 giờ sáng đặc biệt ở đây là có người nhìn thấy học sinh đó đi cùng một người đàn ông lạ mặt! Có lẽ giờ đã biết đây là lỗi của bạn nào chưa? Cô Sam nói, hướng mắt về cuối lớp. – Lạc An?

Lạc An ngước mắt nhìn cô, nghĩ lại làm gì có dai thoại nào về việc cô ra ngoài vào ban đêm đâu cơ chứ?

Chợt mắt đảo liên hồi, ngày hôm đó chẳng phải là khi Dương Dương về và nằm trên giường của cô nên cô mới phải giả vờ ra ngoài sao? Không phải sao? Trời ơi, lời nói dối tai hại này phải làm sao đây mà cô làm gì có bà cô nào sống bên Nhật đâu? Mà còn bức hình nào nữa? Đúng là điên rồi!

Chợt Mi Lan lên tiếng:

- Thưa cô! Lạc An ra ngoài là do có người thân ở bên Nhật gọi qua và muộn quá nên đành ngủ lại và vội nên không báo lại với cô ạ!

- Vậy còn bức hình thì giải thích sao chứ?!! – Một vài tiếng nói xì xào ở xung quanh.

- Vậy làm sao chứng minh đó là tôi trong khi sự thật chưa bao giờ có chi tiết đó? – Lạc An đứng dậy.

- Sao nói được rằng cậu chỉ qua nhà người thân chứ không đi cùng với đàn ông? – Một bạn nữ nói đổng theo, đủ to để cô và cô Sam nghe thấy.

- Thực sự nhìn tôi có giống loại gái rẻ tiền như các cô không? – Lạc An cười khểnh nhìn về phía cô gái vừa nói lên câu nói có ý xúc phạm cô.

Cô gái đó đứng bật dậy.

- Cô nói ai là loại gái rẻ tiền? Đừng có tưởng có tiền thì có tất cả?!!! Chẳng hơn ai đâu!!! – Cô gái vừa rồi là Vũ Liên Như, cháu ruột của chủ tịch tập đoàn Nội Thất Kyel

- Ngậm miệng lại trước khi tôi cho cô biết thế nào là “Nhục”! – Lạc An chốt một câu khiến cô ả chặt miệng. Suy cho cùng sau khi chê bai Lạc An thì cô ta cũng chột dạ, có tiền sao lại không có tất cả được? Hơn thì chắc chắn hơn hết những người ở đây rồi, tài năng học giỏi gia đình bề thế. Đối đầu thế này có vẻ hơi ngang nhiên.

- CÁC EM!! DỪNG LẠI!! Lạc An cũng thôi ngay!! Việc này tôi sẽ xem xét và làm rõ ngay sau buổi học ngày hôm nay!! Cuối tiết Lạc An lên gặp tôi!! – Cô Sam nói giõng giạc.

Còn chút thời gian học nốt tiết, lại đến giờ ra chơi. Lạc An lại là tâm điểm chú ý dưới cái ánh mắt chẳng hề tôn trọng một chút nào.

- Ê! Nhìn gì thế?! – Hạo Nhiên hất hàm với một đám con trai hình như đang nói điều không hay về Lạc An. – Còn nhìn nữa có tin tôi lôi hai con mắt của các cậu ra không?!

Bọn họ giải tán dần dần trước lời đe dọa của Hạo Nhiên. Thụy Chi nhanh chóng phi sang hỏi.

- Lạc An sao không giải thích cho cô?!

Cô không trả lời, im lặng.

- Cậu không nói gì cô càng hiểu lầm! Sao lại càng làm cho người ta nghi ngờ như thế?!! – Mi Lan nắm chặt tay đập đập xuống mặt bàn.

- Không có tội, chẳng việc gì phải mồm năm miệng mười mà giải thích cho thiên hạ nghe cái điều chẳng xảy ra! – Lạc An khoanh tay trước ngực. mắt hướng thẳng.

Thụy Chi đặt hai tay lên vai cô, vỗ nhè nhẹ.

- Cuối giờ cứ lên gặp cô! Thực sự mà chuyện không như vậy thì có thể nói với bọn tớ!

- Chị nói gì thế?! Chị không tin tưởng Lạc An à?! – Mi Lan càng nói, lòng Lạc An có chút bận tâm. Hóa ra khi mà lời nói dối phát ra từ miệng của con người thì nó cũng vẫn trở thành lời nói có giá trị với những người tin tưởng mình.

Cuối tiết, khi mà chẳng còn ai ở lại thì nhóm học sinh ưu tú của AA-1 lại ở lại, chủ yếu để tiếp thêm tinh thần cho Lạc An. Nhưng cô vẫn tỏ ra bình thường lắm, thậm chí còn bảo bọn họ về nhưng chẳng ai chịu về cả.

“Cộc! Cộc!” – Lạc An gõ nhẹ lên cửa.

- Em vào đi! – Cô Sam từ phòng giáo viên.

- Em chào cô! – Lạc An cúi đầu.

Cô miệng cười, di chuyển sang ghế sofa. Chỏ tay xuống ghế.

- Em ngồi đi!

Đợi Lạc An ngồi xuống, cô rót một cốc nước đặt xuống, chờ một vài phút bình tĩnh cho cả cô và trò, cô mới bắt đầu nói chuyện.

- Tối ngày hôm đấy! Em có đi ra ngoài không?! – Cô Sam khoanh tay trên đầu gối.

- Sau bữa ăn chung cùng lớp thì hôm đó em trở về khách sạn! Và.. – Lạc An dừng lại.

- Và sao em? Giờ em cứ nói thật với cô! Đây đơn thuần chỉ là chuyện đòi lại công lý cho em thôi! Cô biết em không phải kiểu người ra ngoài vào ban đêm nhất là với người khác giới! – Cô Sam đưa lại bình tĩnh cho Lạc An.

- Em…- Lạc An ấp úng – Cô có thể cho em xem hình ảnh được không ạ?

Ngập ngừng một lát, cô Sam mới đứng dậy tiến về chiếc ngăn kéo, lôi ra hai bức hình.

Đều là chụp từ đằng sau một cô gái có vóc dáng giống cô và cả bộ trang phục mà cô mặc ngày hôm ấy. Từ mái tóc cho đến dáng người chẳng khác một chút nào. Nhưng bên cạnh lại là một người đàn ông xa lạ nào đó, một tấm thì khoác vai một tấm thì đang cười nói vui vẻ và …họ đang tiến tời một khách sạn không có tiếng tăm cho lắm, điểm lạ ở đây là đều được chụp hết sức kỹ xảo để không nhìn thấy khuôn mặt người con gái.

- Lạc An? – Cô Sam đặt tay lên vai Lạc An, nghiêng nghiêng đầu – Giờ em có thể nói cho cô được chưa?

Cô ngập ngừng, chẳng thể nói ra suy nghĩ trong lòng mình, không lẽ cô nói vì Dương Dương mà cô ra ghế sofa ngủ? Và mọi chuyện đều là sắp đặt hoặc hiểu lầm? Ai sẽ tin khi chẳng có nhân chứng?

- Em..Thực sự người trong hình không phải em…! – Cô ấp úng, gương mặt đã phần nào mất đi sự tự tin của mình.

- Chắc chắn là như vậy! Nhưng hãy cho cô một lý do gì để chứng minh lời nói của em không vô căn cứ! – Cô Sam đáp bằng chất giọng dịu dàng nhưng pha chút nghiêm nghị.

Chần chừ một lát, Lạc An nói.

- Nếu thực sự cần xé to chuyện! Em sẽ mời luật sư can thiệp! – Lạc An tút lại vẻ lạnh lùng của mình – Bằng một tấm ảnh mặt không rõ mặt mà giám bôi nhọ nhân phẩm của em? Em sẽ tìm cho ra người viết tấm phiếu này! Bằng không, em sẽ chẳng còn phải là Diệp Lạc An nữa!!

Cô đứng phắt dậy, trong sự hốt hoảng của cô Sam. Tình huống này chẳng phải cô gặp lần đầu, nhưng thực tế ở đây đúng là bức ảnh chỉ là trùng hợp trang phục của cô chứ không hoàn toàn tố cáo rằng đây là cô.

- Lạc An! Em bình tĩnh đã! Chúng ta có thể từ từ nói chuyện! Vấn đề này của em cô vẫn chưa nói với cô Hiệu Trường mục đích cũng chỉ vì không muốn xé to chuyện thôi!! Có oan phải rửa nhưng mong em không rửa bằng cả một dòng sông như vậy!!! – Cô Sam phân trần, cố gắng lay động suy nghĩ của Lạc An.

Cô im lặng, một lát thì có xin phép được cầm một tấm ảnh trở về để xem qua. Vào tiết sinh hoạt cuối tiết ngày mai, sẽ xử lý tiếp câu chuyện nội bộ lớp học này.

Trở ra khỏi phòng giáo viên, Hạo Nhiên ùa ra khoác vai cô.

- Sao rồi cô gái?!! Cậu đã giải thích hết chưa?!

Chẳng đáp lại Hạo Nhiên, cô vẫn im im lặng thinh mà chẳng một ai hiểu nổi.

Cũng không muốn dày vò thêm, nên tất cả lui lại phía sau để cô một mình.

Thời tiết Thượng Hải thật buồn cười, lòng người khi buồn ông trời cũng buồn theo. Trời đang mưa dường như ngày càng nặng hạt, cô chợt nhớ ra khi nãy có gọi cho lái xe nói rằng không cần đến đón vì cô nghĩ sẽ ở lại lâu. Đến giờ tâm trạng mệt mỏi cũng chẳng buồn gọi lại.

Tiến về phía cổng, một mình trên con đường bỗng cảm thấy vừa bất công vừa thảm hại, có sự thật mà chẳng thể nói ra chỉ vì cái chữ “xấu hổ” giá mà cái lúc đó cô chẳng nói dối rằng ở lại nhà người dì thì giờ đã ngang nhiên công khai chỉ là tản bộ thôi. Mà kể cả vậy thì còn tấm hình kia? Ai lại làm trò tiểu nhân phá hoại nhân phẩm trong trắng của một người con gái bằng cái tấm hình phản ảnh gián tiếp kia lên.

Một bóng người thiếu niên lao về phía trước kéo lấy tay cô về phía mình. cầm chiếc cô đang che cho cô.

- Con ngốc! Làm gì cũng phải để ý chứ! Không thấy trời đang mưa à? – Dương Dương hét lên. Tiếng của anh hòa trộn với tiếng mưa.